Dịch: Tuyệt Hàn
***
Một ngày nào đó cuối tháng bảy, thời tiết trên đường hết sức nóng bức, ánh nắng chói chang
Nhắc tới thành phố khí hậu của thành phố S thì cũng có thể nói là cũng tạm được. Nó vốn là vùng hè nóng đông lạnh, vừa đến giữa hè nhiệt độ lập tức cao hẳn, đi ra đường có thể đem theo trứng để tráng cũng được. Cũng chẳng có biện pháp, biến đổi khí hậu toàn cầu mà…
Giữa trưa, một người nam nhân mặc quần áo lam lũ đã đến số 13 đường Đông Phương. Hắn quẹo vào một cái hẻm nhỏ, từ cầu thang thoát hiểm leo thẳng tới lầu hai, sau đó thò tay vào trong chiếc quần jean đã bạc cả màu một chiếc chìa khóa.
Cửa mở, trong phòng có một người nước ngoài đang ngồi trên ghế sô pha xem TV tới phát chán. Nhìn thấy có người tiến vào, hắn cũng chẳng hề động đậy, chỉ hỏi hời hợt: "Đã về rồi?"
Vương Hủ đóng cửa lại, cầm lấy chiếc khăn có bảy phần giống giẻ lau, ba phần giống khăn mặt, xoa xoa mồ hôi: " Cái trò chơi tìm yêu quái... Thật là đáng sợ... "
Elbert nói: "Ta phải đối phó với cái biển ác ma còn lợi hại hơn."
Vương Hủ bất mãn nói: "Ờ thế hả? Lợi hại? Lợi hại sao ngươi có thể về sớm hơn ta?"
Elbert cười khổ một tiếng: "Ta cũng chỉ về sớm hơn ngươi 10 phút mà thôi..."
Lúc này, bên ngoài truyền đến thanh âm đỗ xe. Hơn mười giây sau, cửa lại mở, đi vào là Miêu Gia. Tinh thần hắn lại có vẻ vô cùng phấn chấn, cũng không thấy đổ mồ hôi: "Ái chà! Các thiếu niên, chiến đấu buổi sáng hôm nay đã chấm dứt rồi hả?"
Vương Hủ ngồi cúi người mở tủ lạnh, tìm một lon nước: "Yên tâm, nhân sinh của ta luôn tuân theo lời dạy luôn phấn đấu của Mao chủ tịch..."
Miêu Gia cười cười: "Ta cũng chỉ muốn tới hỏi chút thôi, xem ra các ngươi làm cũng không tệ lắm, ta an tâm." Hắn nói xong giống như muốn bỏ đi.
Vương Hủ khó chịu nói: "Lúc này đi à? Thế còn cái Sự Vụ Sở này rốt cuộc là do người nào mở ra?"
Miêu Gia đáp: "Đối với giai đoạn hiện tại mà nói, ta đã có một công việc khác nên phải nghỉ khoảng 7, 8 tháng. Mà sinh hoạt của ta lại tương đối bận rộn, cho nên nói thế nào nhỉ... Về sau coi như nơi này là do các ngươi quản lý."
Elbert chen miệng nói: "Miêu Gia tiên sinh, nếu đã nói tới quản lý. Ta không thể để Sự Vụ Sở của chúng ta phải thiếu hụt ngân sách!"
Vương Hủ cũng trực tiếp nói thẳng: “...Nói đơn giản thì hai chúng ta đã không có tiền húp cháo."
Quả đúng như vậy, Sự Vụ Sở của Miêu Gia luôn điều tra những vụ án linh dị, tuy nhiên công việc thật sự vẫn là bắt quỷ. Nhưng nguồn thu nhập chính lại nhờ vào một số việc do người khác cần giúp đỡ.
Chúng ta cũng có thể nói lại những việc năm đó Miêu Gia đã phải làm việc một mình, nghiệp vụ chính của hắn chính là được thuê để theo dõi những quý ông, quý bà nhiều tiền. Mọi chứng cớ như ghi âm, ảnh chụp, thậm chí là cả quay video. Miêu Gia đều có thể thực hiện, thủ đoạn của hắn cũng không thể dùng từ cao minh hay chuyên nghiệp để diễn tả... Mà chỉ có thể nói hán chính là Thần của giới paparazzi…
Nhưng sau khi hắn và Vương Hủ tới Thành Đô, mọi việc cơ bản đều do Elbert tự mình sắp xếp. Có thể bỏ qua vấn đề kỹ thuật không nói tới, nhưng Elbert chính là một người ngoại quốc... Muốn ra ngoài làm thám tử theo dõi lại quá sức lộ liệu, điều đó trực tiếp dẫn tới Miêu Gia mất không ít khách quen.
Còn nữa, đầu năm nay cần tới thám tử tư không nhiều lắm, Vương Hủ và Elbert chẳng khác gì là đi theo Miêu Gia tiếp nhận một số việc không có tiền mặt, chỉ có kiếm được một số quỷ tệ mà thôi.
Vương Hủ hỏi: "Nhiếp Chính Vương chuyển quỷ tệ thù lao tới chỗ Vũ Thúc, còn có một số người biên giới cũng có dùng quỷ tệ để mua thông tin. Tuy nói rằng vẫn có cảm giác là có tiền... Nhưng cũng không thể cầm quỷ tệ ra ngoài mua cháo lòng được?"
Miêu Gia nghĩ ngợi: "Ài... Có chút đạo lý, nếu như vậy thì..."
Hắn bắt đầu cầm bút trên bàn vẽ lên một tờ giấy. Chỉ ngắn ngủn hơn mười giây sau đã hoàn thành một bức địa đồ: "Các ngươi có thể tới “Chiếc Hộp Kinh Hãi” lấy chút tiền về tiêu xài."
Vương Hủ cùng Elbert đều nhìn nhau, sau đó đồng thời lên tiếng hỏi: "Tới chỗ nào?"
Miêu Gia giải thích: "Chiếc Hộp Kinh Hãi là một địa danh, các ngươi theo hướng nam tới ngã ba cuối phố tìm một cái cửa cống thoát nước, sau đó đi vào. À... Đừng có quên đậy nắp lại... Sau đó cứ dựa theo tấm bản đồ này của ta, đi khoảng mười lăm phút có lẽ sẽ tìm tới nơi. Chỗ đó là trung tâm giao dịch dưới mặt đất của thành phố S, người biên giới, người săn quỷ, yêu quái, quỷ hồn, dù bất cứ loại nào cũng có. Ở đó các ngươi có thể trao đổi lấy một số đồ vật, đương nhiên cũng có thể đổi quỷ tệ ra tiền mặt, nhưng ta khẳng định phải cho người ta chút lợi nhuận."
Vương Hủ thấy kinh ngạc: "Cái gì? Ở trong cống ngầm tụ tập một đám yêu ma quỷ quái, ngươi là kẻ phụ trách thành phố mà lại mặc kệ? Ngươi định mở cửa khẩu, ký hiệp ước tự do thông thương hả?"
Miêu Gia khinh thường nói: "Gần như mỗi một thành phố đều có loại thị trường như thế này, chúng đều được đặt tên riêng, ở một số thành phố trung lập của Âm Dương giới cũng có loại thị trường này. Quy củ cơ bản để tiến vào chính là phải ẩn đi linh thức, cam đoan trung lập, không thể đánh nhau hoặc gây chuyện, nếu có ân oán cá nhân phải đi ra ngoài giải quyết. Đúng rồi, quy củ này các ngươi nên tuân thủ một cách nghiêm chỉnh, bằng không thì..."
Elbert có chút khẩn trương: "Bằng không thì như thế nào..."
"Phá hỏng quy củ ở đó, vị đại ca của thị trường đó sẽ phạt ngươi... Tình huống cụ thể ta cũng không nên nói, tránh làm các ngươi sợ hãi. Dù sao thì cũng phải nhớ kỹ, tuy nói "Chiếc Hộp Kinh Hãi" này nằm dưói thành phố S, nhưng cũng không thuộc phạm vi quản lý của ta. Nếu ngộ nhỡ các ngươi làm ra chuyện lớn gì, cũng chỉ có thể tự cầu phúc."
Miêu Gia tiếp tục: "Nói với hai ngươi cả buổi nhưng ta lại quên mua một số thứ. Được rồi, hẹn gặp lại."
Miêu Gia dứt lời lập tức đóng cửa đi mất, hai người còn có thể nghe được tiếng bước chân vội vã và tiếng hắn nổ xe. Elbert nhún nhún vai: "Cần gì phải gấp như vậy?"
Vương Hủ nói: "Để ta suy nghĩ kỹ... Nếu hắn đi về muộn, có lẽ sẽ bị chảo đập tới dính vào tường, có gắp cũng không ra được..."
Elbert lau mồ hôi trên trán: "Ôi... Ta thật không rõ tại sao sống trong cảnh địa ngục như vậy nhưng hắn vẫn muốn kết hôn?"
Vương Hủ kéo lại quần áo rách rưới trên người, cũng không biết hắn lấy đâu ra thêm một cái áo phông sạch sẽ rồi mặc lên người: "Trước kia ta cũng không biết rõ, nhưng gần đây..." Hắn nhìn phía trước, như có điều suy nghĩ: "Được rồi, chờ tới khi ngươi gặp được một cô gái tốt, ngươi sẽ hiểu."
Một giờ chiều, hai người bọn họ đi ra ngoài ăn hết hai bát mì thịt bò rẻ nhất, sau đó theo sự hướng dẫn của Miêu Gia đi tới ngã ba cuối phố.
Elbert kiểm tra nắp cống, đưa hai ngón tay vào kẽ hở, nhẹ nhàng nhấc cái nắp cống lên. Vương Hủ nhìn hắn một cái: "Gần đây khí lực mạnh hơn rồi hả?"
Elbert dùng tiếng Trung đáp lại: "Chút tài mọn thôi."
Không nghĩ tới Vương Hủ lập tức nói: "Cũng được, về sau chúng ta có thể trộm nắp cống bán sắt vụn..."
"Này... Đó chính là hành vi trái pháp luật..."
"El sư đệ, chúng ta là siêu cấp anh hùng, không nên để ý những chuyện nhỏ nhặt như vậy."
Công lực chém gió của Elbert hiển nhiên không thể so sánh với đại tiền bối như Vương Hủ, cho nên cuối cùng hắn lựa chọn câm miệng…
Hai người dựa theo địa đồ Miêu Gia vẽ ra, lần mò trong ống cống. Nơi này vừa tanh vừa thối, trên mặt nước thỉnh thoảng còn có một số vật thể chỉ xuất hiện trong ác mộng trôi qua. Nhưng cũng may Vương Hủ biêt Bế Khí Chú và Phân Thủy Chú, Vương Hủ học hai chiêu này đầu tiên, vì trong bảy mươi hai tuyệt kỹ của Phục Ma Thiên chúng hết sức có ích với kẻ không biết bơi như hắn. Elbert cũng coi như được thơm lây, bằng không thì chờ đến khi tới nơi, hắn đã thối tới mức chẳng ai muốn nói chuyện.
Có lẽ là chưa quen đường nên hai tên này quanh quẩn mất mấy tiếng đồng hồ mới tới đúng chỗ. Đón tiếp ánh mắt của Vương Hủ và Elbert, là một cảnh tượng hết sức quỷ dị.
Ở một chỗ không đủ chứa một người, xuất hiện một cái cổng hình vòm hơi nghiêng. Nhìn vào bên trong đi có thể thấy một chỗ giống như gian phòng, mà trong phòng, thậm chí có bốn cái thang máy.
Bốn cái thang máy này có màu sắc khác nhau, theo thứ tự là xanh, vàng, đỏ, đen.
Vương Hủ và Elbert nhìn nhau, cùng đi tới trước gian phòng. Cùng lúc đó bọn hắn chú ý thấy có một nữ quỷ cũng đang chờ thang máy, sở dĩ có thể xác định chắc chắn đó không phải người. Nguyên nhân rất đơn giản, vị này không có da…
Cơ bắp, xương cốt, tròng mắt, lợi, tất cả đều có thể nhìn thấy kỹ càng. Hơn nữa có thể thấy nó có thể đi lại giữa ban ngày, mà không chịu bất kỳ hạn chế nào. Có thể đi loạn như vậy, nhất định là một quỷ hồn lợi hại.
"Muốn ** tao hay gì?" Nó hung hăng nói với Vương Hủ và Elbert.
Elbert thật không biết nên trả lời như thế nào, nhưng Vương Hủ lại hết sức trấn định: "Vị đại tỷ này..."
"Ai là đại tỷ của ngươi? Ta chưa tới mười tám!" Nó dùng âm thanh của bác gái đã khoảng hơn 6 chục tuổi quát lớn.
Vương Hủ lại nói: "Ân... Vị tiểu thư này..."
"Ai là tiểu thư? Ngươi là đồ lưu manh, dám chiếm tiện nghi với ta?"
"Ta... Vị cô nương này." Vương Hủ nói đến đây thì ngừng lại một chút, thấy quỷ hồn không tiếp tục nói, lúc này mới lên tiếng: "Xin hỏi một chút, cô nương có phải muốn tới “Chiếc Hộp Kinh Hãi”?"
"Thì làm sao?" Nó dùng con mắt không có mí nhìn hai người: "Các ngươi lần đầu tiên đến đây?"
Nói như thế nào Vương Hủ năm đó cũng là kẻ bịp bợm chốn bài bạc, trong lòng hắn hiểu rất rõ với tình huống thế này. Chỉ có thể nói ba phần thật bảy phần giả, nếu đều nói thật, 80% sẽ bị người ta lừa. Vì vậy hắn trả lời hết sức tự nhiên: "Không đúng không đúng... Đương nhiên không phải, chúng ta đã lâu không tới. Nên muốn hỏi thăm giá thị trường hiện tại một chút, không biết vị cô nương này muốn mua thứ gì?"
"Ta sao phải nói cho các ngươi?" Quỷ hồn tức giận nói, nhưng cũng lập tức mở miệng: "...... Kỳ thật nói cho các ngươi biết cũng không có gì, nghe nói có một con Kappa buôn lậu một số lượng lớn da từ Nhật, nên bổn cô nương đang chuẩn bị đến thử xem."
Vương Hủ thầm nghĩ: khuôn mặt của ngươi mà cũng cần thử? Dù có dùng lông gà cắm lên cũng đẹp hơn bây giờ…
Hắn lại nói: "A, thì ra là vậy... Vị cô nương này thiên sinh lệ chất, chắc hẳn sau khi dùng, phong thái sẽ càng yểu điệu mê người..."
Elbert nghe xong trực tiếp nổi da gà, tóc dựng đứng.
"Hừ... Cái này còn cần ngươi nói sao?" Con quỷ bác gái này hiển nhiên đã tiếp nhận lời nịnh hót của Vương Hủ.
Giờ lại tới phiên Vương Hủ sởn da gà: "Kỳ thật, ta cũng chút hứng thú với hàng ngoại, không biết có thể đồng hành cùng với cô nương, tới xem một chút?"
"Chân là của ngươi, ta có thể cấm ngươi đi hay sao?" Thái độ của nữ quỷ áo trắng vẫn không thay đổi.
Lúc này cửa thang máy màu xanh mở ra, bên trong có một tên đầu đội bí đỏ đi ra. Bên cạnh còn có một cái ga trải giường màu trắng bay theo.
"Cái thời tiết chết tiệt này, nóng chết mất."
"Không phải chứ? Đầu của ta sắp chín tới nơi rồi, ngửi mùi hình như cũng sắp chín thật!"
Nhìn theo lưng hai tên vừa này, Vương Hủ và Elbert cũng thấy mặt mình đỏ rần…
Bọn hắn đi theo nữ quỷ áo trắng tiến vào cái này thang máy màu xanh, phụ trách mở thang máy chính là một kẻ mập thấp bé. Nó mặc âu phục, trên mặt mọc ra một cái mũi dài, trong mắt lóe ra hào quang lanh lợi.
Vương Hủ tìm cả buổi, phát hiện trong thang máy này có một cái nút, hơn nữa cũng không phải là nơi dễ nhìn thấy. Cái nút nằm gần sát mặt đất, hình dạng giống như một cái bàn chân. Chính xác hơn nó rất giống một cái chân con vịt.
Chỉ thấy kẻ mở thang máy, dẫm lên cái nút, bàn chân của nó quả nhiên vừa như in...
Elbert lặng lẽ nói thầm với Vương Hủ: "Không phải chúng ta vừa nhìn thấy Mr.Penguin trong DC comic chứ?"
Vương Hủ gượng cười hai tiếng: "Đừng nói tới vấn đề này, ngươi có chú ý thấy không? Khi chúng bước vào thang máy, nó không hỏi một câu mà đã đá cái nút, xem ra... Đây chính là một cái thang máy tốc độ cao? Nếu như nó thật sự thông tới “Chiếc Hộp Kinh Hãi” thì ba cái thang máy kia thông tới đâu?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...