Thanh Y Tử Y không biết tâm tư của Lâm Lang, nhưng thấy Lâm Lang không nói một lời, chỉ có thể để mặc Diệp Cẩn Huyên phát tác!
Sau khi Diệp Cẩn Huyên đuổi được Thanh Y Tử Y ra khỏi việc vận chuyển
hàng hóa, liền tiếp đón Lâm Lang nhiệt tình, đồng ý làm ăn với Lâm Lang. Trước khi đi, Lâm Lang nói nàng đợi vài hôm nữa, khi đã sắp xếp tốt mọi việc Lâm Lang sẽ phái người đến liên lạc với nàng, hai người giao ước
đặt cọc năm vạn lượng bạc, chờ sau khi chuyện thành công, sẽ trả tiếp
mười vạn lượng!
Tuy rằng Diệp Cẩn Huyên cũng xuất thân từ thế gia vọng tộc, nhưng nhiều năm chịu ảnh hưởng của Tô phu nhân, mưa dầm
thấm đất nên tự nhiên cũng tham tiền, trước kia vì thân phận nàng cao
quý, chưa bao giờ thiếu thứ gì, cho nên cũng không biểu hiện ra, nhưng
bây giờ sau khi trải qua chuyện của Tô phu nhân và Triệu Tễ, tư tưởng đã khác, nàng lại muốn nhanh chóng rời khỏi kinh đô, mọi thứ đều cần tiền, cho nên vừa nghe có số tiền mười lăm vạn lượng bạc vào túi, liền không
ngừng đồng ý!
Thỏa thuận mọi chuyện xong, Lâm Lang ra khỏi Ngọc Lâm Uyển, qua cái sân nhỏ tiêu điều trong mùa đông, đi đến cửa lớn!
Vào đông trời vô cùng lạnh, mặt đất cứng rắn dưới sự chiếu sáng của mặt
trời lóe ra hàn quang, khiến người ta càng cảm thấy rét lạnh, trong bồn
cây chỉ còn cành cây lẻ loi khô héo ngẩng cao đầu, dưới ánh mặt trời
càng toát lên vẻ kiêu ngạo! Nàng bỗng cảm thấy mình cũng giống nhánh cây khô héo này, tuy đã đến bước đường cùng, cũng không chịu cúi đầu!
Trong lòng nàng cười khổ một tiếng, ngẩng đầu, qua tầng tầng cành khô, nàng
nhìn thấy một người mặc áo dài màu xanh, là nam tử dáng người trung bình đi trong sân, không khỏi nhìn chăm chú!
Tiểu nha đầu đưa
nàng ra ngoài thấy vậy cười nói: "Đó là Hộ bộ thượng thư Quách đại nhân, có giao tình với mẹ đẻ của tiểu thư là Lăng phu nhân, mấy ngày nay..... thường xuyên đến thăm Lăng phu nhân!" Quách đại nhân vô cùng quan tâm
đến Lăng phu nhân. Tuy các nàng bị mua vào phủ không lâu, nhưng cũng
nhìn ra được. Tính tình Lăng phu nhân nhu nhược, nhưng không phải hẹp
hòi, tuy rằng diện mạo Quách đại nhân bình thường, nhưng lại có sự ngay
thẳng, chính trực, lại là quan to trong triều, nghe nói trong nhà cũng
không có vợ, xem ra xét ở mặt nào cũng đáng để phu nhân dựa vào, Lăng
phu nhân cùng Quách đại nhân.... Nói thật, các nàng đều mong muốn họ
thành một đôi!
Nghĩ vậy, nha đầu kia hơi lắc lắc đầu: Lẽ ra
Lăng phu nhân là mẹ đẻ, phải thân thiết hơn, nhưng tiểu thư lại vô cùng
gần gũi với Tô phu nhân, thậm chí rất xa cách với Lăng phu nhân. Đương
nhiên việc tiểu thư làm, không phải là chuyện mà tiểu nha đầu các nàng
có thể xen vào, nhưng theo nàng nghĩ.... ... dường như tiểu thư này
không hiếu thuận như trong truyền thuyết!
Lâm Lang bỗng
nhiên nhớ tới thời điểm nhìn thấy tay áo tím trong phòng Lăng phu nhân,
nàng nghĩ, nếu có một ngày, thật sự mình rời đi, Lăng phu nhân nhất định sẽ vượt qua thật tốt!
Nghĩ như vậy, nàng xoay người đi đến phía trước!
Nha đầu đi theo thấy Lâm Lang đã bước đi, cũng vội vàng chạy theo!
Ra khỏi Ngọc Lâm Uyển, Lâm Lang nhìn những tia sáng lấp lánh trên bầu
trời, sau đó trong mắt hiện lên chút buồn đau, không đành lòng, đáy mắt
như những con sóng trên mặt biển mênh mông yên ả, im lặng nhưng cũng
không bỏ qua sự kiên định!
Vận mệnh là một ván cờ sao? Nếu không nắm được...... Như vậy, để thuận theo vận mệnh cũng không quá khó!
Sở dĩ có bàn tay thao túng được vận mệnh của mình, chẳng qua là vì mình có tâm ma! Nhưng, làm sao mới có thể không có tâm ma? Làm sao có thể không có tâm ma?
Chỉ là... Trên thế gian này mọi thứ đều có thời điểm kết thúc, mọi thứ phải.... phải trở về quỹ đạo ban đầu!
Vài ánh nắng nhỏ rực rỡ chiếu xuống người nàng, một thân áo dài màu xanh
bích như cảnh núi sông tươi đẹp với làn sóng dập dờn trong hồ, cây trâm
cài trên mái tóc dài đen nhánh đọng giọt sương long lanh đang nhẹ nhàng
lay động tỏa ra màu sắc phong phú, mỗi một góc độ của trời đất đều có
cái mới mẻ---- nhưng nàng là người bướng bỉnh, chỉ thấy ánh sáng trước
mắt!
Nàng đi đến phía trước, lúc đi qua một góc vắng vẻ, đã thấy Thanh Y Tử Y chờ ở phía trước!
"Tiểu thư!" Ánh mắt hai người nhìn thấy nàng, vội vàng đi tới chỗ nàng!
Nhìn động tác như đang thong thả chậm rãi, nhưng lại là phép "Tật phong" --
nhanh không thua gì thiên lý mã, chỉ trong nháy mắt, đã đứng trước mặt
nàng!
Lâm Lang không đợi các nàng mở miệng, đưa tay vào trong hư không viết mấy chữ, nhẹ nhàng lấy ra, trong tay liền có tờ giấy,
nàng gấp tờ giấy lại giao cho Tử Y nói: "Hai người các ngươi đi giao tờ
giấy này cho Nạp Lan tiểu thư!"
Trong cuộc sống có người, thế gian có quy luật, phải quay về quỹ đạo ban đầu, nàng chỉ có thể làm được đến thế!
Thanh Y thấy vậy nhíu mày thốt ra: "Tiểu thư, vận chuyển hàng hóa đi đâu?"
Trong mắt người ngoài, việc vận chuyển hàng hóa đi tuy vẫn là nàng quản
lý, nhưng chỉ có nàng biết tiểu thư vì việc này mà phải bỏ ra bao nhiêu
tâm huyết, mỗi chuyện làm ăn đều có tiểu thư vất vả làm ở phía sau,
trước kia, nàng không biết vì sao tiểu thư không phải lo chuyện ăn mặc
mà lại mở ra việc vận chuyển hàng hóa, nhưng sau khi biết chuyện của
tiểu thư, nàng đã biết.... đó là tiểu thư tự trách mình về chuyện Thượng Nhất Thế mất mạng, bởi vì việc làm tùy hứng của mình mà phạm phải sai
lầm hối tiếc, trong lòng tiểu thư, nếu không thể chấn hưng Tạ gia, thì
sẽ vĩnh viễn tiếc nuối!
Không ai biết, trong lòng tiểu thư
đều có sự mất mát... Mà phần mất đi này, dù tiểu thư là Tạ Hoằng Thanh,
là Diệp Lâm Lang, hay là.... Thái Thanh công chúa, đều luôn tồn tại!
Lâm Lang vừa bước chân đi bị nàng hỏi một tiếng, đột nhiên ngừng lại: "Việc vận chuyển hàng hóa..... Về sau các ngươi không phải đi nữa! Nhóm công
nhân, các người ngầm đi khuyên bảo một chút, nếu có thể rời đi thì rời
đi!" Diệp Cẩn Huyên không tìm thấy người đi vận chuyển số hàng kia, sẽ
trao đổi với Diệp Thượng Thư, ở trong quân Diệp Thượng Thư cũng có chút
quyền lực, tìm người không phải việc khó, đương nhiên, nếu bị bọn họ
phát hiện ra đó là vận chuyển vũ khí và lương thảo...... Lâm Lang hừ
lạnh một tiếng, nếu ngay cả vấn đề này Triệu Tễ cũng không xử lý tốt,
thì còn làm hoàng đế cái gì?
Nếu xử lý tốt, đây sẽ là một mũi tên trúng hai đích!
"Tiểu thư, vì sao?" Thanh Y khó hiểu: "Ta biết, đây là tâm huyết của người,
nó đối với người mà nói..... vô cùng quan trọng!" Tất cả đã trong quỹ
đạo, chỉ chờ thu tiền, vì sao muốn hủy nó?
Tử Y cũng khuyên:
"Tiểu thư, chúng ta đều thấy vì việc vận chuyển hàng hóa mà người phải
trả giá thế nào, hiện tại mọi chuyện mới tốt lên, tại sao phải làm như
vậy? Chỉ cần người không giao việc vận chuyển hàng hóa ra, Diệp Cẩn
Huyên có thể làm được gì?"
"Không sai, các ngươi nói cũng
không sai!" Lâm Lang nhìn hai người, trong mắt hiện ra ý cười trong
suốt, đáy mắt lại là sự kiên quyết, "Nhưng nếu có việc phải hy sinh việc vận chuyển hàng hóa mới có thể hoàn thành nhanh và tiện lợi, như vậy,
dù có phải từ bỏ, cũng không có gì tiếc hận!"
Lâm Lang nói
xong, không quan tâm Thanh Y Tử Y kinh ngạc khó hiểu, xoay người bước
đi: "Được rồi, chuyện ta phân phó các ngươi mau đi làm đi! Thành chủ còn đang chờ ta!"
Lâm Lang đi trên đường, không đi thẳng đến tìm Quân Thương, nàng nhìn người đến người đi, nhìn họ cò kè mặc cả, vui
cười tức giận mắng người, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười.
Trẻ con khóc, người vợ nổi giận, người chồng khúm núm, trên mặt mang theo ý cười, một đôi vợ chồng già đang nắm tay nhau nhìn quán nhỏ trên đường,
lão bà còn định mua một tượng cá bằng đất về chơi!
Ha ha, đây mới là cuộc sống! Nhìn tưởng vụn vặt, lại rất rõ ràng, so với nơi đó..... Đúng là tốt hơn không biết bao nhiêu lần!
Nàng nhìn thật lâu, lâu đến nỗi một nam tử mặc áo trắng trong phòng trang
nhã trên lầu đối diện không nhịn được sai người mời nàng lên lầu!
Gã sai vặt của bạch y công tử có khuôn mặt lạnh băng, một thân huyền y,
khí chất ngang tàng, thật ra thì không thể nói là người hầu, khí thế cả
người hắn như vậy, khuôn mặt không chút thay đổi và sự hờ hững lạnh nhạt trong mắt, nói là một vị đại sát thủ người ta mới tin!
Lâm Lang cười cười, cũng không hỏi gì, ngoan ngoãn đi theo người hầu lên lầu hai, vào thẳng nhã gian của bạch y công tử!
Nàng đi vào bên trong, gã sai vặt không nói một tiếng lui xuống.
Bạch y công tử ngồi bên cửa sổ, viền tay áo dùng chỉ vàng thêu làn sóng đang quay cuồng, trên đầu cài trâm bạch ngọc, giơ tay nhấc chân tao nhã mà
lại lộ ra khí thế nghiêm nghị tôn quý uy nghi!
Lúc này, hắn đang cầm ấm trà bạch ngọc rót một ly cho Lâm Lang, thản nhiên nói: "Ngồi đi!"
Lâm Lang không chút khách khí ngồi xuống, nhẹ nhàng bưng ly trà bạch ngọc
nhấp một ngụm, ánh mắt chăm chú nhìn bạch y công tử, nhàn nhạt mở miệng: "Bệ hạ không phải là chỉ muốn mời ta uống trà?" Ngàn năm vụt qua, tật
xấu của hắn vẫn không thay đổi, xuống phàm thế mà còn mang theo cả khối
hàn băng ngọc ở đỉnh Nam Cực làm trà cụ, áo trắng trên người là Ngũ Hành vân cẩm do chính tay Chức Nữ dệt thành, không chê vào đâu được, chỉ sợ
người khác nhìn ra hắn không phải người thường!
Trong lòng
Lâm Lang thở dài một tiếng, thật ra, hắn cũng rất cô đơn! Từ nhỏ đã có
thân phận tôn quý vô cùng, địa vị cao cao tại thượng không để hắn thiếu
thứ gì, nhưng, cái gì cũng thiếu, cho nên, hắn chỉ có thể dùng vật chất
xa hoa để bổ sung cho tâm hồn thiếu thốn!
Trong lòng nàng đưa ra kết luận, Thiên đế là một người đáng thương!
"Trà này là trong những năm đi vào núi, được Thanh Hoa phu nhân tặng cho,
nước này là Vô Căn Thủy trên trời, uống thế nào?" Bạch y công tử nhẹ
nhàng để ly trà trong tay xuống, giải thích về trà cho nàng, mặt mày
thản nhiên không nhìn ra cảm xúc, động tác lại tao nhã đến cực hạn!
"Trà giữa mùa xuân, suối nước trên trời!" Lâm Lang cười khẽ: "Không tệ! Vị
trà thanh đạm, vào miệng tại giúp tâm trí thanh tịnh, làm cho người ta
hiểu ra nhiều điều! Nhưng không biết khi nào bệ hạ lại nghiên cứu trà
đạo?"
"Ha ha" Vị nam tử này ngay cả tiếng cười cũng tao nhã khiến người ta phải ghen tị!
Lâm Lang không nhanh không chậm nhìn hắn, bộ dạng híp mắt như đang thưởng
trà, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không hỏi lại, chỉ tỉ mỉ thưởng trà!
Thật lâu sau, giọng nói dịu dàng của nam tử vang lên, trong con ngươi đen
lại lộ rõ một tia tức giận: "Ở nhân gian luân hồi nhiều năm như vậy,
ngươi cũng nên có chút tiến bộ, vậy mà vẫn không biết tốt xấu!"
Lâm Lang nghe vậy, sóng mắt dao động, đôi mắt sáng nhìn về phía nam tử: "Như vậy, yêu cầu năm đó của bệ hạ, có kết quả ra sao?"
Nam tử lạnh lùng nhìn Lâm Lang, không nói tiếng nào, thần thái tao nhã lại
thêm chút khí lạnh thấu xương, rất lâu sau, khi trong lòng Lâm Lang đang rung động, giọng nói của hắn bỗng nhiên dịu đi hỏi: "Bây giờ, trẫm cho
ngươi một cơ hội, nếu ngươi đồng ý theo trẫm trở về, ngươi vẫn là nữ
nhân tôn quý nhất trong trời đất như trước, mọi việc vì ngươi mà thay
đổi, trẫm không hề để ý, Quân Thương, trẫm cũng không để hắn khó xử!"
Lâm Lang giống như đang sửng sốt, trong ánh mắt nhìn nam tử có chút mơ hồ
khó hiểu, một lúc sau nàng dời ánh mắt nhìn xuống đám người nhốn nháo
dưới lầu: "Dù thân phận của người cao quý, cũng không thể tùy tiện xử lý một người, hắn đã không thuộc về tiên tịch!"
Thế sự vì nàng
mà điên đảo? Thế sự vì nàng mà điên đảo? Ha ha.. Không thể trở thành
Hoàng đế ngồi trên điện Kim Loan, nên trở thành hoàng đế bị trói buộc
giữa phố phường, không thể nói là tai nạn, nhưng lật ngược mọi việc với
người đời, nhưng đối với người trong cuộc, những thứ tự cho là tôn quý
này, có thể nắm quy luật vận hành của nhân gian trong tay, thần tiên
cũng không dễ dàng tha thứ, nhưng muốn làm mọi việc hỗn loạn.... ... Có
gì là khó?
Bàn cờ này trong tay Thiên đế, chính là muốn kết
quả này! Nhưng mà, đây chỉ là bẫy trong một ván cờ, ván cờ lớn nhất kia, đừng nói Thiên đế, ngay cả Phật tổ cũng không có cách!
Nam
tử nghe vậy, lại cười to, đối mặt với Lâm Lang, khí thế uy nghiêm: "Yêu
sao? Cho dù thoát khỏi tiên tộc, chẳng lẽ trẫm không có cách nào với hắn sao? Tính toán một chút, Quân Thương thoát khỏi Tiên giới, cũng đã năm
trăm năm!"
Nam tử nói xong, làm bộ đưa tay tính toán cái gì
đó, Lâm Lang mất bình tĩnh: "Ngươi..." Nam tử tao nhã đến mức tận cùng
trước mặt thật ra là một tiểu nhân âm hiểm. Hắn đang uy hiếp nàng rằng
sẽ làm cho Quân Thương hồn bay phách tán khi độ kiếp!
Lâm Lang đứng dậy, ngực phập phồng, cười lạnh hai tiếng: "Ngươi không nên uy hiếp ta như vậy?"
"Là người đang ép trẫm!" Bạch y nam tử cũng đứng lên, con ngươi đen hiện
lên sự kiên định lạnh lẽo nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Lâm
Lang!
Ánh mắt hai người đấu nhau, ở giữa tóe ra tia lửa, thật lâu sau, toàn thân Lâm Lang như bị rút sạch hơi sức, bừng tỉnh ngồi
xuống: "Ta sẽ không thỏa hiệp....." Cho dù thỏa hiệp, cũng không phải
với ngươi!
"Ngươi sẽ!" Bạch y nam tử chậm rãi ngồi xuống,
nhàn nhạt châm trà, "Ngươi đã muốn thỏa hiệp, chỉ là người mà ngươi thỏa hiệp, không phải trẫm!"
Bị bạch y nam tử nói trúng, thân thể Lâm Lang không khống chế được mà dao động, nàng giương mắt, trong mắt
sáng lên hình ảnh người đang tươi cười, người trước mắt này, đôi khi
thật sự hiểu nàng! Thậm chí còn hiểu hơn cả chính nàng, nhưng mà....
"Thì sao?" Nếu nàng thỏa hiệp với hắn, sau này đời đời kiếp kiếp cũng sẽ
phải thỏa hiệp, như vậy dù sinh mệnh tồn tại lâu dài có tác dụng gì? Mà
nếu nàng thỏa hiệp với vận mệnh, có lẽ còn có thể lại lấy tu vi của mình để cầu xin.... Tình duyên một đời!
Nhân gian không phải có câu mọi chuyện là do con người lựa chọn sao? Trong lòng nàng kiên trì, chẳng qua đúng là vậy!
Đây đã là chút ánh sáng cuối cùng trong sinh mệnh nàng!
Bạch y nam tử nhìn Lâm Lang như vậy, dường như cũng mất kiên nhẫn, hừ lạnh
một tiếng, một hơi uống cạn trà trong chén: "Trẫm sẽ chờ để nhìn thấy
kết cục cuối cùng của ngươi!"
Lâm Lang đứng dậy, sắc mặt không chút thay đổi: "Cáo từ!"
Nói xong, xoay người đi ra nhã gian!
Sau khi nàng rời đi, gã sai vặt áo đen lúc nãy mời nàng đi lên tiến vào,
nhìn bạch y công tử đang dựa vào ghế nhìn ra bên ngoài, sắc mặt nghiêm
trọng tiến lên: "Bệ hạ, Thái Thanh công chúa vẫn không chịu sao?"
"Ừ!" Bạch y công tử thu hồi ánh mắt, đáp ứng một tiếng, bên môi lại nở ra
một nụ cười khổ: "Nếu nàng đồng ý, thì không phải là nàng!"
"Tốt lắm, thời gian không còn sớm, chúng ra trở về thôi!" Nói xong, thân
hình của bạch y công tử và gã sai vặt chợt lóe, biến mất trong phòng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...