Năm trăm năm dưới địa ngục, có thể đổi được đời đời kiếp kiếp sau này. Cuộc trao đổi này nhìn thế nào cũng thấy quá có lời.
Lúc ấy Quân Thương đáp ứng rất vui vẻ, nhưng khi hắn biết Lâm Lang mang
thai Bảo Bảo, liền ra sức từ chối không chịu đi. Lần đầu tiên làm cha
khiến hắn vừa vui mừng vừa lo lắng. Tại sao Sùng Lăng lại bỏ qua cho hắn và Lâm Lang, trong lòng hắn đều rõ, có lẽ trong chuyện này xen chút
lòng riêng nhưng Lâm Lang phải trải qua nhiều lần luân hồi chuyển thế
như vậy, dù linh lực là bất diệt nhưng không chống đỡ được lâu. Mà mình, coi như có thiên phú hơn nữa, chẳng qua ban đầu nguyên thần cũng chỉ là một phàm thai mà thôi, nếu đánh nhau... chưa chắc thiên đình sẽ thua!
Nhưng đứa bé này không giống vậy, nó được thụ thai ở điện Trường Sinh linh
khí đầy đủ, lại gửi hồn vào tiên thể, đây quả là cơ duyên không cầu mà
có. Huống chi mẹ nó còn là người mà thiên đình kiêng kị. Nguyên thần
Lang Nhi được sinh ra từ tự nhiên, có nguyên linh tinh khiết nhất, nếu
sinh hạ đời sau sẽ còn giỏi hơn nữa!
Nếu thiên đế trước còn tại
vị, đứa bé này tuyệt đối không được phép tồn tại, mà xét từ nhiều phương diện, Sùng Lăng cũng là một đế vương tốt. Cho nên, mặc dù hiện tại Sùng Lăng chấp nhận sự tồn tại của hài tử, thậm chí tuyên bố nếu là gái thì
sẽ là hoàng hậu tương lai, nhưng trong lòng hắn vẫn ẩn chứa sự bất an mơ hồ!
Từ lúc Lâm Lang có thai cho tới nay, Sùng Lăng vẫn thường
xuyên đế thăm. Nhìn hắn và Lâm Lang tán ngẫu, đánh cờ, tiếp xúc gần gũi, tim Quân Thương liền nhảy lên tận cổ họng --- không ai có thể đảm bảo
Lâm Lang mang thai con gái, nếu Sùng Lăng nổi dã tâm, hài tử sẽ gặp nguy hiểm
Cả trong sáng lẫn ngoài tối hắn đều phái người bảo vệ, Sùng Lăng lại nói rằng cái nơi không có danh xưng tốt đẹp này lại tràn đầy
linh khí, có thể làm gân cốt hắn yếu đi. Hơn nữa hơi một tí là hắn chưng bộ mặt điềm đạm đáng yêu nhìn Lâm Lang, giống như bị mình bắt nạt thành như vậy...
Hắn cũng tự mình cảm thấy mất mặt thay thiên đế, sao tên kia có thể vứt bỏ thận phận cao cao tại thượng chạy tới đây?
Tính tình Sùng Lăng rất khéo léo, nhưng đối đầu với Quân Thương tính tình
cứng rắn cũng phải chịu nhiều khổ sở. Tuy nhiên hắn cũng biết Lâm Lang
chính là xương sườn mềm của Quân Thương, vì vậy mới dựa vào Lâm Lang để
tìm kiếm sự che chở!
Lẽ ra đứa bé này ba năm là ra đời, nhưng năm năm đã trôi qua, bụng Lâm Lang đã rất to mà vẫn không thấy hiện tượng lâm bồn!
Khí trời dần trở nên nóng bức. Mặc dù trong điện Trường Sinh không nóng,
nhưng bụng càng lúc càng lớn, Lâm Lang cũng ngày càng khó hầu hạ. Nước
là nước tuyết sâu trong vực mới uống, đồ ăn cũng ngày càng kỳ lạ. Ví dụ
quả táo phải là táo trên cây mọc ra từ núi Ly Sơn trăm năm kết quả một
lần, đào phải là cây đào vạn năm kết quả mà vương mẫu nương nương trồng. Ngoài ra thì càng không cần nói, ngay cả ngọc trên cây trâm cài đầu
cũng là minh châu ở nơi sâu nhất của Bắc Hải!
Yêu cầu hà khắc như vậy làm cho Thanh Hoa phu nhân cũng phải thở dài không dứt!
Lúc này, Quân Thương đang đỡ Lâm Lang đi tản bộ trong vườn, có thị nữ đưa
lên gấm Chức Nữ mà Đông Hải mới mang đến, Lâm Lang lật qua lật lại, chọn lựa một lúc mới sai các nàng đi làm hai bộ quần áo mùa hè!
Khi
bọn thị nữ lui xuống, Quân Thương thấy lông mày Lâm Lang còn nhíu, biết
là nàng không hài lòng lắm, liến nói: "Đông Hải tiến cử người giỏi về
may mặc, mấy khối vải này đều dùng pháp lực dệt thành, làm thành y phục
mặc mùa hè sẽ không nóng chút nào!"
"Nếu có thể dùng ánh sáng
dưới địa ngục dệt thành thì tốt! Không những đông ấm hạ mát mà sang
trọng hơn nhiều so với dùng vi cá mập dệt thành."
"..."
Quân Thương im lặng!
Muốn kết tụ ánh sáng dưới địa ngục dệt thành vải, phải cần rất nhiều pháp
lực mới làm được đó! Hơn nữa, pháp lực cũng không phải vấn đề... Còn
tượng trưng cho thân phận cao quý, từ trước đến nay cũng chỉ có thiên
hậu mới có được một chiếc áo choàng như vậy mà thôi!
Đương nhiên
là Lâm Lang biết điều này, chu mỏ vuốt ve bụng, cau mày nói với Quân
Thương: "Thường ngày thiếp không quan tâm đến trang sức y phục, đồ ăn
cũng không để ý lắm!"
"Ừ!" Quân Thương cau mày, nhìn về phía bụng của nàng, đột nhiên ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của nàng, hai người
cùng nói: "Chẳng lẽ là đứa bé này?"
Nhìn bụng phình to của Lâm
Lang, Quân Thương nuốt nước miếng, nói lời chọc giận Lâm Lang: "Đứa nhỏ
này... có yêu cầu rất cao về cuộc sống đây!"
Không chỉ là cao, mà là cao đến mức không thể với tới. Vẫn còn trong bụng mẹ đã khó phục vụ
như vậy, sau này phải nuôi thế nào đây?
Chốc lát hai người đều im lặng, từ từ bước tới phía trước!
Gần đây, cả đại yêu tiểu yêu trong điện Trường Sinh đều bị Lâm Lang hành hạ lên trời xuống đất, không lúc nào nhàn hạ. Thình thoảng xúm lại nói,
cái thai này cực kỳ tôn quý, chỉ năm năm không ra đời đã không phải phàm tục, không nói đến những yêu cầu cổ quái này!
Lúc này có mấy
tiểu yêu thấy Quân Thương và Lâm Lang đi tới, liền bước tới nịnh nột,
không nói gì khác ngoài những lời này. Sau khi Lâm Lang nghe, quay đầu
lại suy nghĩ một chút, mấy ngày liên tiếp vì Bảo Bảo không ra đời mà tâm tình cũng khoan khoái hẳn lên. Đúng vậy, nhân gian mang thai chín tháng mười ngày, thần tiên cùng lắm cũng chỉ hai ba năm, Bảo Bảo nhà nàng, đã năm năm không có động tĩnh gì, không phải là có phúc thì là gì?
Nghĩ như vậy, nếu đứa bé này muốn ăn thịt thiên đế cũng cảm thấy là điều đương nhiên!
Chẳng qua trong lòng Lâm Lang vừa động, trong đầu liền thoáng qua gương mặt
trắng nõn của thiên đế, trong miệng dâng lên cảm giác thèm thuống. Chẳng qua là bị lý trí khống chế, tất nhiên là nàng không dám nói cho Quân
Thương biết mình muốn cắn một cái vào mặt của thiên đế. Nhưng càng khống chế, cảm giác ngứa ngáy trong lòng liền mãnh liệt, nàng liền suy nghĩ
nên nói thế nào để Quân Thương đồng ý cho nàng cắn thiên đế một cái.
Quân Thương nhìn sắc mặt rối rắm của phu nhân, đưa tay ôm bờ vai của nàng,
khẩn trương nói: "Không thoải mái sao?" Sau đó ngẩng đầu nhìn nhìn bầu
trời một lúc, trầm ngâm nói"Hôm nay đã đi một khắc đồng hồ rồi, nên đi
về nghỉ một chút!"
Vừa khom lưng định ôm Lâm Lang, Lâm Lang "A" một tiếng, kéo ống tay hắn, liếm liếm môi: "Thiếp..."
"Sao vậy?" Quân Thương khó hiểu nhìn đầu lưỡi tinh xảo của thê tử, thân thể cứng đờ!
Kể từ khi có đứa trẻ này hắn đã bắt đầu muốn, bây giờ thật không chịu được sự trêu đùa này.
"Thiếp... thiếp muốn ăn..." Lâm Lang đang giằng co dữ dội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...