Tài xế điều khiển xe xúc đất chạy đến, vừa nghe nói ở đường kính mười mấy mét vuông đào một cái hố sâu mười mét liền hỏng mất! Hắn nghẹn một hồi lâu mới mở miệng hỏi: "Các...các người đây là muốn dùng xe xúc đất đào giếng sao?"
Lộ Vô Quy lé mắt liếc tài xế xe xúc đất đang tỏ vẻ khó xử một cái rồi nói: "Thôi, tôi cũng có công nhân đào đất nha!" Cô phất phất tay, nói: "Không cần chú nữa, chú đi đi."
Tài xế xe xúc đất không nhìn thấy Lộ Vô Quy nên chỉ nhìn nhìn hai ông lão khí độ bất phàm kia.
Trần lão gia tử lên tiếng: "Thôi cậu đi bận việc của mình đi." Ông chờ cho tài xế xe xúc đất đi rồi mới hỏi Lộ Vô Quy: "Cháu có công nhân đào đất à?"
Lộ Vô Quy "vâng" một tiếng, hóa thành một đoàn sương máu chui xuống đất chạy mất tăm.
Trần lão gia tử và Quý lão gia tử hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi sầu trướng giơ quạt xếp chống chống cái trán, thở dài một hơi, nàng nói: "Hi vọng không phải là cái mà mình nghĩ."
Qua chừng năm sáu phút sau, một làn sóng chuột đen thùi cuồn cuộn ập tới.
Những con chuột này không biết từ đâu xuất hiện, giống như bất ngờ từ dưới nền đất chui lên, chỉ trong chớp mắt toàn bộ Bạch trạch đều bị đàn chuột chiếm cứ, đàn chuột rậm rạp tầng tầng lớp lớp chen chúc bên nhau, trèo lên cả cành cây khô, hòn non bộ và cả vách tường....
Du Thanh Vi tuy không có hội chứng sợ hãi mật độ dày đặc nhưng cũng bị dọa cho nổi một thân da gà, nàng "A—" một tiếng hét chói tai, trung khí mười phần mắng: "Lộ Vô Quy! Em là đồ hỗn đản!" Chuột nhiều như vậy, còn bò đến trên người nàng! Du Thanh Vi nắm chặt quạt xếp vung vẩy xua đuổi lũ chuột, quả thực muốn hỏng mất! Mấy con chuột này cứ vây xung quanh chân của nàng, còn có rất nhiều con dẫm lên chân của nàng bò tới bò lui, thậm chí có con gan lớn còn bò lên cả trên người nàng đong đưa tới lui.
Nàng sợ tới mức di chuyển chân qua một chỗ khác liền dẫm trúng một con.
Quý lão gia tử "Ui da" một tiếng, có một con bò tới trên lưng ông, ông vừa mới phủi nó ra thì một con khác lại trèo lên cắn lỗ tai ông một ngụm.
Quý lão gia tử tóm lấy nó hung hăng ném trên mặt đất.
Người trong Bạch trạch bắt đầu triển khai một cuộc "người-chuột" đại chiến.
Cũng may đàn chuột này chỉ là đi ngang qua chứ không có ý đồ tấn công con người.
Làn sóng chuột rậm rạp xoắn ở bên nhau quay cuồng cái mông to mọng của chúng bắt đầu đào đất, còn có một lượng lớn chuột to hướng về cái giếng cách đó bảy tám mét chui xuống.
Lộ Vô Quy xuất hiện ở bên cạnh Du Thanh Vi, hỏi: "Du Thanh Vi, chị kêu em...." Cô còn chưa dứt lời đã thấy Du Thanh Vi vươn tay tính xách lỗ tai của mình, Lộ Vô Quy lập tức biến thành sương máu bay ra xa mấy mét, xua xua tay nói: "Còn chưa thể đụng được vào em a." Cô vừa nói xong, dư quang khóe mắt đột nhiên nhìn thấy bên cạnh giếng có dị động.
Lộ Vô Quy vừa lầm bầm trong miệng "Cái gì vậy nhỉ?" vừa bay đến bên cạnh miệng giếng nhìn xuống, bên trong cách miệng giếng chừng một mét đột nhiên xuất hiện một cái động, rất nhiều chuột giống như thủy triều đang cật lực đào sâu vào cái động đó.
Chuột quá nhiều, chúng nó giống như sủi cảo rớt vào nồi nước nhào vào trong giếng.
Dưới đáy giếng có một mặt gương chiếu đến làm cô hoa cả mắt, cũng may có đàn chuột che lại phần nào ánh sáng bùa chú từ cái gương phát ra.
Nhưng trên vách giếng lại có rất nhiều phù quang xuyên thấu qua đàn chuột đánh về phía cô.
Lộ Vô Quy tâm nói: "Giếng mà cũng dán bùa nữa nha." Cô nhanh chóng mệnh lệnh cho lũ chuột gặm nát mấy lá bùa dán trên vách giếng.
Theo mệnh lệnh của Lộ Vô Quy, đàn chuột nhào tới nhiệt tình gặm vách giếng, khiến cho gạch vụn rào rạt rơi xuống, chỉ trong chốc lát vách giếng đã bị gặm hơn một tấc.
Đàn chuột nhường đường cho Lộ Vô Quy leo xuống, cô vừa xuống tới đáy giếng thì phát hiện vách giếng này được xây thành hình giống như bậc thang, dưới đáy giếng là một cánh cửa chống trộm cực dày được dán bùa kín mít! Bùa đã bị đàn chuột gặm tan nát nhưng cánh cửa chống trộm vẫn không tổn hao gì, bất quá tường gạch xung quanh cửa chống trộm đã bị gặm thành bột phấn rơi lả tả xung quanh.
Lộ Vô Quy thấy đàn chuột gặm vách tường gặm đến răng đều chảy máu.
Một đám gặm hết nổi lui xuống thì một đám khác lại cuồn cuộn tiến lên thay phiên, không bao lâu bức tường xung quanh cánh cửa chống trộm đều bị gặm sạch, "đùng" một tiếng, cánh cửa chống trộm rốt cuộc ngã xuống, để lộ ra một cầu thang xoắn ốc nối dài xuống lòng đất bên trong.
Đàn chuột "chít chít chít" kêu vang, giống như phát điên nhào xuống cầu thang xoắn ốc.
Lộ Vô Quy cảm giác được từ cầu thang đi xuống khoảng mười mét có thứ gì đó vô cùng khủng bố đáng sợ, cô lập tức hô to: "Quay lại đây." nhưng đàn chuột không còn nghe theo mệnh lệnh của cô nữa, chúng nó vẫn cứ liều mạng leo xuống.
Theo tính toán của cô thì đồ vật mà cô muốn đào cùng với thứ đáng sợ kia cách khá xa nhau, nhưng không ngờ lại đào ra cùng một chỗ.
Lộ Vô Quy vội vàng triệt hồi những con chuột mà cô còn có thể điều khiển, còn những con không chịu nghe mệnh lệnh thì đã chui toàn bộ xuống dưới cầu thang xoắn ốc.
Cô nghe thấy một tiếng huýt gió công lực vô cùng thâm hậu của đại quỷ bên dưới kia rít lên.
Lộ Vô Quy chợt thấy cả người căng thẳng, vội vàng bay ra khỏi giếng đi đến bên cạnh Du Thanh Vi sắc mặt đang trắng bệch, kêu lên: "Du Thanh Vi, chúng ra chạy mau, em đào trúng một cái gia hỏa vô cùng lợi hại rồi!"
Du Thanh Vi yên lặng nhìn Lộ Vô Quy.
Đồ vật đều bị em đào ra, dẫm trúng họa rồi bây giờ mới muốn chạy không cảm thấy đã muộn sao?
Giọng nói của Quỷ Nhất bay tới:"Phát sinh chuyện gì?"
Quỷ Nhị kêu: "Hình như là một đại quỷ rất lợi hại."
Du Thanh Vi vui mừng quay đầu nhìn lại ba người quỷ đạo vừa chạy đến.
Quỷ Tam nêu ý kiến: "Trước đừng động cái này! Đi bắt tử mẫu huyết anh đi, bằng không chỉ đại quỷ này nhanh chân hơn cướp mất thì ba anh em chúng ta chỉ có ôm đầu khóc thôi."
Du Thanh Vi thấy ba anh em nhà này cũng không có ý định giúp mình giải quyết chỉ đại quỷ, nàng thở dài một hơi, chỉ chỉ về phía tòa nhà có tử mẫu huyết anh.
Ba anh em quỷ đạo nhanh như chớp chạy qua đó.
Vừa chạy tới cửa thì Quỷ Nhất liền la lên: "Thật nhiều oán thi! Phát tài rồi! Lão Tam, chút nữa đừng quên lấy oán thi thi châu và định hồn châm trong đầu chúng nó nhé."
Du Thanh Vi đột nhiên cảm thấy ba anh em quỷ đạo giống như chuột sa chĩnh gạo, Bạch Thái Hoán hại chết nhiều người như vậy, tạo biết bao nhiêu sát nghiệt, vô duyên vô cớ làm không công cho ba anh em nhà này hưởng hết.
Dưới đáy giếng truyền tới giọng nói: "Cứu ta—"
Lộ Vô Quy nghiêng tai lắng nghe, như thế nào lại cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc ấy nhỉ.
Cô nói: "Giọng nói này nghe rất quen tai nha." nhưng nghĩ hoài cũng không nghĩ ra đã nghe qua ở đâu.
"Tiểu Quy Quy, cứu ông!"
Lộ Vô Quy khiếp sợ, cô vừa mới ngưng tụ thành hình người vì sợ hãi mà suýt chút nữa lại tán thành sương máu.
Cô la lên với Du Thanh Vi: "Thứ đó cư nhiên biết tên của em! Nó vậy mà biết em gọi là Tiểu Quy Quy!"
Sắc mặt của Trần lão và Quý lão đều thật không tốt, hai người đồng loạt nhìn về phía Đại Quỷ Yêu vừa vác tai họa về tới này.
Nhũ danh của trẻ em "Tiểu Quy Quy" này gác trên người Đại Quỷ Yêu như Lộ Vô Quy, nghe thế nào cũng có chút...!không khỏe a.
Du Thanh Vi nghe vậy cũng có chút kinh ngạc nhìn Lộ Vô Quy, nàng nói thầm trong lòng: "Ở thành phố này còn có đại quỷ nào cùng cấp bậc với Lộ Vô Quy mà lại quen thuộc với em ấy sao?" Nàng nghĩ tới nghĩ lui đều không thấy có khả năng.
Giọng nói kia lại vang lên: "Tiểu Quy Quy, ông là lão gia gia đây."
Du Thanh Vi hỏi: "Tiểu muộn ngốc, chẳng lẽ là con yêu vật nào đó có thể nhìn thấu suy nghĩ của người khác?"
Lộ Vô Quy ngoẹo đầu suy nghĩ một lúc: "Lão gia gia?" hình như hơi quen quen nha.
Cô vọt tới bên miệng giếng, kêu: "Chính là....!chính là tôi nhớ không rõ ông a! Tôi chết nhiều lần quá rồi nên quên đi rất nhiều chuyện, mấy ngày trước còn bị sét đánh một trận nữa."
"Tiểu Quy Quy, con có nhớ hay không con rất thích nghe ông kể chuyện xưa?"
Lộ Vô Quy: "Hở? Có hả? Mấy cái chuyện xưa đó không phải là do ông nội kể cho tôi nghe sao ta?" Cô mơ hồ nhớ ra có một ông lão hay ngồi ở bờ sông kể chuyện xưa cho cô nghe, còn dạy cho cô học quỷ văn và vẽ quỷ phù.
Chỉ là ông lão kia không phải là ông nội sao? Đúng rồi nga, ông nội là dạy cho cô ở nhà, không có ở bên bờ sông Âm dạy cô.
Hình như những chuyện cô nhớ có chút lộn xộn rồi.
"Hứa Đạo Công thì biết quỷ phù cái quỷ gì!"
Du Thanh Vi giật mình, thầm nghĩ: "Ông ta thế nhưng biết cả Hứa gia gia." Nàng tiến lên vài bước, ôm quyền nói: "Tiền bối, vãn bối là Du Thanh Vi đệ tử của chùa Bảo An, xin hỏi tiền bối lai lịch ra sao?"
"Du? Ngươi cùng cái kia cướp đoạt tạo hóa hóa rồng Du Đạo Pháp có quan hệ như thế nào? Trên người của ngươi có huyết chú của con giao long ngốc kia, ngươi là hậu nhân của Du Đạo Pháp sao?"
Trần lão gia tử và Quý lão gia tử trợn cả hai mắt lên nhìn.
Mấy người của Đạo Tử Đường cũng tụ tập lại đây, một đám trừng mắt như muốn rớt ra ngoài nhìn chằm chằm cái giếng.
Du Thanh Vi mồ hôi đầy đầu, căng da đầu đáp: "Du Đạo Pháp là ông nội của vãn bối."
"Ngươi là con gái của Du Kính Diệu?"
Du Thanh Vi chấn kinh rồi! Lão gia gia này là ai mà cái gì cũng biết hết vậy!
Đại quỷ kia tiếp tục nói: "Đều là người quen với nhau, mau mau cứu ta ra ngoài đi."
Du Thanh Vi tâm nói: "Nhưng tôi không biết ông nha.
Chẳng lẽ là đại quỷ trong chùa Bảo An quỷ?" Nàng cảm thấy cho dù Bạch Thái Hoán có tìm được thôn Liễu Bình thì cũng không có đủ bản lĩnh bắt được đại quỷ trong chùa Bảo An quỷ, nếu lão ta có bản lĩnh đó thì đã sớm thu thập sạch sẽ nàng và Lộ Vô Quy rồi.
Du Thanh Vi nói với Lộ Vô Quy: "Tiểu muộn ngốc, em mau ngẫm lại lai lịch của vị ở bên dưới đi."
Đại quỷ kia lại nói: "Cái này, nha đầu, ngươi trước thả ta ra đi, còn về thân phận lai lịch của ta thì chúng ta chậm rãi nói sau a."
Lộ Vô Quy đột nhiên kêu lên: "Ai nha!"
Giọng nói của đại quỷ mang theo vui mừng hỏi: "Con nhớ ra ông rồi sao?"
Lộ Vô Quy la lên: "Ông ăn chuột kìa! Ông rõ ràng là quỷ, cư nhiên lại đi ăn vật còn sống!"
Du Thanh Vi "tạch tạch tạch" liên tiếp lui lại mấy chục bước, "xoạt xoạt" xòe quạt xếp trong tay ra.
Đại quỷ mắng: "Nói được giống như con chưa từng ăn qua chuột vậy!"
Lộ Vô Quy đáp: "Tôi mới không thèm ăn chuột nga.
Những con chuột đó đều là do tôi triệu hoán tới đào nền nhà của Bạch Thái Hoán! Ông cư nhiên lại đem chúng nó ăn sạch!"
Đại quỷ cả giận nói: "Bản...!ông bị nhốt ở nơi này 29 năm, bị bùa phép tàn phá đến độ sắp không tụ lại được quỷ hình, thật vất vả có chút đồ vật để tẩm bổ, ăn mấy con chuột thì làm sao vậy! Cái con bé hồ đồ này, mau nói, có phải con lại đi ăn quỷ hay không?"
Lộ Vô Quy: "...." Cô đúng lý hợp tình mà nói: "Không có à nhen!"
Đại quỷ giận mắng: "Không có cái rắm! Con nếu không ăn quỷ thì làm sao lại không nhớ ra ông hả? Ông còn không biết tính của con sao! Còn không mau xuống đây thả ông ra!"
Lộ Vô Quy bị đại quỷ mắng đến sửng sốt nhưng cũng không biết phải phản bác lại như thế nào.
Cô vừa định leo xuống thả đại quỷ kia ra thì chợt bừng tỉnh dừng lại bước chân, nói: "Không đúng nga, nếu mấy cái bùa chú kia có thể đem ông khóa trụ thì tôi đi xuống cũng sẽ bị nhốt lại, có phải ông tính lừa tôi xuống rồi ăn luôn tôi không hả?"
Đại quỷ đột nhiên an tĩnh lại.
Lộ Vô Quy thấy đại quỷ không lên tiếng liền chuẩn bị bỏ trốn.
Cô bay tới bên người Du Thanh Vi, nhỏ giọng nói: "Du Thanh Vi, chúng ta đi thôi, ông ta không ra được đâu."
Giọng nói của đại quỷ lại vang lên: "Tiểu Quy Quy, con còn nhớ rõ là ai đã dạy cho con làm Quỷ Thần tiền không? Con lấy một tấm Quỷ Thần tiền ném xuống đây xem nào."
Lộ Vô Quy nghe vậy liền vội vàng đè lại túi áo của mình.
Cô nói thầm: "Tính lừa gạt Quỷ Thần tiền của tôi hay gì?"
Du Thanh Vi nhìn nhìn chỗ túi áo mà Lộ Vô Quy đang dùng tay che lại, nhưng không thấy Quỷ Thần tiền đâu cả.
Lộ Vô Quy nhìn về phía căn phòng nhỏ dưới đáy giếng, nhìn thấy đại quỷ đầu xù tóc rối đang ngồi đó không ngừng nhai chuột, nhai đến đầy miệng máu tươi.
Cô biết cái này gọi là bổ sung huyết thực.
Chỉ có Quỷ Yêu đã tu ra tinh huyết mới phải dựa vào ăn huyết thực bổ sung, đạo lý này giống như cô ăn cơm cúng có chan máu gà trống bảy năm vậy.
Cô xem tướng mạo của đại quỷ này, tuy rằng nhìn có chút thê thảm nhưng vẫn nhìn ra tướng mạo vốn có, không hề hiện ra ác quỷ tướng.
Cô nói: "Ai, cái kia, lão gia gia, nhìn ông không giống ác quỷ nha."
Đại quỷ nổi giận há mồm mắng: "Nói nhảm nhí cái gì đâu không!" rồi tiếp tục công cuộc nhai chuột uống máu.
Lộ Vô Quy cảm thấy đại quỷ này nói chuyện ngữ khí thực quen thuộc nhưng vẫn không nhớ rõ đã gặp qua ông ấy ở đâu.
Cô hỏi: "Sao ông lại bị nhốt ở nơi vậy?"
Đại quỷ thở dài, nói: "Đừng nhắc nữa!" Bộ dáng chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.
Lộ Vô Quy nghĩ nghĩ, nói: "Du Thanh Vi, em cảm thấy ông ấy không phải là quỷ hư, không thôi mình cứu ông ấy ra đi?"
Quý lão gia tử vội vàng kêu lên: "Cẩn thận a!" Ông nhìn trận thế này liền biết đại quỷ kia không thể nào yếu hơn so với Lộ Vô Quy.
Lộ Vô Quy tốt xấu gì vẫn còn nghe lời Du Thanh Vi, còn chịu quản thúc, nhưng nếu thả ra một chỉ đại quỷ đáng sợ ăn chuột sống uống máu này nọ, này...!Yêu Linh quỷ quái ở thành phố này còn không bay lên lật trời đi!
Du Thanh Vi lên tiếng, hỏi: "Tiền bối, ngài là năm nào rời đi chùa Bảo An vậy? Và năm nào thì tới thành phố này?"
Đại Quỷ trầm mặc trong chốc lát rồi mới đáp: "29 năm trước."
Du Thanh Vi nhẹ gõ quạt xếp trong tay, giống như suy tư gì, nói: "Bị nhốt ở nơi này 29 năm?" Vẫn là một đại qủy lợi hại như vậy, còn đã từng sinh sống ở chùa Bảo An, đối với đệ tử của chùa Bảo An phi thường quen thuộc.
Du Thanh Vi nghĩ nghĩ, hỏi tiếp: "Tiền bối nhận thức ba của cháu từ lúc nào ạ?"
Đại quỷ đáp: "Từ lúc hắn còn mặc quần rách đáy."
Du Thanh Vi bị nghẹn họng, có chút không được tự nhiên ho khan mấy tiếng, nàng nói: "Cháu nghĩ cháu có thể đoán được ngài là ai rồi." Nàng chắp tay nói với Quý lão gia tử và Trần lão gia tử: "Hai vị lão gia tử, vị này cùng sư môn của cháu có quan hệ, cháu xin nguyện dốc sức đảm bảo, thả ông ấy ra đi ạ."
Quý lão gia tử hơi trầm ngâm, ông nhìn về phía Lộ Vô Quy, hỏi: "Tiểu Lộ đại sư thấy như thế nào?"
Lộ Vô Quy đáp: "Tôi đánh không lại ông ấy.
Nhưng mà, ông ấy không phải là ác quỷ."
Quý lão gia tử và Trần lão gia tử trừng lớn hai mắt nhìn Lộ Vô Quy.
Tới cô cũng không đánh thắng được hả!!!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...