Người dịch: Bằng Tèo
Biên tập: No_dance8x
Vương Hủ khống chế viên bách hộ, dẫn đám cấm vệ đi ra xa, sau đó ngừng nhập hồn. Viên bách hộ bỗng đơ người ra, ánh mắt đờ đẫn rồi ngã oặt xuống đất.Bọn thủ hạ đi theo sau liền luống cuống tay chân. Có mấy gã bước lên kiểm tra tình trạng của cấp trên, mấy gã khác cảnh giác nhìn bốn phía, sợ rằng đây là mấy ám khí cực mạnh như Vô Ảnh Châm hay thứ công phu Đàn Chỉ Thần Công đã thất truyền từ lâu.
Ở một chỗ không người gần đó, Vương Hủ đẩy nắp quan tài lên rồi từ bên trong nhảy ra, thở gấp mấy hơi liền:
“Ngươi định làm gì vậy? Cơ thể của ta vẫn phải hít thở đấy! Muốn giết ta hả?”
Miêu Gia giơ tay ra hiệu như muốn bảo Vương Hủ không nên nói nữa, rồi lại nghiêm túc dõi theo cánh cửa lớn dẫn vào Trữ Tú cung:
“Hai gã canh cổng sắp ngủ gục rồi kìa. Lúc này, tinh thần cảnh giác của họ không còn cao, đầu óc có phần hời hợt…”
Vương Hủ nói tiếp:
“Đợi đến khi bị ta đánh ngất, họ sẽ được ngủ yên giấc dưới đất và hoàn toàn thả lỏng đầu óc...”
Miêu Gia nói:
“Ý của ta không phải như vậy. Ta muốn nói, cái sân phía trước khá rộng rãi nên đi thẳng vào trong là tốt nhất. Chỉ cần đủ tốc độ thì họ chỉ thấy một cái bóng chớp nhoáng mà thôi.”
Vương Hủ nói:
“Được, ta đi trước.”
Nói rồi, hắn liền xông lên.
Miêu Gia vịn vai hắn lại rồi nói kèm với ánh mắt khinh bỉ vô bờ bến:
“Chui vào quan tài đi, ta khiêng ngươi vào.”
“Cái gì? Ông đây vừa mới chui ra…”
“Đừng nói nhảm nữa, những chuyện sắp tới đây có độ khó rất cao. Chúng ta vừa vào cửa thì phải tìm nơi ẩn nấp ngay, đảm bảo không lộ mặt trước mắt người khác cũng như không giảm tốc độ trong khoảng thời gian này. Chỉ có Liên Tỏa Minh Động mới làm được như vậy. May mà trong hoa viên của Trữ Tú cung có nhiều cảnh vật. Nếu con đường này trống trải thì ngay cả The Flash (1) cũng không biết trốn vào đâu.”
Vương Hủ không sẵn lòng chui vào trong quan tài lần nữa. Sau đó, Miêu Gia đóng nắp quan tài rồi khiêng lên vai. Hắn đang chờ thời cơ thích hợp nhưng không được đợi quá lâu, vì thời gian còn sót lại rất ít ỏi. Trước nửa đêm, hắn phải chuẩn bị sẵn sàng cho việc xuyên không, vừa phải đề phòng những tình huống ngoài ý muốn.
Hắn nín thở, tập trung tinh thần để nắm bắt khoảnh khắc ngắn ngủi khi hai gã lính canh cùng chớp mắt.
Cái thứ gọi là sức tập trung không bao giờ kéo dài được lâu. Mỗi người đều có vô số ý nghĩ vớ vẩn trong đầu. Chúng là khoảng chân không trong não. Cứ mỗi giây trôi qua thì não rơi vào trạng thái trống rỗng mất không phẩy mấy giây. Qua đó, cơ chế tự điều tiết trên giúp não được nghỉ ngơi trong khi con người vẫn tỉnh táo.
Con người có thể dùng tất cả sự tập trung trong một khoảng thời gian rất ngắn. Do đó, lính bắn tỉa trên chiến trường hay bác sĩ khoa ngoại trong bệnh viện thật đáng nể. Họ có thể tập trung cao độ suốt mười mấy tiếng để hoàn thành công việc của mình.
Tất nhiên, lính canh trước cửa Trữ Tú cung không có tố chất như vậy. Sơ hở nhanh chóng xuất hiện: Gã bên trái há miệng ngáp, gã bên phải ngẩn ngơ nhìn lồng đèn trên cao.
Đúng là lúc này!
Miêu Gia sử dụng Liên Tỏa Minh Động. Linh lực và thân pháp phối hợp hoàn mỹ khiến cho thế giới xung quanh hắn gần như rơi vào trạng thái đứng yên. Xung quanh trở nên tối đen, trước mắt chỉ còn lại con đường do nguyên tử linh hồn tạo nên.
Hai lính canh thoáng thấy một bóng đen xẹt qua nhưng cảm giác chẳng khác nào chớp mắt một cái. Cả hai liền nhanh chóng kết luận rằng… mình bị hoa mắt.
Với năng lực của mình, Miêu Gia không cần đợi thời điểm hai lính canh mất tập trung để đột nhập làm gì. Minh Động chẳng khác nào dịch chuyển tức thời trong cự ly ngắn, ngay đến những kẻ có năng lực linh hồn cũng không nhìn rõ, huống chi là người thường. Song, hắn biết rõ vấn đề lớn của cái quan tài do Đường Văn Vũ tạo ra.
Nếu để Miêu Gia khiêng một chiếc quan tài bình thường, dù to và nặng hơn, thì cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, chiếc quan tài do Đường Văn Vũ chế tạo lại có bí ẩn rất lớn. Nó có “cảm giác tồn tại”. Con người hay đồ vật đều có đặc tính tiềm ẩn này. Một cây bút, một cái ly, một chiếc xe hay một con người đều có cảm giác tồn tại khác nhau. Vấn đề này rất khó giải thích. Tuy vẻ ngoài đặc biệt có thể tăng cảm giác tồn tại nhưng thực tế không đơn giản như vậy.
Ta cho ví dụ về con người. Giả sử có hai cô gái cùng đi trên đường. Họ đều rất xinh đẹp, trang phục hợp thời trang, ba vòng đạt chuẩn. Trong số đó, một cô nhìn hợp mắt được hai phút rồi bị lãng quên. Còn cô kia, ta vẫn nhớ rõ suốt một thời gian dài dù chỉ nhìn thoáng qua.
Đó là cảm giác tồn tại của con người. Nó được quyết định bởi khí chất bên trong hoặc do một nhân tố bí ẩn nào đó mà ta không giải thích được.
Ở đây, chúng ta tập trung nói đến đồ vật. Người trong ngành đồ cổ nhận thức rõ nhất về cảm giác tồn tại của vật thể. Nhiều khi, họ chỉ dựa vào cảm giác để phân biệt đồ thật và đồ giả.
Bây giờ có nhiều tác phẩm nghệ thuật giả đủ sức để đánh tráo. Với một bức tranh, người ta có thể làm giả từ giấy, mực, khung, con dấu cho đến bút tích không khác gì tranh thật. Kiểm nghiệm hóa học cũng cam đoan dùng giấy cổ đại. Song, nếu đặt bức tranh giả cạnh bức thật thì vẫn có chỗ khác biệt. Vậy hai đồ vật giống nhau như đúc khác biệt ở chỗ nào? Sự chênh lệch nằm ở cái “thần”.
“Thiết bị tăng cường chất dẫn năng lực linh hồn” của Đường Văn Vũ không phải đồ vật bình thường. Cho dù vứt giữa núi rác thì nó vẫn bị phát hiện trong một cái liếc mắt. Mọi người không thấy bằng mắt nhưng cảm nhận được sự tồn tại mơ hồ của nó. Cảm giác tồn tại này rất mạnh. Vì vậy, Miêu Gia dùng Liên Tỏa Minh Động nhưng hai người lính canh vẫn cảm thấy có đồ vật lướt qua. Với mái tóc bạch kim cực kỳ chói mắt trong đêm, một khi để Vương Hủ chạy qua như cách nói của hắn thì có tới hơn chín phần bị lộ.
Miêu Gia tính toán rất cẩn thận. Đương nhiên, kế hoạch đã khác với tính toán ban đầu như trời với vực. Nếu không phải Tử Cấm Thành giăng đèn kết hoa khắp nơi thì hai người đã đi trên mái nhà đến nơi từ lâu lắm rồi.
“Bên trong có vài ba thái giám và cung nữ, số lượng không nhiều. Vị trí chúng ta muốn tới là giữa Dưỡng Hòa điện. Chỗ đó có một thái giám đang gác đêm, đánh ngất hắn không phải là vấn đề lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, chúng ta sẽ không bị phát hiện. Sau này chẳng may để lộ gì đó thì ta đã trở về tương lai mất rồi. Nếu gã thái giám bị Từ Hy giết vì bỏ quên nhiệm vụ thì cũng chẳng sao cả. Thái giám không có đời sau nên không ảnh hưởng tới tiến trình lịch sử.”
Miêu Gia tra xét kỹ lưỡng bằng linh thức rồi mới lên kế hoạch.
Vương Hủ nói:
“Sao ngươi máu lạnh vậy chứ? Chẳng lẽ thái giám không phải là người à?”
Miêu Gia cười nhạt:
“Vậy ta cho ngươi chọn thử:
A, ngươi sống khỏe mạnh đến bốn mươi tuổi rồi chết đột ngột.
B, ngươi bị thiến nhưng được trường sinh bất lão.”
Vương Hủ bỗng thay đổi sắc mặt:
“Tốt! Nói là làm! Mau đánh hắn ngất đi!”
Cả hai chạy qua vườn hoa mà chẳng tạo nên âm thanh nào. Động tác nhanh lạ thường.
Tuy đi vào Dưỡng Hòa điện chẳng mất chút công sức nhưng vấn đề lại xảy ra trên gã thái giám mà họ định đánh ngất. Vừa nãy, khi dò xét bằng linh thức, gã thái giám vẫn còn khỏe mạnh. Nào ngờ, hai người vừa xuất hiện thì thấy người anh em này đã mất tri giác, miệng sùi bọt mép, nằm bệt trên mặt đất, cơ thể run lẩy bẩy.
Vương Hủ nói:
“Không phải chứ? Mới có hai phút mà đã lên cơn động kinh rồi sao?”
Miêu Gia không trả lời. Hắn cẩn thận nhìn quanh phòng một lượt. Cuối cùng, ánh mắt dừng lại trên xà nhà.
Vương Hủ nhìn theo rồi đứng ngây đơ tại chỗ. Miệng há hốc như bị trật khớp hàm.
-----o Chú thích o-----
(1) The Flash là một siêu anh hùng với tốc độ di chuyển siêu phàm, tên thật là Barry Allen. Truyện được xuất bản bởi DC Comics. Anh là một cảnh sát điều tra hiện trường sử dụng tốc độ siêu phàm của mình để chống lại bọn tội phạm, ngay cả những người có siêu năng lực khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...