Người dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
Thần chẳng mấy khi giết người nhưng luôn giết sạch những ai muốn thành thần. -Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục
Thành Đô, lúc này, hôm nay.
Khoảnh khắc khi Tinh Long dẫn đầu một nhóm người săn quỷ đi đến trước mặt Liễu Khuynh Nhược, người kia chẳng hề lộ vẻ kinh ngạc. Thực tế cho thấy, nhiều năm qua chưa có tình huống nào khiến nàng nảy sinh cảm giác không ổn.
Miêu Gia cũng lặng lẽ bám theo sau. Với hắn, việc cứu Vương Hủ không cần phải vội làm gì. Hắn đang rất muốn biết sức mạnh thực sự của Tinh Long, một trong hai người mạnh nhất trên đời, đạt đến mức nào.
Nào ngờ, vừa thấy mặt nhau, hai bên còn chưa kịp nói vài câu vô dụng như “Giao người ra đây!” thì thằng cha Tinh Long đã cầm Kính Côn Luân xông lên.
Liễu Khuynh Nhược thừa biết uy lực của thứ này. Với linh lực mạnh mẽ của Tinh Long, nếu mình đối đầu chính diện với hắn thì sẽ dẫn đến cơn lốc thời không. Mặc dù bản thân không bị xé ra thành nhiều mảnh nhưng gặp phải sự tấn công liên tục của dòng thời gian cũng rất nghiêm trọng. Đến lúc đó, người có năng lực thế nào đi nữa vẫn phải rơi vào tình huống bị động.
Tuy nhiên, nàng không chọn cách trốn tránh. Liễu Khuynh Nhược không bao giờ làm những việc khiến mình trông có vẻ yếu thế!
Chân Thần Ma Phương là một thứ giống với danh sách tử thần, thậm chí còn tốt hơn. Sau khi biến mất vào nhiều năm trước, thứ bảo vật hàng đầu ấy lại xuất hiện lần nữa trên tay của Liễu Khuynh Nhược.
Hai món pháp khí mạnh nhất. Hai người có linh lực đạt đến đỉnh cao. Sức mạnh của họ va chạm với nhau ở trên không. Vết rách thời không bỗng xuất hiện. Linh khí tản ra xung quanh như cơn sóng thần.
Đúng vào lúc này, hai người khác không hẹn mà cùng lao tới. Họ chính là Vương Hủ “lấy xì dầu” (1) bên phía Vô Hồn và “khán giả” Miêu Gia bên phía người săn quỷ.
Nếu như Miêu Gia phân tích được tình huống thời không đổ vỡ sẽ mở rộng vô hạn ngay trong khoảnh khắc xảy ra tai nạn, thế thì Vương Hủ ngửi thấy hậu quả xấu dựa vào bản năng của mình. Nói tóm lại, cả hai lao vào giữa trung tâm vụ nổ. Hành động ấy buộc Tinh Long và Liễu Khuynh Nhược phải ngừng tay lại.
Vết rách thời không chẳng hề mở rộng thêm nữa, nhưng khi linh khí tản đi thì không còn thấy hai gã kia ở đâu.
Mọi người giằng co với vẻ nghi hoặc suốt một giây. Việc này chỉ ngừng lại khi chỗ hai người biến mất nổi lên vết gợn như mặt nước thời không đang rung động. Kế đó, Vương Hủ tóc trắng bệch và Miêu Gia mặt trắng bệch xuất hiện lần nữa. Cả hai lăn lộn gần nửa năm trời ở cuối thế kỷ 19 nhưng khi quay về chỉ mất có một giây.
“Tình huống này là gì vậy?”
Lưu Hàng trừng mắt tỏ ra khó hiểu.
Có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ đến điều đó trong tích tắc vừa qua. Kẻ duy nhất không ngây ngẩn là Miêu Gia. Tuy hắn trông có vẻ đuối sức nhưng hành động vẫn nhanh như chớp. Chỉ thấy, hắn nắm cổ áo Vương Hủ rồi ném về phía phe mình:
“Đoạn Phi! Hãy dùng lĩnh vực của ngươi để bọc hậu rồi dẫn hắn chạy đi!”
Vương Hủ không ngờ Miêu Gia vừa mới xuyên không mà vẫn còn nhiều sức đến thế. Hắn bị ném bay như một cái bao quần áo, được ông anh Đoạn Phi chụp lấy bằng bả vai, sau đó cảm thấy toàn bộ nội tạng muốn đổi chỗ với nhau. Ta nghĩ, nếu ai đó ngồi trong một chiếc xe tăng tốc lên đến 80 m/s cũng sẽ cảm thấy như vậy.
Tiếng cười lạnh vọng ra từ trong cái miệng đầu lâu của Bùi Nguyên:
“Hừ! Bọn ta không hạn chế sự tự do của Vương Hủ thì hẳn không sợ hắn chạy trốn!”
Chữ “chạy trốn” còn ở đó nhưng chẳng rõ người nói đang ở đâu?
Đoạn Phi rất nhanh. Nếu hắn chạy trăm mét thì phải nhanh hơn chút đỉnh so với Usain Bolt. Tuy nhiên, Bùi Nguyên đã chắn phía trước trong lúc cất lời. Khả năng như vậy mới đúng là dịch chuyển tức thời!
Ấy vậy, Đoạn Phi lại nở nụ cười y như Bùi Nguyên. Hắn không hề giảm tốc độ mà cứ xông thẳng qua.
Bùi Nguyên tự thấy không ổn, tiếc rằng dự cảm tới hơi chậm. Nắm đấm của Hoàng Du nhanh hơn phản ứng của hắn!
Cùng với tiếng nổ nặng nề, phần ngực của Bùi Nguyên nhận lấy đòn đánh mạnh mẽ đến mức khó hình dung được. Sức mạnh điên rồ ấy khiến ngay cả Tinh Long cũng phải thay đổi sắc mặt.
Bùi Nguyên bị đánh văng ngược lại. Hắn mất ý thức ngay trong khoảnh khắc bị đánh trúng nên chẳng thể dùng chân để giảm bớt thế lui. Cơ thể của hắn phá tan vô số kiến trúc ven đường nhưng tốc độ vẫn không giảm bớt.
Các thành viên của Vô Hồn đều mang thần thái nghiêm túc. Giao tình giữa Quách Tịnh Thiên và Bùi Nguyên rất sâu sắc. Do đó, hắn đã nắm chặt bàn tay thành đấm từ lâu. Tuy nhiên, không ai bước lên đón đỡ Bùi Nguyên vì họ đều thấy được uy lực của cú đấm vừa rồi. Một khi miễn cưỡng ngừng thế lui, không để Bùi Nguyên ngừng tự nhiên, e rằng khung xương của hắn sẽ vỡ nát thành bụi phấn.
Hoàng Du nở nụ cười đắc ý trên khóe miệng. Vừa hay, cảnh này rơi vào mắt Đoạn Phi khi chạy ngang qua hắn. Người kia chạy một mạch không ngừng nhưng nghe đâu trong gió truyền đến câu nói:
“Chậc, ai nấy đều là quái vật.”
Chỉ có một người duy nhất đang nói chuyện vào lúc này. Giọng nói của nàng bình lặng như nước trong giếng, không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào khác:
“Cú đấm của ngươi đã dùng hết tất cả Nghiệp tích cóp bấy lâu nay. Vì vậy, cũng giống như Bùi Nguyên, ngươi không còn uy hiếp được ai trong trận chiến này nữa.”
Hoàng Du vẫn tự tin như trước:
"Hừm, có lẽ là vậy."
Liễu Khuynh Nhược thở dài:
“Trong lòng người chắc đang nghĩ rằng: trong lúc đánh nhau với bọn ta, chiêu này qua chiêu kia lại, năng lực linh hồn có thể hỗ trợ tích lũy lượng Nghiệp không thua kém lúc nãy?”
Hoàng Du hơi khựng lại:
“Hả? Có phải ngươi biết cách không cho khả năng ấy xảy ra? Theo ta được biết, ngươi tuy mạnh nhưng không thể ức chế năng lực linh hồn của người khác.”
Ánh mắt của Liễu Khuynh Nhược rất lạnh. Lạnh đến mức khiến người ta không thở nổi.
“Ý của ta là không có cuộc chiến như trong tưởng tượng của ngươi.”
Trong lúc nàng cất lời thì Hoàng Du ngã gục xuống đất. Linh lực của hắn đã chạm đáy, không rõ sống chết thế nào.
Ngay cả Miêu Gia cũng trừng mắt nhìn, kinh hãi nói với lòng:
“Rốt cuộc nàng ta đã làm trò gì vậy?”
Liễu Khuynh Nhược lạnh nhạt nói:
“Thập Điện Diêm Vương... chỉ đến thế là cùng. Nếu hắn dùng toàn bộ Nghiệp để phòng ngự thì còn cản ta được thêm một lúc nữa.”
Hai bên chưa giao đấu với quy mô lớn nhưng đã có một người bị “seckill” (2). Đây là kết quả mà Miêu Gia khó có thể lường trước được. Gia Cát Duy và Lưu Hàng cũng gần như rơi vào trạng thái “não ngắn mạch”.
Dựa vào thực lực giữa hai bên, thành viên của Vô Hồn mạnh hơn hẳn so với phe săn quỷ. Họ có lợi thế sân nhà, vừa hay Miêu Gia không thể tham gia chiến đấu, Đoạn Phi bỏ chạy cùng với Vương Hủ đang suy yếu, lại còn mất thêm một người. Chiến thắng gần như nghiêng hẳn về bên kia.
Liễu Khuynh Nhược quay sang nhìn Lạc Ảnh và Lâm Hiểu Sương, sau đó chỉ ngón tay ngọc ngã về phía Lưu Hàng, Gia Cát Duy.
Hai người anh em này cảm thấy như đang cầm súng săn chơi cò quay Nga (3). Người ta chĩa này, chĩa nọ rồi cũng chĩa vào mặt mình. Trong mắt họ, ngón tay của mỹ nữ kia khủng bố đến mức suốt đời khó quên.
Tiếng xé gió vang lên. Một đao một thương. Hai cái bóng ấy như ma mị đuổi giết đến sát bên Lưu Hàng và Gia Cát Duy. Lúc trước, cả hai đều chịu thua thiệt nên không ai dám khinh địch, tự lấy binh khí của mình ra, lấy lại tinh thần và phòng ngự chặt chính diện.
Bốn người vừa mới bắt đầu chiến đấu ác liệt thì Thủy Vân Cô, đang đứng bên cạnh Tinh Long, bỗng nhiên bật cười:
“Ha ha ha! Con quỷ nhỏ, thật không ngờ đó nha! Thì ra tên của ngươi là Liễu Khuynh Nhược!”
Hình như bây giờ hắn mới tìm thấy cơ hội chào hỏi cố nhân.
Trong mắt thoáng chốc xuất hiện vẻ khác thường, Liễu Khuynh Nhược nói một câu không giống như những gì nàng hay nói:
“Ngươi vẫn giống như năm đó... luôn khiến cho người ta nổi giận...”
Lúc này, người giận nhất không phải là nàng, mà là Tinh Long. Gã ta là đại cao thủ, tính tình tạm ổn. Ta có thể nhìn thấy điều đó qua vẻ ngoài của hắn: đội nón vành, tóc đuôi gà, mặc áo Hawaii, quần đùi bảy phân (khoảng 23cm), mang dép lào. Ngoài sở thích cá nhân, việc hắn ăn mặc mát mẻ như vậy còn là vì một nguyên nhân khác.
“Cái con nha đầu thúi này, cái thằng ôn phá sản của nhà họ Thủy nữa, ta đâu có tự nguyện đến đây đánh nhau!”
Tinh Long nghiến răng nghiến lợi nói tiếp:
“Các ngươi nhìn kìa... nhìn kìa!”
Cái tay cầm Kính Côn Luân đang run bần bật. Trên mặt kính thình lình xuất hiện một vết nứt rất rõ.
“Bộ con nít chưa mọc lông ngày nay dễ kiếm được thần khí lắm hả? Đây là hàng áp hòm (4) của ông đây đó! Tính bồi thường thế nào đây!”
Thủy Vân Cô bèn nhìn lướt qua:
“Này, nó chẳng phải chỉ là kính chiếu yêu sao? Để bữa nào ta đền cho ngươi tám cái, mười cái.”
Thật ra, người hời hợt thường có tiềm chất khiến người ta tức chết.
Cơn giận của Tinh Long lên đến đỉnh điểm, gần như muốn phát nổ. Trùng hợp là năng lực linh hồn của gã này càng mạnh hơn khi phẫn nộ.
Nhiệt độ xung quanh tăng lên và đốt nóng mỗi phần không khí như một cái lò vi sóng với phạm vi năm trăm mét. Tinh Long huơ tay cho một dải lửa lớn bay vào trong mây. Kế đó, đám mây bốc hơi. Một con rồng lửa to như tàu điện ngầm thành hình ngay giữa trời. Nó cúi đầu xuống và lao thẳng về phía Liễu Khuynh Nhược.
-----o Chú thích o-----
(1) Trước đây, khi muốn mua nước tương thì các anh chị người Tàu Khựa phải mang chai đến cửa tiệm để mua. Cụm từ này xuất hiện trong một trường hợp có thật như sau: Có một người MC thực hiện chương trình truyền hình trực tiếp, trong quá trình cần phỏng vấn người dân, MC này gọi một người qua đường đến phỏng vấn thì nhận được câu trả lời là “đả tương du” (lấy nước tương) rồi đi mất. Ý của người nọ là mình chỉ đi mua nước tương mà thôi, không quan tâm đến việc khác.
(2) Seckill: chết trong một giây. Từ này xuất phát từ game online Legends. Nó được dùng để miêu tả sức mạnh của một chiến binh cấp cao là Flaming Sword. Hắn ta có thể giết đối thủ chỉ trong ít giây. Ngày nay, nó được sử dụng để diễn tả việc đánh bại kẻ thù trong vài giây.
(3) Cò quay Nga (Russian Roulette) là một trò chơi rất tàn nhẫn. Các quân bài của cò quay Nga là súng lục và tính mạng của con người. Quy tắc của Roulette rất đơn giản: bỏ một hoặc nhiều viên đạn vào rãnh của súng lục kiểu cũ (loại 6 rãnh), xoay tùy ý rồi bắn vào đầu. Người thắng là kẻ trụ lại đến cuối cùng.
(4) Ý nói món đồ quý giá nhất, phải giấu thật kỹ, lúc nguy cấp mới dùng đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...