Quỷ Hô Bắt Quỷ

Ôn Đình Quân từng nói một câu: Người ngọc, mày liễu, lòng tương tư. Dùng câu nói trên để hình dung Yến Ly ngay lúc này thì thật vừa vặn.

Đêm nay, Yến Nhi cô nương mang lại cho mọi người cảm giác như vậy.

Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân lần đầu tiên ghé qua lầu Túy Tinh, hơn nữa đều do mến mộ sắc đẹp của Yến Nhi mà đến. Đúng như lời Vương Hủ, tuy bài hát của Yến Ly không tệ nhưng người ngọc lại được yêu thích hơn cả.

Bởi vậy, khi tiếng hát cất lên, chỉ có một người trầm trồ khen ngợi tài năng nghệ thuật của nàng, đó là Tôn Tiểu Tranh trong lốt đàn ông.

Giờ phút này, có thể thấy mỗi người ở Vọng Tinh các đều có mục đích phải đạt được. Riêng Miêu Gia thì lại ngồi một góc, quan sát từng người ở đây.

“Nhị thiếu gia nhà họ Hạ ngẩn ngơ ngắm nhìn tiểu thư nhà họ Tôn, cái gã mặt lạnh thì mỗi giờ mỗi khắc đều trừng mắt nhìn mình, thằng nhóc ban ngày ngủ gà ngủ gật ở đối diện, Yến nữ hiệp đặc biệt thích nhìn về phía hắn... Hê hê, người trẻ tuổi bây giờ thật thú vị à nha.”

Trong lòng Miêu Gia như đang chờ mong chuyện gì đó xảy ra mà ngay cả hắn cũng cảm thấy kỳ lạ. Chẳng lẽ trời ban cho mình hứng thú với cái ác hay sao?

“Hay lắm! Quả thật là âm thanh của tự nhiên, hệt như dương xuân bạch tuyết.”

Là Triệu công tử Triệu Biện mở miệng trước.

“Theo ta thấy, khúc hát này chỉ có trên thiên đình, ở nhân gian này khó mà nghe thấy vài lần. Đỗ mỗ bội phục, bội phục...”

Đỗ Phùng Xuân không cam lòng rớt lại phía sau.

Yến Ly cười giả lả cũng đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh: “Nhận được sự nâng đỡ của hai vị công tử đây, tiểu nữ quả thật không đảm đương nổi.”


“Ấy, Yến Nhi cô nương nói sai rồi, đó là lời tâm huyết của Triệu mỗ.”

Triệu Biện vẫn giành nói trước.

Đỗ Phùng Xuân bị giành nói hai lần, trong lòng sao lại không nổi lửa.

“Hừ, mặc dù tài nghệ của Yến Nhi cô nương rất cao nhưng không phải ai cũng biết thưởng thức. Có mấy người chỉ thích thúc ngựa nịnh nọt, quấy rầy nhã hứng của bổn đại gia đây.”

Câu nói này hiển nhiên là để khai chiến với Triệu Biện. Ngay đến Vương Hủ đang nhắm mắt nghỉ ngơi mà vẫn phải mở một mắt để nhìn sang, trong lòng cười thầm: “Coi bộ họ Đỗ muốn PK với họ Triệu à nha.”

Quả nhiên, Triệu Biện chẳng phải là đèn cạn dầu, lập tức vỗ bàn thét: “Đỗ Phùng Xuân! Ngươi có ý gì hả?”

Mỗi bàn mỗi người đập nên Đỗ công tử đập bàn càng vang vọng hơn Triệu Biện: “Ta có ý gì thì lòng dạ ngươi tự biết rõ!”

“Tốt lắm! Coi bộ hôm nay ngươi biết bổn công tử tới đây nên cố tình mới móc chứ gì?”

“Hừ! Người của ngươi ở ngoài cũng đâu có ít, ta thấy ngươi mới là kẻ có chuẩn bị trước!”

Hai vị này mỗi người một câu, đến khi tranh cãi gay gắt thì chuyển sang động võ. Triệu Biện quả nhiên có chuẩn bị trước, gia đinh do hắn dẫn theo đều xuất thân từ nghiệp võ, người nào người nấy lưng hùm vai gấu, sức mạnh tràn trề. Thủ hạ của Đỗ Phùng Xuân thì không cần phải nói, người ta là binh sĩ thủ thành, thân thủ không thể nào tệ được.

Hai nhóm người từ bên ngoài tràn vào Vọng Tinh các giương cung bạt kiếm. Mấy thư sinh ngày thường thong dong tiêu sái thấy cảnh tượng này thì tranh thủ thời gian bỏ trốn mất dạng. Dù sao dân cũng không đấu với quan, hảo hán không ngại thiệt thòi trước mắt.

Tú bà lo lắng đến mức chảy mồ hôi đầy đầu, tranh thủ chạy đến bên Yến Nhi: “Ôi, con gái ngoan của ta ơi, ngươi mau nghĩ cách khuyên can bọn họ đi. Hai vị này ta không đắc tội được đâu. Nếu chúng đánh nhau bưu đầu bể trán thì lầu Túy Tinh sẽ không thoát khỏi liên quan! Rồi đây cha của chúng tìm đến hỏi tội, cho dù là phủ doãn đại nhân cũng không gánh nổi!”


“Hừ, bọn chúng muốn đánh thì cứ đánh. Loại thiếu gia như vậy chết một ít càng tốt cho thiên hạ. Nếu ta cho chúng vài phần ngon ngọt thì chẳng phải cùng một giuộc với chúng hay sao?”

Tú bà không ngờ Yến Nhi ngày thường hiền dịu lại nói ra một câu như vậy. Đó là do mụ không hề biết người trong Bách Hoa Hội phần lớn đều là con côi bị quan lại triều đình bức hại, trong lòng thù hận bọn con cháu quan lại biết bao. Hôm nay thấy chúng làm xằng làm bậy mà coi phép nước như không, Yến Ly há nào lại không giận?

“Nói hay lắm, loại người này dù có nhượng bộ thì dám chừng sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước. Đừng để tâm nữa, cứ xem thử chúng muốn diễn trò gì.”

Trên tay Vương Hủ là một nắm hạt dưa. Hắn đi tới bên cạnh Yến Ly, sau đó ngồi xuống bên cạnh. Cảnh tượng này quả thật giống như cầm bắp rang đi vào rạp chiếu phim...

Tú bà giận sôi máu, tát ngay xuống ót Vương Hủ: “Ngươi muốn chết à! Bao giờ mới đến lượt thằng ôn con nhà ngươi mở miệng! Đã vậy còn nói dễ nghe quá nhỉ? Mười mấy người đánh nhau thế này chẳng phải phá nát Vọng Tinh các à?”

Đầu Vương Hủ như được làm bằng sắt, ăn trọn một chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo mà sắc mặt vẫn không đổi: “Yên tâm, đánh nhau kiểu này chỉ cần một người thiệt mạng là giải tán à.”

Nghe xong, tú bà suýt ngất đi. Ngươi còn nghĩ đến nhân mạng à? Vậy chuyện làm ăn của ta liệu có còn hay không?

Ở bên này đang nói chuyện, Triệu Biện và Đỗ Phùng Xuân ở bên kia đã bắt đầu động thủ. Trong phút chốc, cả đám xông lên lật bàn lật ghế. Vài giây sau là cảnh tượng chén trà và bàn ghế bay loạn xạ.

Hạ Văn Hồng nói khẽ với Tôn Tiểu Tranh: “Biểu muội, ta thấy nơi này không tiện ở lâu. Chúng ta đừng gây thêm chuyện nữa.”

“Không được, hiếm khi mới có trò vui như vậy. Ta chưa xem xong thì sao có thể đi?”

“Biểu muội, lần này dẫn ngươi tới Giang Nam đã phải lẻn khỏi thúc phụ. Nếu lại gặp mấy chuyện thế này...”


Tôn Tiểu Tranh cắt lời: “Có sao đâu? Không phải ngươi nói võ công của mình rất cao, đủ sức bảo vệ cho ta à?”

Hạ Văn Hồng hết cách. Chuyện đến nước này thì hắn đành phải chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu, coi như là vì mặt mũi của mình nữa.

Thế là hắn che chở Tôn Tiểu Tranh lùi vào gian phòng bên cạnh. Người ta coi đánh nhau, còn hắn phụ trách cản người văng tới.

“Ồ, đánh rát dữ! Bên kia cũng không kém, bị chén trà chọi vỡ đầu...”

Vương Hủ vừa cắn hạt dưa, vừa hào hứng xem kịch.

Yến Ly trợn mắt nói: “Ngươi xem đánh nhau thì hào hứng, thế mà hễ nghe ta hát thì lại ngủ gật.”

Vương Hủ cười ngượng, rồi lại chìa hạt dưa ra: “Ngươi cũng ăn một chút đi chứ?”

Yến Ly thở dài, nhận lấy hạt dưa và bắt đầu ăn.

Một màn mập mờ kỳ dị như vậy rơi vào mắt tú bà khiến mụ khiếp sợ tột đỉnh: “Gì vậy? Là do khí thế va chạm gây nên ảo giác hay là do mình uống say? Tại sao mình lại thấy thằng ôn con này đùa giỡn với hồng bài cô nương nhỉ?”

Trong năm phút ngắn ngủi, Vọng Tinh các xa hoa của lầu Túy Tinh bị đập phá tanh bành. Tú bà ngồi trên ghế, đôi mắt nhìn về đống bừa bộn phía trước.

Vương Hủ dâng một bình trà lên: "Bà chủ, đến đây uống một ngụm an ủi nào."

Biểu lộ trên mặt tú bà phong phú làm sao. Có điều mụ chỉ ngây người hai giây, kế đó nhận trà, đổ hết xuống đất rồi nghiến răng nói: “Vương Hủ à...”

"Có gì sai bảo?"


“Tổn thất hôm nay đều được tính lên đầu ngươi. Còn nữa, khi bọn chúng đánh xong thì ngươi phải ở lại đây thu dọn sạch sẽ trước hừng đông cho ta, chỉ một mình ngươi mà thôi!”

Cơn giận của tú bà dồn hết lên đầu Vương Hủ.

Vương Hủ cười khan: “Bà chủ, ngươi đang nói đùa à?”

"Ngươi thấy ta như đang nói đùa sao?"

“Yến Nhi, ngươi giúp ta nói vài lời đi.”

Yến Ly cười gian: “Ta thấy ma ma nói rất đúng.”

Vương Hủ ngửa mặt than thở: “Độc nhất là lòng dạ đàn bà!”

Đoạn đi đến cửa Vọng Tinh các, mười giây sau quay về cùng với một cây chổi trên tay.

“Tất cả dừng tay cho ta!”

Câu nói này mang theo linh lực nên những gã không có võ công được một phen hoảng hốt.

Tất cả mọi người bỗng chốc đều nhìn về phía hắn. Miêu Gia đang trốn dưới gầm bàn uống rượu cũng ráng thò đầu ra nhìn: “Ha ha, không ngờ thằng nhóc này cũng là một cao thủ.”

“Lũ vương bát đản kia, tụi bây có biết mấy cái bàn này là ai lau ai quét hay không? Vậy mà dám gây sự đánh nhau trên địa bàn của ông đây! Đúng là tự tìm đường chết!”

Toàn trường lặng ngắt như tờ, mười mấy người đứng sửng cả ra. Một gã quy nô cũng dám phun ra một câu nói quyết liệt đến thế. Chuyện này quả thật là lần đầu được nghe thấy, khó có thể tưởng tượng ra, thậm chí chẳng khác nào thái giám đột nhiên hét vào mặt hoàng đế ngay trên điện Kim Loan.

Vương Hủ thấy cả bọn bất động thì mất hết kiên nhẫn: “Các ngươi thích đánh phải không? Đến đây! Đến đây đánh với ta này!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui