Lâm Lang hớp nhẹ một ngụm trà, cũng không có nói được hay không, lạnh nhạt, như thuận miệng hỏi: “Các người muốn hợp tác với ta như thế nào?”
An Vân Khanh nhìn dáng vẻ không mấy để ý của Lâm Lang, nội tâm không khỏi thấp thỏm, nhưng đã đến đây rồi, lời cũng đã nói rồi, cũng không thể dừng lại.
Hắn lấy lại tinh thần, nghiêm mặt nói: “Bình thường chủ quán đến các nơi thua mua hàng hóa cũng không đến mười mấy thớt ngựa, hai mươi mấy người có thể làm được, nếu tiểu thư muốn tổ chức thương hội (mua bán), ít nhất cũng phải trên năm mươi con ngựa. Như vậy, tính ra nhân công trên dưới cũng phải tốn một trăm hào, hiện tại chiến loạn mới vừa ổn định, lựa một con ngựa tốt, giá cả đều dựa vào vàng để tính, chậm thì năm mươi lượng, nhanh thì trên năm mươi lượng, tính ra tiền cũng gần đến mấy ngàn lượng vàng, tính ra là năm mươi lượng bạc, cái này còn chưa tính tiền công, chỉ mất mấy ngàn lượng bạc là có nhân công, thương hội cần bảo vệ, còn phải xin tiêu cục thay mặt, cái này cũng phải mất không ít bạc. Nếu tiểu thư hợp tác, chúng tôi có thể sắp xếp người, cũng không cần xin tiêu cục, Vương gia của chúng tôi sẽ phái các cao thủ nhất đẳng đi theo hộ vệ, tiểu thư chỉ cần chuẩn bị ngựa, đến lúc đo xin cho hai người quản sự đi theo là được. Như vậy tiểu thu vừa có thể tiếc kiệm tiền mà lại không cần dùng nhân lực, chỉ là không biết ý tiểu thư thế nào?
Từ đầu đến cuối, đôi con ngươi của Lâm Lang vẫn trong sáng hàm chứa ý cười nhẹ nhàng nhìn An Vân Khanh, giống như đang nhìn vật gì đó rất thú vị, đến lúc An Vân Khanh không nói thêm gì nữa, nàng mới hỏi: “Nói xong rồi sao?” Triệu Sưởng nghĩ ra chuyện này thật rất tốt, nghĩ ra một kế hoạch rất hay thậm chí không có một chút nguy hiểm nào, chỉ cần hợp tác với mình liền có thể thỏa mãn tâm nguyện của hắn, uh! Là một nhân tài!
An Vân Khanh sững sờ, trong mắt lóe ra ánh sáng, gật đầu một cái, nói: “Tiểu thư có thể suy nghĩ một chút!”
Trên môi Lâm Lang ẩn chứa ý cười nhu hòa, nhưng trong mắt lại thoáng qua một chút sắc lạnh, nói: “Các ngươi đến đây đàm phán, chắc cũng biết rõ vàng không phải từ trên trời, các ngươi cung cấp nhân mã hộ vệ, chỉ đơn giản như vậy? Nếu lấy hàng hóa của ta đem đi giấu, đến lúc triều đình giáng tội, sẽ không có ai giúp bổn tiểu thư lo bớt việc rồi!”
Trên mặt An Vân Khanh đều là vẻ lúng túng, nếu là những người bình thường cầu lợi không biết dụng ý bên trong kế hoạch hoàn mỹ này nhất định sẽ đồng ý, nhưng nữ tử trước mặt này tựa như gương sáng, vừa nhìn là hiểu ngay, nếu nàng không nhận được lợi ích, chuyện này…….chỉ sợ khó thành!
Hắn cũng biết hành động lần này không công bằng với Lâm Lang, nhưng hôm nay, bọn họ đã ném hàng loạt bạc để thu mua vật liệu lương thảo, kinh phí còn lại cũng không nhiều. Lúc hắn tới Sở Vương có dặn dò, nhất định phải thành công, dĩ nhiên, nếu thành công, bọn họ sẽ không hứa hẹn điều gì, nhưng nếu ngộ nhỡ không được thì sao đây? Nói không chừng nữ tử trước mắt này còn có thể bị liên lụy, chứ đừng nói đến hứa hẹn gì!
Nhưng hắn lại nghị đến binh khí giấu vào trong lương thào và quân đội của Sở Vương ở kinh thành bởi vì thiếu hụt lương thảo không có binh khí cũng không thể che giấu thân phận đang chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, không khỏi hung hăng siết chặt tay, trong mắt thoáng qua một tia kiên định: “Tiểu thư là người hiểu chuyện, mục đích chúng tôi muốn hợp tác với tiểu thư chắc tiểu thư sớm đoán được, chúng tôi cần đem lương thảo binh khí vào kinh thành, chuyện này chỉ có tiểu thư mới có năng lực làm được!” Hắn dừng lại một chút, nói: “Ta thay mặt Sở Vương sẽ đáp ứng mọi điều kiện của tiểu thư, nếu có thể bình an thoát khỏi kinh thành, nhất định sẽ hậu tạ tiểu thư, Phong tiểu thư vì Hoàng thượng, còn nữa, nếu tiểu thư có yêu cầu gì đối với An mỗ, chỉ cần An mỗ còn sống, cho dù muốn mạng sống của An mỗ, An mỗ có chết cũng không từ chối!” Tiền bạc không thể dùng, danh lợi cũng không thể động tâm! Nếu không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn hứa hẹn gì, chỉ sợ ngày sau không thực hiện được, cho nên hắn mới lấy mạng sống của mình để làm điều kiện, nếu thoát khỏi sự thất bại, chỉ cần hắn còn hơi thở cuối cùng, sẽ thực hiên lời hứa!
Lâm Lang nhìn An Vân Khanh kiên định, sống lưng thẳng tắp cùng với lời nói đầy khí phách, trong lòng cũng xúc động. Thật ra có lúc nàng cũng không hiều, cũng giống như không hiểu vì sao kiếp trước mình lại si mê Triệu Tễ, mọi người sao có thể kiên trì một chuyện, cho dù có trả giá đắt thế nào, đến chết vẫn không từ chối?
Ánh mắt Lâm Lang thoáng qua vẻ xúc động cũng không qua được ánh mắt của An Vân Khanh, trong mắt thoáng qua một tia kích động. hung hăng cắn răng, khuyên nhủ: “Tiểu thư, hạ thần biết Quân Vương, Diệp thượng thư là người rõ ràng nhất, Triễu Tễ là hạng người gì, chỉ sợ trong lòng ngài cũng đã biết rõ. Người như vậy không thể yêu nước ttương dân được, nếu thiên hạ nằm trong tay hắn có thể ổn định và hòa bình lâu dài được sao? Tiểu thư, hành động của chúng tôi lần này là vì chính nghĩa, chỉ cần ngài chịu giúp chúng ta…..?”
“Cái gì mới là yêu nước thương dân? Chiến loạn Đại Dận vừa mới ổn định, cố tình khơi chiến tranh là thương dân yêu nước sao?” Lời hắn còn chưa nói hết, đã bị giọng giễu cợt của Lâm Lang cắt đứt.
An Vân Khanh dững sờ, trên mặt thoáng hiện lên vẽ xấu hổ. Đúng! Bọn họ mặc dù nói là vì đại nghĩa, nhưng người nào không có ý đồ riêng đây? Sở Vương muốn làm hoàng thượng, Nạp Lan Sơ Thần cũng vì muốn báo thù cho cha, những người còn lại, ai có thể đảm bảo sẽ không có ý đồ riêng đây?
Lâm Lang nhìn ra bầu trời ảm đạm bên ngoài, chậm rãi nói: “Ngươi trở về đi! Việc này rất quan trọng, ta chỉ là một tiểu nữ tử, chỉ muốn an an ổn ổn sống qua ngày, không muốn vây vào các tranh đoạt.” Nàng thu hồi ánh mắt, nhìn An Vân Khanh nói: “Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ xem như chưa từng xảy ra.”
“Tiểu thư……”
Thấy An Vân Khanh còn muốn nói gì nữa, Lâm Lang quả quyết cắt đứt lời hắn: “Tử Y, tiễn khách!”
Tử Y ở ngoài cửa nghe được, lập tức đi vào làm tư thế mời nói với An Vân Khanh: “An công tử, xin mời!”
An Vân Khanh chau mày, trong đôi mắt đầy bối rối, nhìn Lâm Lang một chút rồi nói: “Tiểu thư, người có thể suy nghĩ thêm một chút, nếu có ý tưởng gì, hoặc là có điều kiện gì, người có thể phái người đi An hầu phủ báo cho Vân Khanh, cũng có thể thương lượng………”
Tử Y nhìn An Vân Khanh còn muốn nói tiếp, suy nghĩ một chút, lại nói: “An công tử, xin mời!”
An Vân Khanh cứng đờ, sau đó hướng Lâm Lang chấp tay nói: “Được……An mỗ xin cáo từ trước!”
Chờ Tử Y đưa An Vân Khanh rời đi, Lâm Lang cũng bước ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời. Chỉ thấy bầu trời đầy mây trắng, toàn bộ đều bị mây che kính, thế gian như một bức tranh không có sắc thái, khắp nơi tiêu điều, làm tâm tình của con người cũng đi xuống!
Nàng vào trong viện, bỗng cách vách truyền đến từng tiếng bước chân hùng hậu, Lâm Lang cảm giác tim mình từ từ nhảy lên theo tiếng bước chân cách vách, không biết vì sao, tiếng bước chân lại dừng lại, tim nàng giống như ngừng đập, sau đó tiếng chân lại vang lên nhưng trong đó lại lẫn âm thanh vui vẻ: “Quân ca ca, sao người lại ở đây? Còn tưởng nơi nào tốt lắm không để cho Tử Nhi theo! Hừ….nơi này sao so sánh được với Tử Ngưng Phong Các, người đi với Tử Nhi có được không? Tử Nhi nhất định sẽ cho người một khuôn viên thật tốt để người ở!”
Nghe thanh âm này, Lâm Lang cảm thấy lồng ngực như có gì đó làm lòng nàng nhộn nhạo, tai so với thường ngày, cũng nhạy bén gấp trăm lần, nàng nghe được Quân Thương tức giận quát lớn: “Tử Nhi, Ai cho ngươi theo ta tới đây? Trở về! Nơi này không phải là nơi ngươi nên tới!”
Quân thương vừa dứt lời, liền truyền đến tiếng nữ hài tử uất ức: “Quân ca ca, ngươi thật hung dữ, ta về sẽ nói cho cô cô!”
Nữ tử được gọi là Tử Nhi có một giọng nói mềm mại ngọt ngào, làm nũng cũng thật đáng yêu, nghe được giọng nói làm cho người ta cảm thấy đáng yêu, Lâm Lang cảm thấy tim khẽ nhộn nhạo, lòng hiếu kỳ cũng từ từ lan đến tứ chi, người được Quân Thương gọi là Tử Nhi ruốt cuộc là ai?
Nàng không ý thức bước đi về phía trước đi tới. Chưa đi được vài bước liền thấy Tử Y vừa vào cửa, nàng bỗng nhiên phản ứng kiệp, liền ngừng bước chân lại!
Tử Y quay đầu thấy Lâm Lang, trong mắt hiện lên kinh hãi, vội dừng bước nói: “Tiểu thư! Sao người lại ra đây?
Lâm Lang thấy Tử Y che giấu hoảng hốt trong anh mắt, trong lòng cảm giác rất nặng nề, nàng miễn cưỡng cười nói: “Ta muốn đi dạo, nghe được tiếng bước chân bên ngoài, hình như Thành chủ trở lại, nên muốn đi ra xem một chút!”
Nói xong, Lâm Lang cất bước muốn ra ngoài, Tử Y kinh hãi hô: “Tiểu Thư!”
Lâm Lang khẽ quay đầu lại, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì?”
Trong mắt Tử Y có chút giao động, chần chừ nói: “Tiểu thư, Tử Y có chuyện rất quan trọng nói cho người biết, đi vào trong được không?” Tử Y nói xong, liền giơ tay lôi Lâm Lang vào trong.
Lúc nàng vào cửa vừa đúng lúc đụng phải cái người tên Tử Nhi, nàng kia tựa như hồ ly trắng, gương mặt trời sinh mị thái, một thân váy trắng, thoạt nhìn trong sáng linh động thanh thuần không rành thế sự lại không nhiễm chút bụi trần. Nàng sống ở thế gian này đã trên trăm năm, cũng nam nhân rất thích nữ nhân như vậy, mà mặc dù sắc mặt Thành chủ không đổi nhưng cũng mặc nàng ta nắm tay lắc lắc không tránh….mặc dù nàng không hiểu ý định của Thành chủ nhưng tâm tư của Thành chủ đối với tiểu thư nàng tự nhiên thấy rõ. Nàng không muốn hoài nghi Thành chủ, nhưng nhìn thấy tiểu thư ra ngoài, thấy cảnh tượng này, có thể sẽ không hoài nghi sao?
Nói thật, Thành chủ không nên để cho nữ tử kia vượt khuôn khổ như vậy!
Lâm Lang tránh tay của Tử Y, nhìn bộ dáng khẩn trương của nàng không khỏi cười, nói: “Thành chủ có mang nữ nhân tên Tử Nhi về hay không, ta cũng là chủ nhân của Ngọc Lâm Uyển, có thể mời một người khách vào được không?”
Tử Y cả kinh nói: “Tiểu Thư? Tiểu thư biết chuyện này?”
Tử Y nhìn đôi con ngươi trong suốt không chút sóng của Lâm Lang, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Tuy chỉ mới ở với tiểu thư nhưng nàng biết dưới tình huống này, tình cảm càng mãnh liệt, đôi mắt sẽ càng trong suốt không có sóng.
Tử Y nhìn Lâm Lang lạnh nhạt giống như không để gì trong lòng cả, chỉ là đơn thuần muốn chiêu đãi khách nhân, nàng cũng không biết nói gì cho phải!
Lam Lang nhìn thấy trong mắt Tử Y đầy vẻ kinh ngạc và lo lắng, trong lòng dâng lên một tia ấm áp, suy nghĩ một chút, nắm tay Tử Y, kéo nàng cùng nhau vào phòng.
Thật ra, ngay thời khắc đó, nàng mãnh liệt muốn biết nàng kia là ai, tại sao lại thân mặt với Quân Thương như vậy? Nhưng là! Nếu nàng đi rồi sẽ nói gì đây? Chẳng lễ chất vấn người đó là ai? Tại sao cùng chàng thân mật? Không lẽ nói Ngọc Lâm Uyển là địa bàn của nàng, không cho phéo tùy tiện mang người vào?
Lâm Lang tự nhận mình không phải là nữ tử đanh đá, cũng không làm được những chuyện như vậy.
Khi còn bé theo phụ thân đến nhà một vị quan lớn, bởi vì tuổi còn nhỏ vừa là hài tử nên thường bị đem đến hậu viện cho những tiểu thư, phu nhân giải buồn, nàng nhìn bộ dáng gượng cười hay âm thầm rơi lệ của những thê thiếp không được sủng mà lòng cảm thấy rất buồn bực khó chịu. Sau này lớn lên, nghĩ đến những điều này, có lúc nàng nghĩ: Nếu như người nàng yêu yêu người khác, nàng cũng sẽ trở thành oán phụ nơi khuê phòng chứ? Cho nên, vì không muốn mình trở thành oán phụ, nàng cũng chỉ có thể nỗ lực nâng cao bản thân, làm mình cường đại hơn. Nếu có ngày rời khỏi người kia nàng có thể đảm bảo mình sống thật tốt, mà không phải chán nản đau buồn mà sống đến phần đời còn lại!
Nội tâm của nàng thật sự không thích tranh với người khác, cũng không có chí lớn gì, chỉ do số mệnh đẩy đưa, vì không muốn có kết quả quá bi thảm, cho nên không tranh cũng biến thành tranh!
Tử Y phản ứng kịp, nhìn nàng chủ động kéo mình vào trong phòng, trong lòng dâng lên một nỗi nghi ngờ: “Tiểu thư, người…..”
Lâm Lang quay đầu lại nhìn nàng, một chút ý cười trong mắt dưới ánh mặt trời ám đạm nhấp nháy lấp lánh: “Thế nào? Không phải có chuyện muốn nói với ta sao?”
Tâm tình nàng từ từ bình tĩnh, Lâm Lang nghĩ, nàng nên tin tưởng Quân Thương, Quân Thương là ai, sao có thể dễ dàng yêu một người như vậy? Nghĩ đến đây nàng liền nhớ đến Quân Thương luôn cưng chiều yêu mến với nàng, trong lòng cảm thấy an định hơn!
Nàng tự an ủi mình: Tình cảm này là ân trời cao ban, nếu như ông trời muốn lấy lại, nàng cũng không có lời nào để nói!
Tử Y bị nụ cười của Lâm Lang làm cho nàng muốn ngất, hiện tại không phải tiểu thư nên tức giận? Tinh thần chán nản? Sao, sao lại…….không nhìn ra một chút buồn nào, ngược lại, ngược lại giống như đang rất vui vẻ?
Đúng rồi, tiểu thư hỏi nàng muốn nói gì? Nói gì…..nói gì……..
Ánh mắt Tử Y trầm ngâm như đang nghĩ cái gì, một hồi sau mới nói: “Tiểu thư, An Vân Khanh có lời muốn nô tỳ chuyển lại……..nô tỳ cảm thấy có thể suy tính!”
Đôi mắt trong suốt của Lâm Lang nhìn chằm chằm Tử Y, làm Tử Y có chút chột dạ dời mắt, nàng nói: “An Vân Khanh nói mặc kệ có suy tính hay không có, hắn nhất định không bỏ qua dễ dàng!”
“Chuyện ngày đó, ta chỉ cùng Nạp Lan Sơ Thần nói qua thôi, không ngờ hôm nay An Vân Khanh lại lấy ra uy hiếp ta, ngươi nói, ta sẽ đồng ý không?” Mặc dù nàng không nói gì, nhưng hành động lần này của Nạp Lan Sơn Thần làm nàng rất tức giận, bị người khác bán đứng, ai mà không tức giận? Nhưng mà mỗi người đều có lựa chọn cho riêng mình, Nạp Lan Sơn Thần như thế, cũng chỉ có thể trách chính nàng quá chủ quan--- mà nếu lời nói của Nạp Lan Sơn Thần bên trong kiệu ngày đó là thật thì sớm muộn gì cũng phải trả giá rất cao!
Huyền Vũ cung sẽ không chấp nhận những người bất chung!
Mặc kệ như thế nào, Nạp Lan Sơn Thần đã làm mất niềm tin của nàng đối với nàng ta là điều không thể nghi ngờ!
Tử Y nhìn Lâm Lang, nét mặt bừng tỉnh hiểu ra: “Không trách được An Vân Khanh có bộ dạng đã biết trước đứng người cửa!”
Lâm Lang gật đầu một cái, trong mắt lóe lên ảm đạm: “Không còn sớm nữa, ta đói rồi, không đợi Tử Y nữa, chúng ta đi ăn cơm trước!”
Tử Y cười nói: “Dạ! Vừa đúng hôm nay Tử Y vừa mới tìm một nữ đầu bếp, nghe nói có làm qua trong cung, tay nghệ chắc không tệ!”
Tử Y lời còn chưa dứt, trong sân chợt truyền đến một thanh âm mềm mại ngọt nào mang theo tiếng cười nhẹ nhàng kêu lên: “Có ai không? Lang Nhi tỷ tỷ có ở đây không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...