Dịch và biên tập: No_dance8x
"Hả, đó là cái quái gì vậy?”
Vương Hủ hỏi.
Tề Băng tỏ vẻ nghi hoặc, coi bộ hắn cũng không biết chuyện này.
Miêu Gia trả lời:
“Tạm thời bỏ qua vấn đề Nhiếp Chính Vương đi đã, việc cấp bách bây giờ là giải quyết vấn đề trước mắt.”
Vương Hủ bỗng la lên:
"Nguy rồi! Yến Ly vẫn còn ở quán rượu, liệu nàng có gặp nguy hiểm hay không?"
Miêu Gia nói:
“Đừng hỏi ta, ta chỉ biết đối thủ là một hồn ma và năng lực không hề tầm thường. Thứ này không thuộc về năng lực linh hồn, cũng chẳng phải thuộc loại đặc thù riêng của hồn ma. Nếu nói về việc đã từng gặp đối thủ như vậy ở đâu, hắn mang đến cho ta cảm giác như Drebber và kết giới trên bầu trời London.”
Tề Băng không biết bọn họ đang nói đến ai, bèn không thèm nghe thêm. Hắn lao ngay xuống hồ mà chẳng hề chần chừ gì nữa.
Miêu Gia nhìn gợn sóng chưa tan hẳn trên mặt nước rồi hừ lạnh:
“Nhìn ngươi lo lắng cho Yến học tỷ của ngươi, Tề Băng cũng bắt đầu lo lắng cho ai kia trong quán rượu rồi…”
Năm phút sau, Tề Băng nổi lên. Nước ngấm quanh người trong chốc lát hóa thành bụi tuyết rồi bay tản đi.
“Không có dấu hiệu lạ! Linh thức không cảm nhận được gì, dựa vào băng để cảm nhận cũng không, ta bèn dùng mắt thường tìm tòi, tiếc rằng vẫn không có thu hoạch. Dường như nguồn gốc của thứ năng lượng kia không nằm dưới đáy hồ.”
Vương Hủ nghĩ ngợi rồi nói:
“Vậy vấn đề nằm ở quán rượu?”
Miêu Gia không hề thừa nhận hay bác bỏ ý kiến trên:
“Chẳng phải chúng ta từng điều tra toàn bộ khách sạn sao? Ấy vậy có tới tận bốn người chết ở đó mà không có dấu hiệu bất thường nào. Điều duy nhất khiến chúng ta cảm thấy có vấn đề là do năng lực của mình bị yếu đi.”
Vương Hủ hỏi tiếp:
“Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta không thể nào kéo mọi người tụ tập lại một chỗ rồi nói rằng nơi này có ma. À, đúng rồi! Chẳng phải ngươi vừa nói khi đối phương ra tay thì ngươi sẽ phát hiện hay sao?”
“Hừm, đây là phương pháp Tiếu Lôi vừa mới dạy ta, trước mắt thì các ngươi không dùng được. Ta cũng bị giới hạn vào khoảnh khắc có người gặp phải hồn ma kia thì mới biết phương hướng cụ thể.”
Nói đến đây, hắn nhấn mạnh:
“Không may là, linh hồn của hai người bị sát hại vừa rồi biến mất chỉ trong vòng mười giây sau khi chết.”
Nghe xong, Vương Hủ bỗng nảy ra một ý nghĩ trong đầu:
Vậy chi bằng ta mang tiền và phụ nữ chạy trước!
Rồi lại lắc đầu bỏ qua ý nghĩ này. Đầu tiên, hắn không có tiền. Đấy là chưa kể Yến Ly chưa chắc chịu đi cùng hắn…
“Vậy chúng ta thật sự hết cách rồi sao?”
Vương Hủ quay sang hỏi Miêu Gia.
Tề Băng cũng đưa mắt nhìn qua Miêu Gia. Lúc này, mọi người chỉ có thể dựa vào chỉ thị của hắn ta.
Miêu Gia quả thật đưa ra một đáp án:
“Tất nhiên là có cách! Nếu thứ năng lượng kia ở trạng thái không phát thì không cần phải đi tìm nguồn phát làm gì, chúng ta cứ trực tiếp loại bỏ nó. Dựa vào tình trạng mà phán đoán, nếu không có thứ năng lượng kia bao phủ thì hồn ma này không thể nào hành hung được.“
Tề Băng gật đầu:
"Tuy các năng lực đều suy giảm nhưng nếu cả ba cùng ra tay thì có thể thử dùng linh khí để khiến nó tản ra."
Vương Hủ vốn dĩ không nghĩ ra cách gì, bèn xoắn tay áo chuẩn bị hỗ trợ.
Đúng lúc này, một giọng nói lạ lẫm vang lên.
“Chỉ phí công thôi.”
Cả ba liền cảm thấy sau lưng lạnh toát, cảm giác áp bức ùa đến khiến cả bọn không tài nào đứng thẳng được.
Cổ của Miêu Gia cũng đơ ra, có điều hắn vẫn là người quay đầu lại sớm nhất.
Chỉ thấy có một người đàn ông tóc nâu đứng đằng sau, ánh mắt như thể đang nhìn con sâu cái kiến, hoặc chăng, ba kẻ trước mắt hoàn toàn không đáng tồn tại trong mắt hắn.
"Simon…"
Miêu Gia nhanh chóng nhớ ra hắn là ai.
Simon thường mặc âu phục màu đen có kiểu dáng khá giống với mấy lần Vincent xuất hiện, xem chừng đây là đồng phục của cả bọn.
“Nhân loại, ta đến để truyền đạt một vài tin tức.”
Hắn lạnh lùng nói.
Ở gần đó, Vương Hủ thầm nghĩ:
Cái bọn cấp bậc đại ma đầu như các ngươi có thể dịch chuyển tức thời thì cũng thôi đi, liệu có thể nào khiêm tốn một chút hay không? Ông đây sắp bị hào quang của các ngươi đè bẹp dí rồi này!
Simon nói tiếp, hoàn toàn không cho bọn họ nói được câu nào:
“Các ngươi không cần thử ngăn cản làm gì. Bởi lẽ, các ngươi sẽ đích thân cảm nhận sớm thôi.”
Miêu Gia cất lời:
“Ý ngươi là… ‘nó’ sẽ ra tay với ba người bọn ta.”
Khác với đám bạn xấu của mình, Simon không thích tỏ vẻ bí ẩn. Vì vậy, hắn liền nói hết ra sạch bách:
“Cho tới giờ đã chết sáu người, dù vậy thì còn một ít người nữa thì mới đủ danh ngạch. Các ngươi tất nhiên nằm trong danh sách rút gọn, ngoài ra còn có một vài người mà các ngươi quen biết nữa…”
Nghe đến đây, ba người đều biến sắc.
Có lẽ Vương Hủ sẽ hỏi nhảm như kiểu:
“Người mà bọn ta quen biết là ám chỉ ai?”
Nhưng câu hỏi của Miêu Gia luôn có mục tiêu hẳn hoi.
"Thỏa mãn danh ngạch nào?"
Simon xoay người, để lại một câu nói sau cùng:
“Tin tức có thể tiết lộ dừng lại tại đây, kế tiếp là gợi ý mà Vincent dành cho ngươi.”
Tất nhiên đây là câu nói dành riêng cho một mình Miêu Gia.
“Một, London; hai, lời Woody từng nói.”
Nói xong, hắn bước tới một bước và biến mất như thể đã tan vào hư vô. Ba người lập tức cảm thấy bả vai nhẹ nhõm.
Vương Hủ ngồi xuống đất thở dồn dập rồi nói:
“Ôi, đây là thế giới gì vậy? Năng lượng trên mặt hồ này có đáng là gì? Còn chẳng bằng mấy hơi thở của người ta.”
Tề Băng đặt câu hỏi:
“Đây là sứ giả địa ngục ư? Tại sao hắn xuất hiện ở đây?”
Miêu Gia cúi đầu suy ngẫm. Sắc mặt của hắn dần dà trợ nên khó coi hết sức.
“Nơi bọn này xuất hiện không có gì kỳ lạ, mấu chốt là những việc mà bọn hắn sẽ làm. Vì sao hắn lại nói cho chúng ta biết chuyện này?”
Vương Hủ nói:
“Chẳng phải ngươi trước nay vẫn hay câu kết với bọn hắn hay sao? Không chừng đám bạn xấu kia muốn giúp ngươi một tay.”
“Chú ý cách dùng từ của hắn.”
Mồ hôi lạnh chảy dài trên mặt Miêu Gia.
“’Vincent có hai gợi ý’ là câu nói mà hắn tiện đà nói thêm, còn những lời trước đó như ‘truyền đạt tin tức’ và ‘tin tức có thể tiết lộ dừng lại ở đây’ cho thấy nhiệm vụ của hắn là phải đến nói cho chúng ta biết.
Tuy ta không hiểu rõ Simon cho lắm, nhưng dựa theo giải thích của hắn thì hắn không phải là cố ý làm chân đưa tin của Vincent và Woody. Nguyên nhân khiến hắn đến là vì hắn ‘phải’ đến, mà gợi ý cuối cùng mới là trợ giúp đến từ hai gã bạn xấu kia...”
Nghe xong, Vương Hủ cảm thấy không ổn:
“Khó lắm mới có một chuyến du lịch xa nhà, ấy vậy mà lại gặp phải một sự kiện dường như rất nghiêm trọng. Đúng là đi với ngươi chẳng bao giờ gặp được chuyện tốt lành!”
Mới oán trách được hai câu, một luồng năng lượng kỳ dị lặng lẽ phóng ra khỏi hồ rồi xuyên qua thân thể của cả bọn.
Bấy giờ, thứ cảm giác nặng nề bỗng ập đến, rất nhiều hình ảnh ngắn ngủi chạy loạn trong đầu Vương Hủ. Giấc mơ hôm qua lại hiện lên rõ ràng…
Miêu Gia cả kinh nói:
“Trời ạ, hóa ra ‘sớm thôi’ là mười giây sau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...