Trời ơi...Đất ơi... Đây chính là cảm giác khóc không ra nước mắt.
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi (*). Lại nói sau khi Lâm Lang và Quân Thương đi xuống luyện ngục, Lâm Lang yêu cầu mọi mặt phải đầy đủ, Tư
Không lão đầu không dám đắc tội, chỉ có thể tuân theo, vô cùng mệt mỏi.
Tất cả tiên quan sai vặt dưới luyện ngục đều phải toàn lực đáp ứng yêu
cầu kỳ quái của Lâm Lang, mấy ngày nay khổ không thể tả, đã là người bề
dưới, bao giờ mới dám trái lệnh? Bọn họ không dám oán trách Lâm Lang,
chỉ có thể thầm oán Tư Không lão đầu, tới nơi này chịu phạt, quả thật là giống mời Bồ Tát tới cung!
(*)Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi: Đề cập đến hai sự việc khác nhau, nhưng lại cùng chung một vấn đề.
Tuy nhiên, mời thần thì dễ tiễn thần thì khó. Mặc Tư Không lão đầu nói đến
rách cả miệng, Lâm Lang cũng không đổi ý, còn khen sức lực của Tư Không
lão đầu, khen luyện ngục tốt! Yên tĩnh lại đẹp đẽ, đúng là một nơi ở
tốt! Tư Không lão đầu vừa nghe, thiếu chút nữa là quỳ xuống xin tha!
Không chỉ Tư Không lão đầu mệt mỏi, thiên đình cũng không chịu nổi. Vì vậy,
Thái Bạch Kim Tinh tới truyền chỉ, nói rằng thiên đế không đành lòng
nhìn Lang Quang ngọc nữ cùng hài nhi trong bụng phải chịu khổ ở luyện
ngục, cho phép Quân Thương đợi sau khi Lang Quang ngọc nữ sinh xong sẽ
quay lại.
Ý chỉ còn chưa đọc xong, Lâm Lang đỡ thắt lưng, hừ một tiếng, trên mặt hiện ra vẻ đau đớn, Quân Thương vội đỡ nàng: "Sao vậy?"
"Bụng. . . . . . Đau quá. . . . . . Sợ là sắp sinh rồi!"
Quân Thương lập tức ôm lấy nàng chạy vào bên trong, gào lên với hai người đang ngẩn người sau lưng hắn: "Nhanh đi gọi bà mụ!"
Lúc này Thái Bạch Kim Tinh và Tư Không lão đầu mới nhìn nhau, phục hồi lại
tinh thần ---- Khá lắm, đứa bé này lại ra đời ở luyện ngục!
Yêu giới mang thai, kết tinh của hai giới tiên yêu... Ra đời ở luyện ngục, đúng là có tư chất tốt!
Hai người hoàn hồn, liền chia nhau hành động, một người lên thiên đình báo tin, một người đi gọi bà mụ!
Qua ba ngày ba đêm ở nhân gian, mọi người lòng như lửa đốt chờ đợi ngoài
phòng sinh, một tiếng trẻ con khóc vang lên như tia chớp xóa tan sương
mù tại luyện ngục, mang theo từng đợt gió vui mừng, cuối cùng Bảo Bảo
cũng cất tiếng khóc chào đời .
Mọi người chờ bên ngoài vui vẻ ra mặt: "Sinh, sinh. . . . . . Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng bệ hạ!" Mọi
người rối rít hướng lên thiên đế chúc mừng.
Thiên đế không kịp để ý đến bọn họ, vẻ mặt lo lắng lôi kéo Tư Không lão đầu --- Mau, đi xem có phải con gái không?
Nếu là con trai, hắn đúng là bất hạnh.
Lúc này mọi người mới nhớ tới, lúc này chúc mừng còn quá sớm. Nếu Lang
Quang ngọc nữ sinh công tử, chẳng lẽ thiên đế của bọn họ... Mọi người
nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn thiên đế cũng có chút cổ quái, thiên đế của
bọn họ từ lúc lên ngôi đều giữ mình trong sạch, hôm nay ngót nghét đã
một vạn năm trôi qua, bên người chưa từng có một nữ nhân nào, liệu có
phải. . . . . . Có phải, thật. . . . . . Thật. . . . . . Là thứ đó?
Sùng Lăng cảm nhận được ánh mắt cổ quái của mọi người, hung hăng cắn răng
một cái, nói với Tư Không lão đầu: "Còn không mau đi!" Buồn cười, lại
dám hoài nghi hắn đoạn tụ! Trở về sẽ cùng bọn họ tính sổ. . . . . .
Những năm gần đây không thấy hắn nổi giẫn là nghĩ hắn dễ dãi sao?
Tư Không lão đầu rặn ra nụ cười còn khó coi hơn khóc, từng bước một đi tới phòng sinh --- có thể tưởng tượng cảnh vợ chồng người ta đang ngọt ngào trong đó! Hắn đi... không phải là muốn ăn đòn sao?
"Là một tiểu thư!"
Bà mụ tiên giới thu dọn xong liền ôm đứa nhỏ đưa cho Quân Thương, Bảo Bảo
đang gào khóc đến tê tâm liệt phế, Lâm Lang đau lòng nói: "Mau ôm con
tới đây!"
Quân Thương không đành lòng nhìn thê tử lo lắng,
cẩn thận ôm nữ nhi đến bên cạnh Lâm Lang, nhân tiện để thê tử dựa vào
ngực mình: "Cẩn thận!"
Theo lý thuyết khi Lâm Lang sinh thì
Quân Thương không thể ở bên cạnh, nhưng trời đất bao la, quy củ lớn hơn
nữa cũng không ngăn được lòng yêu vợ của thành chủ Vãn Sinh nhà chúng
ta!
Lúc Quân Thương ôm nữ nhi đến cạnh Lâm Lang, đứa bé đã
nín khóc, đôi mắt đen lúng liếng mở to, nhìn Lâm Lang rất đáng thương
--- dù người phàm hay tiên giới, thậm chí là yêu tộc, khi trẻ con vừa
sinh ra đều không đẹp, vả lại cũng không mở mắt, nhưng đứa nhỏ này có lẽ đã ở trong bụng mẹ quá lâu, mặc dù mới sinh ra nhưng đã mập mạp trắng
nõn, một đôi mắt sáng long lanh, nhìn Lâm Lang như hiểu được chuyện gì
đang diễn ra, cái miệng nhỏ khẽ chu, bắt đầu khóc thành tiếng!
Nhìn nữ nhi mập mạp đáng yêu này, trong nháy mắt Lâm Lang mềm lòng , không
nhịn được đưa tay ôm bé vào ngực: "Bảo Bảo, không khóc, không khóc. . . . . ."
"Oa oa oa. . . . . ."
Bảo Bảo rất không nể mặt khóc lớn lên!
Bên ngoài Sùng Lăng nghe thấy tiếng khóc, chỉ cảm thấy tim bị xoắn lại, một tay đẩy Tư Không lão đâu vẫn đang lởn vởn bên cạnh càu nhàu: "Thấy đứa
bé thì sao? Một đại nam nhân không được nhìn trẻ nhỏ! Hừ..." Hắn tự động đổ tội làm Bảo Bảo khóc lên đầu Quân Thương, vừa nói vừa muốn xông vào!
"A... Bệ hạ, không được đâu!" Thái Bạch Kim Tinh vội vàng tiến lên ngăn lại, "Phòng sinh dơ bẩn, bệ hạ không nên vào!"
"Tránh ra!"
Thái Bạch Kim Tinh bị Sùng Lăng ném ra ngoài, ông bị đau cố sức kêu rên "Ai a a"
Lúc thiên đế đi vào, Lâm Lang đang dựa vào ngực Quân Thương, ôm Bảo Bảo dỗ dành, Bảo Bảo rất không nghe lời oa oa khóc lớn.
"Cho ta nhìn một chút, cho ta nhìn một chút!" Sùng Lăng vừa vào của liền chạy tới mẹp giường!
Quân Thương thấy Sùng Lăng xông tới, cánh tay duỗi dài buông màn xuống, ngăn hai mẹ con Lâm Lang trong màn, đứng trước giường trừng mắt: "Ngươi tới
làm cái gì?"
Lúc này thành chủ đại nhân mới nhớ lại lời
đồn đại trên thiên đình, trong lòng đã sớm coi thiên đế là người xấu
giành nữ nhi của mình, đáng hận nhất là thiên đế Sùng Lăng còn không tự
biết, hăng hái tiến gần: "Ở bên ngoài trẫm nghe Bảo Bảo khóc rất đáng
thương, đi vào xem bé thế nào! Mau ôm ra cho trẫm xem một chút. . . . .
." Đây chính là tiểu nương tử tương lai của hắn, khóc cũng làm đau lòng
hắn --- nghe tiếng khóc kia, du dương trong trẻo, nhất định là nữ!
"Con gái bổn tọa khóc hay không khóc, liên quan gì đến ngươi? Đi ra ngoài"
Sùng Lăng nghe vậy, cũng không tức giận, trên mắt nở nụ cười ngốc nghếch
tiếp tục đi về phía trước --- thật tốt, cuối cùng hắn cũng có nương tử!
Quân Thương thấy Sùng Lăng vẫn không đi ra ngoài, nhướn mày, đang muốn đâm
hắn mấy câu nữa, lại thấy Lâm Lang vui mừng kêu: "Bảo Bảo dừng khóc
rồi.."
Lâm Lang kêu, vẻ mặt sung sướng như trả được nợ, đôi
mắt lúng liếng của em bé mập mạp trong ngực xoay tròn, nhìn gương mặt
của thiên đế, cười híp mắt, nước bọt trong suốt chảy xuống ---
Sau lưng Sùng Lăng dâng lên khí lạnh, cả người rùng mình một cái!
"A a a. . . . . . Ô. . . . . ."
Bảo Bảo lại gào to, chẳng qua là có sấm không có mưa, đôi mắt trong suốt nhìn mặt thiên đế không nhúc nhích.
Lâm Lang thấy vậy, do dự nhìn Quân Thương: "Xem ra Bảo Bảo muốn thiên đế ôm một cái.."
Bảo Bảo có thể bình an ra đời, coi như Sùng Lăng cũng có chút không, bất
kể là nguyên nhân gì, chỉ nhờ ngày đó thiên đế không làm khó bọn họ, Lâm Lang cũng đồng ý để Sùng Lăng bế Bảo Bảo. Nhưng nhìn phu quân mình,
hình như có địch ý không nhỏ với thiên đế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...