Thành Hoàng đương nhiên đồng ý.
Nếu năm đó không phải do Bạch Thái Hoán canh ngay lúc ông đi nhậm chức, vừa chui vào tượng Thành Hoàng liền đem bức tượng phong ấn lại bắt ông đi, thì miếu Thành Hoàng của ông sẽ không vô chủ khiến cho bây giờ ông rơi vào cảnh không có một cái miếu đường an thân.
Tuy Bạch Thái Hoán đã chết, nhưng hậu nhân của hắn vẫn còn sống, rất nhiều nhân quả phải do hậu nhân của hắn đến giải quyết.
Ông hơi trầm ngâm rồi nói: "Nhà các cháu không thể thoát khỏi can hệ đến miếu Thành Hoàng của ông, nếu cháu chủ động muốn xây cho ta một cái miếu, được thôi, chỉ cần cháu xây xong miếu thì nhân quả giữa ông và ông nội của cháu xem như kết thúc ở đời cháu.
Còn thằng nhóc em họ của cháu đang trốn ở nước ngoài kia, nếu cháu có thể liên hệ với hắn thì kêu hắn trở về đây đi, khoảng cách xa như vậy, sử dụng truy hồn chú có chút phiền toái, hơi chút khống chế không tốt thì sẽ biến thành tác hồn chú."
Bạch Lĩnh Khê cung kính đồng ý.
Nàng nghe lời này của Thành Hoàng liền biết ông ấy muốn thanh toán chuyện năm đó miếu Thành Hoàng bị hủy.
Phật môn, Đạo môn, Âm Ty đều rất coi trọng nhân quả, đặc biệt là Âm Ty, nhân quả báo ứng từ trước đến nay luôn tính từng bút rõ ràng, không giống như Phật gia hay nói câu "Phóng hạ đồ đao, lập địa thành Phật", "Khổ hải vô nhai, quay đầu là bờ" gì gì đó.
Chúng ta làm bao nhiêu chuyện tốt, bao nhiêu chuyện xấu thì sẽ được tính vào rõ ràng rành mạch.
Bạch Thái Hoán làm đủ chuyện ác, tích lũy những cái đó tài sản, nàng và Lĩnh Sơn một phân cũng không thể lấy.
Nếu lấy chính là dính lên chồng chất nợ máu, hai người có đem mạng đắp vào cũng không đủ đền.
Biện pháp tốt nhất chính là nàng và Bạch Lĩnh Sơn cùng nhau ra mặt, đem tất cả tài sản mà ông nội lưu lại có thể giải tán liền giải tán, nếu tìm được người bị hại thì tận hết sức mình đi bồi thường, còn lại tất cả tài sản thì đổi thành tiền mặt đem đi quyên góp xây miếu Thành Hoàng hoặc là lập nên quỹ từ thiện.
**********
Du Thanh Vi bị ánh sáng chói mắt làm cho tỉnh giấc, nàng mở mắt ra, nhìn thấy chính mình đang nằm trên giường, ánh mặt trời tươi đẹp từ cửa sổ chiếu vào khiến cho căn phòng của nàng rực rỡ hẳn lên.
Nàng ôm chăn lười biếng trở mình, có chút không muốn rời giường.
Một giấc ngủ dậy phát hiện bản thân đã về đến nhà, đang nằm trên chiếc giường thoải mái quen thuộc, cảm giác này thật sự quá tốt.
Nàng biết Lộ Vô Quy là người đã cõng nàng về, đi Âm mà còn có loại đãi ngộ này, phỏng chừng không có mấy người có được.
Nàng nhớ đến Lộ Vô Quy thì trong lòng lại mềm nhũn, nhưng khi nghĩ đến lúc trước bản thân mình nhất thời cảm động, nảy sinh ý tưởng muốn cùng Lộ Vô Quy tiến thêm một bước phát triển thì nàng lại âm thầm run lập cập.
Nàng cảm thấy chuyện tình cảm vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, đừng có vừa cảm động liền đem bản thân đáp đi vào.
Nàng thực hoài nghi không biết Lộ Vô Quy có thực sự biết yêu đương là gì hay không nữa.
Nàng ảo nảo đứng dậy đi đến phòng tắm rửa mặt, đợi đến khi nhìn thấy bản thân mình ăn mặc váy ngủ, cả người thanh tân thoải mái mới sửng sốt một phen.
Nàng đi Âm về thì bộ dáng đáng lẽ nên dính đầy vết máu và âm khí mới đúng chứ, bộ dáng hiện tại của nàng, rõ ràng là đã được tắm rửa từ đầu đến chân a.
Du Thanh Vi trong lòng buồn bực, thầm nói: "Mình có ngủ sâu tới vậy sao? Ai tắm cho mình thế nhỉ?" Nàng nhớ tới lúc trước Lộ Vô Quy canh lúc nàng hôn mê vẽ bùa Thanh Long lên người nàng, đóng cho nàng cái ấn ngay mông, còn trộm thơm thơm nàng nữa, nàng vội vàng cởi sạch quần áo kiểm tra bản thân trong gương từ đầu đến chân, không thấy cơ thể mình hiện ra mấy cái ấn ký kì kì quái quái nào mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì sớm hay muộn gì cũng chơi mất luôn sự trong sạch của bản thân.
Nàng rửa mặt xong, mang theo nghi vấn đi đến thư phòng tìm được Lộ Vô Quy đang ngồi vẽ bùa.
Nàng hỏi: "Tiểu muộn ngốc, ai giúp chị tắm rửa vậy?"
Lộ Vô Quy ngẩng đầu nhìn Du Thanh Vi, cong môi cười nói: "Em nè! Em còn giúp chị gội đầu, sấy khô tóc nữa nha."
Du Thanh Vi liếc Lộ Vô Quy một cái, nói: "Chị ngủ sâu như vậy sao?"
Lộ Vô Quy gật đầu, "ừm" một tiếng: "Chị ngủ rất sâu nha.
Em còn sợ đánh thức chị nên động tác rất nhẹ nhàng đó."
Du Thanh Vi nói thầm trong bụng: "Nói cách khác thì toàn thân trên dưới của mình đều bị em ấy xem hết trơn rồi?" Nàng không biết sau khi Lộ Vô Quy xem nàng sạch sẽ thì có phản ứng gì hay không.
Nàng hơi do dự, hỏi: "Vậy em không có phản ứng gì sao?"
Lộ Vô Quy "Hở?" một tiếng, khó hiểu hỏi: "Phản ứng cái gì nha?"
Du Thanh Vi: "...." Nàng cảm thấy vấn đề này không thể hỏi tiếp được nữa nên đành nói: "Thôi, không có gì."
Lộ Vô Quy kì quái nhìn nhìn Du Thanh Vi rồi tiếp tục vùi đầu vẽ bùa.
Lộ Vô Quy vô cùng thản nhiên khiến cho Du Thanh Vi không nhìn ra được cái gì, nàng hoang mang liếc nhìn Lộ Vô Quy thêm mấy cái rồi mới đi ra khỏi thư phòng.
Nàng thấy bản thân có vẻ suy nghĩ nhiều rồi, tâm tính của Lộ Vô Quy rõ ràng vẫn chỉ là một đứa nhỏ mà thôi.
Du Thanh Vi ăn cơm xong liền gọi điện thoại cho Hạ Nhan Hi hỏi thăm tình huống.
Hạ Nhan Hi báo cho Du Thanh Vi biết rằng Thành Hoàng, Bạch Lĩnh Khê và Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo đã đạt thành hiệp nghị: Bạch Lĩnh Khê sẽ hiến mảnh đất nơi nhà cũ của Bạch gia để xây miếu Thành Hoàng; thủ hạ của Bạch Thái Hoán sẽ do Bạch Lĩnh Khê và Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo liên thủ rửa sạch; tất cả sản nghiệp của Bạch Thái Hoán sẽ trích một phần bồi thường cho người bị hại và tổn thất của Hiệp Hội Dân Gian Tông Giáo, còn lại tất cả đều quyên góp xây miếu Thành Hoàng.
Sản nghiệp của Bạch Thái Hoán có ở rất nhiều ngành nghề, nhưng khu vực bị tai họa nặng nhất chính là quặng mỏ.
Những người lúc trước bị hắn đem đi luyện thi có không ít là thợ mỏ, những thủ hạ khác của lão cũng sử dụng thuật dưỡng thi luyện quỷ, những tên này cần thiết phải bị thanh trừng.
Còn có không ít sản nghiệp tuy thuộc về Bạch Thái Hoán nhưng lại không do lão ta đứng tên, mà dùng phương pháp nhập cổ phần đầu tư ở một số tỉnh trong và ngoài nước, còn cấu kết với lãnh đạo của những nơi đó, loại này muốn thanh trừng sẽ phải dính líu đến việc vượt địa giới.
Hạ Nhan Hi nói: "Mấy chục năm kinh doanh, gốc rễ rắc rối khó gỡ, muốn diệt tận gốc là không có khả năng."
Du Thanh Vi nghe xong, trầm mặc trong giây lát mới hỏi: "Lý Thái Hưng đâu?"
Hạ Nhan Hi đáp: "Cả nhà Lý Thái Hưng đều đã mai danh ẩn tích."
Du Thanh Vi kinh ngạc: "Mai danh ẩn tích?"
Hạ Nhan Hi nói: "Đúng vậy! Trong một đêm liền biến mất.
Lý gia có rất nhiều sản nghiệp, nhưng chỉ trong một đêm bởi vì ông chủ bỏ trốn mà đóng cửa hết."
Du Thanh Vi ngây ngẩn hết cả người, kinh thanh hỏi: "Chạy hết rồi?"
Hạ Nhan Hi đáp: "Đúng vậy, chạy hết rồi! Trừ bỏ lần đó lão ta đánh tới cửa nhà em và lần xuất thủ giúp Bạch Thái Hoán ở Bạch trạch ra thì tôi không tra ra điều gì nữa.
Sản nghiệp của lão đều đang trong giai đoạn ăn nên làm ra, không có bất luận vấn đề gì, cũng không có người nào mất tích hoặc tử vong.
Duy nhất bị bại lộ thì chỉ có con nhím tinh Bạch nãi nãi lúc trước bảo vệ Thường Tam, mà Thường Tam thì làm hại cả nhà em suýt chút nữa diệt môn, sau đó, Lý nhị gia giúp đỡ Thường Tam giao thủ với nhà em, bị Long sư thúc bọn họ giết chết thôi."
Du Thanh Vi đương trường sững sờ, quả thực không biết nên nói cái gì.
Qua một lúc lâu sau nàng mới hỏi: "Lý Thái Hưng tận hết sức lực đi giúp Bạch Thái Hoán, chẳng lẽ lão ta không có liên quan gì sao?"
Hạ Nhan Hi đáp: "Chuyện đó có trời mới biết.
Bất quá có thể khẳng định lão ta nhất định có mưu đồ.
À, đúng rồi, sáng nay Thành Hoàng gia đến Hiệp Hội bàn chuyện, ông ấy chính miệng muốn bắt Lý Thái Hưng để cùng lão ta tính sổ, năm đó việc Bạch Thái Hoán bắt giữ Thành Hoàng thì Lý Thái Hưng cũng có tham dự."
Du Thanh Vi cảm thấy chuyện về Lý Thái Hưng nhất định phải đến tìm Thành Hoàng hỏi thăm thêm.
Nàng "ừm" một tiếng rồi tiếp tục nói: "Còn có tin tức gì khác không?"
Hạ Nhan Hi đáp: "Từ nay về sau, Hiệp Hội Yêu Linh và tất cả Yêu Linh quỷ vật ở khối địa giới này đều sẽ do Thành Hoàng tiếp nhận quản lý.
Chính là chuyện dương gian do người sống quản, chuyện âm linh sẽ do Thành Hoàng quản."
Hạ Nhan Hi đem tất cả những chuyện xảy ra gần đây cẩn thận nói rõ cho Du Thanh Vi nghe.
Du Thanh Vi nói chuyện điện thoại với Hạ Nhan Hi xong, không biết tại sao trong lòng lại có điểm không thích hợp.
Thường Tam giống như cái gai đâm vào trong lòng nàng.
Lý Thái Hưng làm tất cả mọi chuyện khiến nàng có chút không nắm rõ mục đích thật sự của lão, còn có những chuyện phát sinh mấy ngày nay cùng với việc trải qua trận đại chiến khiến cho nàng có cảm giác rất mệt mỏi.
Nàng ngồi trong chốc lát mới nhận ra trong nhà quá mức yên tĩnh.
Trừ bỏ dì Tiền và Lý Tiểu Thất thì cũng chỉ có nàng và Lộ Vô Quy ở nhà.
Nàng gọi điện thoại cho mẹ, bà đang ở công ty vội vàng công tác.
Nàng đi đến căn biệt thự kế bên, linh đường của Đường Viễn và anh em Đại Ngô, Tiểu Ngô đã được dọn dẹp, Sơn Tiêu đang nằm trên sofa xem TV, hồ ly Hỏa Vũ thì bắt chước y chang người ngồi trong sân sau đả tọa, một người sống cũng không thấy đâu.
Nàng gọi điện thoại cho Long sư thúc, biết được hai cha con ông ấy đang ở Bạch trạch, Tiết Nguyên Kiền và Đường Viễn thì đang ở bên ngoài đi giải quyết việc làm ăn của gia đình, sản nghiệp lúc trước của Du gia bị cướp đi nay đã lấy lại hết, Đường Viễn hiện tại không còn là người nữa, tuy nói có thể mang kính râm và che dù đi ở ban ngày nhưng chung quy vẫn không quá thuận tiện, anh tính toán đem chuyện do mình quản bàn giao từ từ cho Tiết Nguyên Kiền, chuyện ở đường Âm sau này sẽ do anh tới quản lý.
Bọn họ đã có được đáp án xác thực từ Thành Hoàng, rằng ông ấy sẽ tạo một tòa quỷ trấn ở đường Âm dàn xếp nơi ở cho âm linh, bọn họ tính toán để Đường Viễn đến đường Âm khai phá ra một mảnh kinh doanh.
Du Thanh Vi phát hiện trong lúc mình ngủ một giấc thì Long sư thúc, Đường Viễn và Tiết Nguyên Kiền bọn họ đã đem mọi việc phân công tốt cho nhau, không còn chuyện gì cho nàng làm.
Nàng tò mò hỏi: "Con đã ngủ bao lâu vậy ạ?" Chẳng lẽ bọn họ vừa về đến đã vội vàng làm việc mà không cần ngủ bù, nghỉ ngơi gì hay sao?
Long sư thúc trả lời nàng: "Ba ngày a."
Du Thanh Vi "hả" một tiếng, ngạc nhiên nói: "Sao con ngủ lâu dữ vậy?"
Long sư thúc đáp:"Chắc là do Đại Bạch ham ngủ kia lây bệnh đi!" Ông bổ sung thêm: "Tiểu Lộ nói vậy đó."
Du Thanh Vi: "...."
Mấy ngày kế tiếp, Du Thanh Vi thừa dịp nhàn rỗi liền tìm người bên làm vườn đến trồng lại cây cỏ trong sân, bổ sung thêm gia cụ trong nhà.
Hiện tại nhà nàng nhiều người, dì Tiền và Lý Tiểu Thất không thể lo hết mọi việc được, cần phải tìm thêm người giúp việc đến.
Người giúp việc thì dễ tìm rồi, mấy công ty môi giới có cả nhóm lớn, nhưng là không sợ yêu ma quỷ quái, còn phải kín miệng nữa thì thật sự không có bao nhiêu người.
Du Thanh Vi trả lương cao, tìm hết mấy công ty môi giới mới chọn đủ người, an bài vị trí cho bọn họ.
Thường Tam chưa bị diệt trừ, Lý Thái Hưng lại không biết đang âm mưu cái gì, nàng không dám quá chủ quan nên trong nhà được an bài vệ sĩ tuần tra 24/24.
Nàng và Đường Viễn cũng thương lượng qua, an bài một người lái xe bảo hộ Tả Nhàn, thêm bốn vệ sĩ âm thầm bảo vệ bà trong bóng tối, trong bốn người này còn có hai người am hiểu thuật pháp.
Nháy mắt liền đến cuối tháng 7.
Mọi chuyện dường như đã đi vào quỹ đạo.
Sản nghiệp của nhà nàng bị người khác cướp đi đều đã được thu hồi trở về.
Bạch Lĩnh Khê bên kia cũng đã xử lý xong một phần sản nghiệp của Bạch Thái Hoán, cho nàng một bút bồi thường vô cùng phong phú.
Du Thanh Vi nhận lấy, sau đó đem quyên góp hết.
Tiền này tuy nói là để bồi thường, nhưng tiền của Bạch gia không sạch sẽ, dính lên huyết tinh và mạng người quá nhiều, sát khí rất nặng, nàng cầm sẽ phỏng tay ngay, quyên hết tất cả cho miếu Thành Hoàng là hợp lý nhất.
Ngày cuối cùng của tháng 7, nàng nhận được tin tức từ Tả Tiểu Thứ: chị họ của nàng đã thất tình.
Nàng cũng nhận được một tin từ Tả Nhàn: Trang Hiểu Sanh bắt đầu yêu đương, đối tượng là Trần Vũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...