Dịch và biên tập: No_dance8x
Đêm nay, cả đám người Vương Hủ đi ăn cơm ở phòng ăn. Trong phòng không có đèn nhưng trong nhà kho vẫn còn nến, bọn hắn bèn chọn đại vài cây rồi cùng ngồi ăn trên một chiếc bàn rất dài.
Tay nghề nấu ăn của Miêu Gia và Vương Hủ không phải là tệ. Chỉ nói về điểm này, một người từ nhỏ đến lớn không làm nội trợ như Tề Băng cảm thấy khá bội phục bọn họ. Nếu một mình hắn làm cả bữa tối thì chắc hẳn đã chà đạp nguyên liệu nấu ăn mất rồi.
Giờ phút này, tuy ba người gần như mất đi năng lực linh hồn và đạo pháp nhưng chẳng mảy may sợ hãi. Với lại, cả bọn thường ngày thấy hình ảnh khủng bố khá nhiều, thành ra khả năng bị hù chết gần như bằng không.
Bởi thế, hồn ma Manson mà đột ngột xuất hiện dưới chân bàn thì mọi người đều có cách ứng phó…
Đêm đã về khuya, một vầng trăng non xuất hiện trên bầu trời. Ánh trăng trong trẻo mà lạnh lùng rọi qua cửa sổ vào phòng khiến con người ta vô duyên vô cớ cảm thấy rét lạnh.
Cơm nước no nê, bọn hắn cũng không thu dọn chén đĩa mà rót hồng trà ngồi trò chuyện ngay trên bàn ăn.
“Nhân dịp này, ta kể sơ qua câu chuyện về thị trấn Bodie cho các ngươi biết.”
Miêu Gia nói.
Vương Hủ đáp lời:
“Ta cũng đang muốn hỏi ngươi đây. Nếu quả thật toàn bộ người dân trong thị trấn năm đó bị giết hết thì làm sao truyền thuyết được lưu truyền ra ngoài? Ngươi làm cách nào biết được?”
Tề Băng vẫn thản nhiên uống trà, mắt nhìn về Miêu Gia như chờ đợi đáp án.
Miêu Gia đáp:
“Đợi ta kể xong thì các ngươi sẽ hiểu. Hừm, ta nên bắt đầu từ đâu đây…
Vào mùa hè năm 1920, Charles Manson, một cha sứ người Mỹ bình thường đi đến thị trấn Bodie, nhận lấy công việc từ người tiền nhiệm và trở thành nhân viên thần chức duy nhất tại đây.
Lúc ấy, chiến tranh thế giới thứ nhất vừa kết thúc, giai cấp thương nhân Mỹ bắt đầu quật khởi. Còn tại thị trấn này, có lẽ do vị trí xa xôi hay do nguyên nhân nào đó, nói tóm lại, kinh tế, khoa học, giao thông, v.v…, gần như không phát triển. Thật ra, tình trạng bị ngăn cách như trên đã bắt đầu từ trước đó nhưng chẳng ai cảm thấy kỳ lạ. Họ vẫn trải qua cuộc sống như thời đại khai hoang miễn viễn Tây của cả trăm năm trước.
Giờ ngẫm lại mới thấy, e rằng Thần đã cố ý sắp đặt. Đúng là ý trời mà…”
Cảm thán một câu, hắn hớp hồng trà rồi nói tiếp:
“Sau khi đến đây, Manson không hề có biểu hiện lạ. Thực tế thì trong quãng bốn mươi năm đầu đời, hắn là một người rất bình thường.
Cho đến mùa đông năm 1920, một vụ án mạng đã xảy ra tại vùng đất yên ả mà lạc hậu này. Vào thời điểm bấy giờ, nó đã gây nên chấn động không nhỏ, gần như khiến phụ nữ và trẻ em nơi đây đều biết đến. Phóng viên trong phạm vi cả nước chen chúc tới nơi để tiến hành điều tra và phỏng vấn về vụ án “không bình thường” kia.
Nguyên nhân tạo nên tình huống này là bởi thủ pháp giết người của hung thủ tàn nhẫn cực kỳ! Xin chú ý cách dùng từ của ta! Đó là ‘cực kỳ’!
Trong quá trình giết người, trước hết hung thủ vô cùng cẩn thận khâu miệng và mắt của người chết bằng một loại chỉ rất mảnh. Khâu xong xuôi rồi, người chết sẽ trông giống như nhắm mắt, ngậm miệng, không nhìn kỹ thì gần như không tài nào nhận ra sự tồn tại của sợi chỉ.
Kế đó, hung thủ cắt đứt lỗ tai và bộ phận sinh dục, rồi lại cố định tứ chi của người chết bằng một sợi dây hoặc dây lưng, để mặt hướng xuống vạt áo. Bắt đầu từ sau ót, hung thủ xẻo dọc theo cột sống, vết cắt lên đến giữa cổ mới ngừng lại.
Tiếp theo, dựa vào vết xẻo của mình, hắn bào hết thịt và nội tạng cho đến khi toàn bộ cơ thể được chạm rỗng, rồi mới đổ vào một lượng thủy ngân nhất định, để ngấm ngược vào dưới da tứ chi, sau cùng mới rút thịt tứ chi ra.
Về đến phần đầu, hung thủ vươn lưỡi dao vào từ nơi cổ, quậy nát xác não và cho rơi rớt hết sạch. Sau đó, đối mặt với tình huống không được tổn thương đến da đầu, hắn thận trọng đập cho sọ vỡ ra, đến lúc xương vụn đã nát thành một mớ thì cũng cho rơi rớt.”
Nghe đến đây, Vương Hủ suýt nôn toàn bộ cơm ra ngoài, bèn ngắt lời:
“Này, có lầm không đó? Hắn định làm gì vậy? Chẳng lẽ có ý nghĩa gì khác hay sao?”
Miêu Gia cười lạnh:
“Hừm, có chứ. Sau khi trải qua tất cả những công đoạn trên, hắn có được một bộ da người vô cùng trọn vẹn, chỉ cần xử lí và tân trang sơ qua thì sẽ trở thành một món đồ bó sát cơ thể tương tự như đồ lặn.”
Nghe đến hết câu này, Tề Băng cảm thấy da gà rơi đầy đất. Có lẽ từ nay về sau, hắn sẽ bị ám ảnh khi nhìn thấy những bộ quần áo bó sát cơ thể.
Miêu Gia tiếp tục nói:
“Vì sự kinh thế hãi tục của báo cáo tử thi này vượt xa năng lực thừa nhận của dân chúng khi ấy, cảnh sát đã quyết định giấu nó đi. Đến tận những năm 1970, nhờ cố gắng của một vài nhân vật, báo cáo này mới có thể nhìn thấy ánh mặt trời, bởi vậy ta mới biết kỹ càng đến thế. Đó là chuyện sau này, chúng ta lại nói về năm 1920.
Vài tháng sau khi xảy ra vụ việc, hung thủ vẫn không bị bắt. Điều này khiến cho dân chúng trong thị trấn không dám ra ngoài mua quà trong ngày lễ Giáng Sinh. Vào buổi tối, trên đường không có lấy một mống ma men hay thành phần bất hảo, chớ đừng nói chi đến dân lành.
Thời gian dần trôi qua nhưng sự việc vẫn chưa bị quên lãng. Những lời đồn đại và điểm tin nho nhỏ khiến người nghe kinh sợ, vốn được ra lò từ tay bọn phóng viên vô lương tâm, làm cho không khí khủng bố dần dần nóng lên.
Vậy mà hung thủ, cũng tức là Manson, không hề gây án thêm nữa. Hắn im lặng làm tiếp công việc cha sứ và là người ít bị hiềm nghi nhất trong trị trấn.
Miêu Gia lại hớp một ngụm trà:
“Cứ như vậy trôi qua hơn hai năm, đến tận mùa hè năm 1923, khi mà mọi người đã quay lại với cuộc sống bình thường và không còn nhắc tới Kẻ sát nhân lột da nữa, hắn lại chọn thời điểm này để xuất hiện.
Lần này là ba người chết và vẫn là thanh niên nam tính như hai năm trước. Khi được tìm thấy, xác chết chỉ còn có tứ chi là nguyên vẹn, đầu và thân đều bị trộn chung với nhau, chẳng khác nào thịt nát có thêm chân tay.
Vì vậy, bọn phóng viên vừa đi hết sạch được nửa năm thì lại thúc ngựa giết ngược về. Cảnh sát Texas còn sứt đầu mẻ trán hơn. Vụ án hai năm trước còn chưa giải quyết xong mà giờ lại có thêm ba cái xác. Dư luận xã hội thời bấy giờ làm sao chịu cho nổi?
Khủng hoảng lại lan rộng. Lần này, Manson hành động rất nhanh chóng, còn nhanh hơn cả tốc độ chạy đến của bọn phóng viên. Vào ngày thứ ba sau khi phát hiện ba cái xác, hắn tiếp tục ra tay. Lần này là sáu người, tới tận sáu người đàn ông khỏe mạnh!
Lại xuất xưởng thêm tới sáu cái xác bị lột da, nếu ta là cảnh sát trưởng của thị trấn này thì chắc hẳn có ý định ngậm súng tự tử, nhưng hắn ta đã không làm vậy. Mà cho dù có ý định đi nữa thì cũng không kịp áp dụng, bởi vì Manson ra tự thú khi vừa giết đủ mười người.”
Nghe đến đó, Vương Hủ và Tề Băng đều trừng mắt, trăm miệng một lời:
“Cái gì?”
Miêu Gia trả lời:
“Các ngươi không nghe lầm đâu, hắn đã tự thú. Đây không phải là phim điện ảnh của Mỹ, không có thám tử tư mắc quần yếm, bên ngoài khoác âu phục làm từ len dạ, ngậm xì gà, giọng nói trầm thấp, tướng mạo như Gregory Pike. Đương nhiên, cho dù có thì hắn cũng chẳng có cơ hội thể hiện, bởi lẽ Manson tự thú rất tường tận, không tài nào chối bỏ…
Ngày hôm đó, vị cha sứ này cực kỳ thong dong đi vào cục cảnh sát trong thị trấn, nói với cảnh sát rằng tất cả mọi người là do hắn giết. Mới đầu, cảnh sát trưởng tất nhiên không tin, tưởng rằng là trò đùa dai, cho dù trò đùa này không dễ cười cho lắm... Chỉ tới khi Manson yêu cầu cảnh sát trường đi xem thi thể còn lại cùng với hắn, tất cả mọi người dường như mới nhận ra sự chân thành của hắn.
Do đó, cảnh sát trưởng còng tay cha sứ lại, định giam giữ rồi tính sau, nhưng Manson mỉm cười và muốn đích thân dẫn cả bọn đi lấy xác chết về, cũng như tỏ ra mình không có ý định chạy trốn hay phản kháng. Điều này không khó thuyết phục cảnh sát trưởng, vì nếu hắn muốn chạy trốn thì ngay từ đầu không việc gì phải tới tự thú.
Cho nên, tất cả cảnh sát trong cục đều đi theo hắn. Phóng viên ở đây đương nhiên cũng đi theo cùng một lúc, ngay đến cảnh sát còn không ngăn nổi.
Cả đám người đi theo Manson đến giáo đường, chính là nơi mà chúng ta đã tới vào ban ngày. Ở giữa lễ đường lẽ ra phải có một pho tượng Đức Mẹ đứng cầu nguyện, thế mà khi mọi người bước vào giáo đường, liền thấy pho tượng đã bị thay đổi. Giờ phút này, đứng ở trên bệ tượng là bức tượng sáp lồng da người. Mắt và miệng của tượng sáp đang mấp máy, làn da tỏa ra thứ mùi cực kỳ tanh tưởi. Tấm da người này là của người chết hai năm trước được Manson ngâm dung dịch, hong khô rồi dùng trên tượng sáp này…
Nhìn thấy nỗi khiếp sợ trong mắt của đám cảnh sát và phóng viên, Manson cất tiếng cười to và kêu gào vang vọng tòa giáo đường:
“Đây chỉ mới là khởi đầu! Chỉ mới là khởi đầu!”
Những người có mặt ở đó đều cho rằng tâm thần của hắn không còn được bình thường. Cảnh sát bèn lao tới đè hắn xuống đất rồi đem về cục cảnh sát.”
Miêu Gia ngừng một chút, rồi mới kể tiếp:
“Toàn bộ sự kiện đều được phóng viên ghi lại, hơn nữa không chỉ có một người, nhưng lạ là ở chỗ không có bất cứ bức ảnh nào ngoài một ít điểm tin trên báo. Bởi vậy, người đời sau có nhiều tranh luận về Kẻ sát nhân lột da Texas, thậm chí cho rằng sự tồn tại của hắn là bịa đặt.
Một ánh chớp lóe lên rạch phá cuối chân trời, chiếu sáng bầu trời âm u bên ngoài cửa sổ. Sự chú ý của cả ba đều bị nó dẫn đi. Năm giây sau, tiếng sấm nặng nề vang lên. Mưa rơi như trút. Tiếng mưa rộn ràng bên ngoài khiến ai nấy đều cảm thấy như có vài phần áp lực bị kìm nén.
Bọn hắn chỉ lo nghe kể chuyện, nào có hay rằng ánh trăng bên ngoài đã bị mây đen che khuất.
Vương Hủ đứng dậy, đi qua đóng cửa sổ và kéo màn xuống. Tề Băng cầm một ngọn nến mới, định bụng lấy cây nến đang dùng để nhóm lửa lên.
Miêu Gia rót thêm chút trà vào chén của mình:
“Ta thì không nghĩ vậy! Ta cảm thấy… kẻ này hoàn toàn có thật và không hề đơn giản như những gì được thấy.”
Hắn nhích lại gần lưng ghế, thay đổi tư thế rồi nói:
“Sau khi bị bắt, Manson được cảnh sát đưa đến Austin (thủ phủ của bang Texas) để tiến hành thẩm vấn. Đối với chi tiết trong quá trình phạm tội của mình, hắn chẳng hề để lộ mảy may, mà lại nói một số câu mà người khác không cách nào hiểu nổi, chẳng hạn như ‘ta còn có nhiều việc muốn làm’, ‘cuộc chơi giờ mới bắt đầu’…
Cảnh sát định moi ra nơi cất dấu chín tấm da người còn lại từ hắn, nhưng cạy miệng không nổi, giỏi lắm chỉ tìm thấy hung khí và một ít vết máu của người chết tại giáo đường và nơi ở của hắn, da người vẫn không rõ tung tích.
Tuy nhiên, việc tìm thấy da của những người còn lại không còn là vấn đề, bởi vì những chứng cứ có được thừa sức treo cổ Manson cả chục lần.
Thế là, màn thấm vấn vừa kết thúc liền nghênh đón màn thẩm phán cũng như cảm xúc kích động của người nhà nạn nhân. Do ý kiến của bồi thẩm đoàn đều nhất trí nên quan tòa quả quyết tuyên án:
Treo cổ!
Kể từ khi bị bắt cho đến khi kết thúc tất cả thủ tục, đoạn đường cuối cùng trong cuộc sống của Manson kéo dài chưa tới một tháng thì bị đưa lên giá treo cổ. Có không ít nhân vật xã hội nổi tiếng lúc ấy đến tận nơi quan sát cái chết của hắn, còn có không ít phóng viên, hừm, vậy là vẫn không hề có ảnh chụp nào. Chúng ta cứ coi như cảnh sát bấy giờ không có phép chụp lại hình ảnh ghê rợn vậy.
Ngay khi dây treo cổ tròng vào đầu, Manson vẫn còn cười. Dường như cái chết không hề khiến hắn trở nên tuyệt vọng, trái lại, là thứ hắn mong mỏi từ lâu.
“Giờ thì ta còn có thể làm tốt hơn trước.”
Đó là câu nói cuối cùng của hắn. Nói xong, mặt hắn bị vải đen che kín, bàn chân hẫng đi, bay vọt lên trời…”
Vương Hủ cất lời:
"Thế là hết rồi hả?"
Tề Băng lạnh lùng nói:
“Sao vậy được, đây chỉ mới là mở màn mà thôi…”
Miêu Gia cười nói:
"Đúng vậy, câu chuyện về kẻ sát nhân lột da Manson đã hết, nhưng câu chuyện về hồn ma Manson bây giờ mới vừa bắt đầu..."
-----o Nhóm Dịch Độc Cô Thôn o-----
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...