Bạch Ngọc Đường bước tới một bước, Triển Chiêu nghe thấy hắn tới, liền đưa tay mở cửa, thấy Triển Chiêu lầm tìm
ngạch cửa, Bạch Ngọc Đường bước nhanh một bước tới bên cạnh, muốn giúp
hắn mở cửa.
Con người có đôi lúc rất kì lạ, rõ ràng
là muốn mở cửa, thế nhưng lúc xuất thủ, lại hướng về phía tay Triển
Chiêu. Triển Chiêu cũng kì lạ, rõ ràng mình có thể nghe tiếng để tránh,
vậy mà lại quên phản ứng, thế nên tay hai người không hẹn mà gặp tại
ngạch cửa.
Ngón tay Bạch Ngọc Đường, nhẹ nhàng lướt qua trên mu bàn tay Triển Chiêu, động tác của hai người cũng không dừng lại, coi như chỉ là vô ý chạm trúng, cho nên cũng không nghĩ nhiều tới
nguyên do.
Trên tay vẫn còn lưu giữ lại ấm áp của
đối phương, Triển Chiêu thu tay về phía sau, Bạch Ngọc Đường thì thành
công chạm đến nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy… Két một tiếng, đại môn mở.
.
.
Trong viện khí trời sáng rõ, thời tiết rất tốt.
Hai người ra cửa, gió mát buổi sán thổi
tan luồng không khí ám muội trong phòng, hai người bỗng có chút thất lạc không hiểu vì sao.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thấy mọi người đều ở trong viện, liền chấn chỉnh tinh thần đi tới, Triển Chiêu thì đi bên cạnh.
Triệu Phổ và Tiêu Lương đang luyện đao,
Tiêu Lương dù sao cũng còn nhỏ, công phu còn chưa ổn định, cho nên mỗi
ngày đều phải luyện tập không được lười biếng.
Mà tương đối thú vị là Công Tôn và Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử ngồi trên ghế, ngưỡng mặt
nghiêng đầu, Công Tôn thì vừa đang giữa đầu nhìn vào trong tai bảo bối,
vừa hỏi: “Có đau chỗ nào không a?”
“Không có.” Tiểu Tứ Tử lắc đầu.
“Sao vậy?” Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi đến gần, ngồi xuống bên cạnh.
“Dường như tối qua Tiểu Tứ Tử bị ù tai.” Công Tôn thổi thổi vào trong tai Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử vội vàng che lại.
“Tiểu Tứ Tử, có phải thanh âm u u không? Vang vang rất khó chịu, từ ngoài cửa sổ truyền đến?” Triển Chiêu hỏi.
“Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử lập tức gật đầu:
“Miêu Miêu cũng nghe thấy?” Vừa nói vừa bĩu môi với Công Tôn: “Cha,
không phải con ù tai.”
Công Tôn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nhíu mày gật đầu.
Công Tôn không giải thích được: “Triển huynh cũng nghe được?”
“Ân, hơn nữa rất rõ ràng.” Triển Chiêu đưa tay sờ sờ tai: “Trước đó cũng hoàn toàn không có gì không khỏe.”
“Miêu Miêu, vậy tối qua làm sao ngủ vậy
a?” Tiểu Tứ Tử gặm bánh bao hỏi Triển Chiêu: “Tối qua, Tiểu Lương Tử
giúp Tiểu Tứ Tử che tai cả một đêm, thật kì quái nga, chỉ có Tiểu Lương
Tử che mới không nghe, cha che không tác dụng.”
“Khụ…” Triển Chiêu đang uống trà, suýt nữa là sặc: “Thật sao?”
“Ân phải.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, ngưỡng mặt nhìn Triển Chiêu, dường như vẫn đang chờ hắn trả lời tối qua ngủ thế nào.
“Chỉ có hai ngươi nghe được sao?” Bạch Ngọc Đường vội vàng chuyển đề tài để tránh cảnh xấu hổ: “Vì sao chứ?”
“Triển huynh cũng nghe được?” Triệu Phổ
và Tiêu Lương đi tới cùng ngồi xuống, mọi người đều nhìn vào Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, muốn tìm điểm giống nhau giữa Triển Chiêu và Tiểu Tứ Tử, sao chỉ có hai người bọn họ mới nghe được?
Thế nhưng…
Tiểu Tứ Tử tròn vo, Triển Chiêu gầy gầy. Một khả ái một tuấn tú, quan trọng nhất là một ngơ ngác một khôn khéo…
Cả hai hoàn toàn không có điểm tương tự. Nếu nói mắt Triển Chiêu bị
thương tạm thời nhìn không thấy, thì hai mắt Tiểu Tứ Tử sáng rõ rất khỏe mạnh.
“Nhưng kì quái nhất là, vì sao chỉ có
Tiểu Lương Tử che cho Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử mới không nghe nữa, người
khác che lại vô dụng?” Công Tôn lẩm bẩm, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
rất ăn ý cúi đầu chăm chú ăn, không nói một lời… Cái này nói xấu hổ biết bao nhiêu, Tiêu Lương và Tiểu Tứ Tử là thanh mai trúc mã hai trẻ vô tư, ôm một đêm cũng chẳng sao, hai người bọn họ thì lại rất xấu hổ nga.
.
.
“Đúng rồi.” Triển Chiêu hỏi Giả Ảnh và Tử Ảnh: “Tối qua thám thính thế nào rồi?”
Giả Ảnh nói qua một lượt những chuyện nghe được.
“Tiếng nổ?” Bạch Ngọc Đường nghi hoặc:
“Là đê sụp trước, sau đó nước chảy người lên bờ sông, hay vì nước sông
đột nhiên dâng cao, tràn qua bờ sông khiến đê sụp?”
“Không thể chắc chắn, bất quá có tiếng nổ, ta nghĩ có thể là đê sụp trước!” Giả Ảnh trả lời.
“Ta thử tra xét vị tri.” Tử Ảnh lắc đầu: “Các ngươi nói xem có phải trùng hợp không, vừa khéo ngập hết toàn bộ
khu nhà của Tiểu Hầu Tử!”
Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn Triển
Chiêu, liền thấy hắn cũng nhíu chặt hai hàng lông mày: “Xem ra… Có người không muốn chúng ta tới gần căn nhà đó.”
“Địa huyệt cũng sập sao?” Công Tôn cảm
thấy rất đáng tiếc, vốn vẫn muốn đi xem thử nhân ngư lớn bằng hai người
thường mà Bạch Ngọc Đường nói.
“Hừ hừ.”
Lúc này, Thạch Đầu nằm dưới bàn ngậm bánh bao quay về phía cửa viện hừ hừ hai tiếng, tựa hồ có người sắp vào.
Quả nhiên, không bao lâu đã nghe tiếng bước chân. Liền thấy Lương Báo dẫn theo Tiểu Hầu Tử và nãi nãi nó đến.
Thạch Đầu chạy đến vẫy đuôi với Tiểu Hầu Tử, Tiểu Hầu Tử thấy Thạch Đầu có vẻ rất vui, đưa tay xoa xoa đầu nó.
“Đại nhân, ta đưa bọn họ đến rồi, may mà hôm qua bọn họ đi mua cá khô, cho nên không có việc gì.” Lương Báo cười ha hả nói.
Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc,
Triệu Phổ gật đầu,khoát tay với Lương Báo, ý bảo hắn có thể đi rồi,
không còn chuyện của hắn nữa.
Lương Báo liếc mắt nhìn nãi nãi của Tiểu Hầu Tử một lần rồi mới rời đi, nhãn thần hai người chỉ xẹt qua trong
một chốc cũng đã bị Công Tôn nhìn rõ ràng, Lương Báo dường như có ý uy
hiếp, mà nãi nãi của Tiểu Hầu Tử, thì có vẻ hơi lo sợ.
.
.
Chờ Lương Báo đi rồi, Giả Ảnh và Tử Ảnh đỡ lão thái thái đến bên bàn ngồi xuống, cùng nhau dùng điểm tâm.
Triệu Phổ dùng mắt ra hiệu với Tiêu
Lương, Tiêu Lương ngầm hiểu, đứng xuống kéo kéo Tiểu Tứ Tử, nói: “Cẩn
Nhi, chúng ta vào trong vừa ăn vừa chơi cùng Tiểu Hầu Tử nga?”
Tiểu Tứ Tử đương nhiên nguyện ý rồi,
ngoan ngoãn để Tiêu Lương kéo đi, vừa vẫy tay với Tiểu Hầu Tử và Thạch
Đầu: “Thạch Đầu Tiểu Hầu Tử, chúng ta cùng đi chơi?”
Thạch Đầu đương nhiên là vui vẻ chạy đi, Tiểu Hầu Tử nhì nãi nãi một chút, nãi nãi gật đầu, nó cũng đi theo. Mấy tiểu hài nhi vào phòng đóng cửa, vừa cho Thạch Đầu ăn, vừa thầm thì nói chuyện. Tiêu Lương hiểu ý Triệu Phổ, đại nhân nói chuyện với đại nhân,
còn tiểu hài tử, nói chuyện với nhau thuận tiện hơn, nó cũng muốn hỏi
Tiểu Hầu Tử chút chuyện, về chuyện của “Tiểu Hồng”.
.
.
“Lão nhân gia, uống trà.” Công Tôn rót cho nãi nãi Tiểu Hầu Tử một ly trà.
“Nga, cảm tạ vị đại nhân này.” Lão nãi
nãi rất khách khí, dù bà cố sức che giấu, khiến bản thân nhìn qua có vẻ
rất bình tĩnh, nhưng mọi người vẫn có thể nhìn ra, bà rất căng thẳng,
cũng rất lo lắng.
Triệu Phổ và Bạch Ngọc Đường đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên có ám muội, liền hỏi: “Lão nhân gia, hôm qua có bị sợ hãi?”
“Nga, cũng không có gì, lúc ta và Tiểu
Hầu Tử trở lại, nhà đã sập, đê cũng sụp, toàn bộ bờ sông đều ngập nước,
ai…” Lão bà tử vỗ vỗ ngực, cảm thấy đáng tiếc mà không biết làm sao,
thái độ thế này không được đúng lắm, theo lý mà nói, không phải nên cảm
thấy may mắn cùng sợ hãi sao?
Khi nãy Công Tôn đã thấy đuôi của Tiểu
Hầu Tử, cảm thấy bầu không khí hiện tại rất căng thẳng không hợp hỏi
chuyện, liền đổi ngữ khí nhẹ nhàng một chút, nói với lão thái thái:
“Đuôi của Tiểu Hầu Tử dường như chỉ là đoạn thịt thừa, không thể cử động được đúng không?”
“Không động được.” Lão thái thái lắc đầu.
“Bệnh chứng như vậy ta đã từng gặp qua, có thể cắt xuống được, dùng ma dược[thuốc tê] sẽ không đau, sau đó dưỡng thêm nửa tháng là tốt rồi.” Công Tôn nói
xong, lão bà tử kinh ngạc giương mắt nhìn hắn: “Tiên sinh có thể xóa
đuôi cho Tiểu Hầu Tử? Vậy thật sự là cảm tạ trời đất, nhưng ta nghe nói
nếu tự ý bỏ đuôi sẽ chọc giận thần linh, tính mệnh của Tiểu Hầu Tử sẽ
khó giữ được.”
“Sẽ không!” Công Tôn lắc đầu đảm bảo: “Tiểu Hầu Tử chắc chắn sẽ hoàn hảo không có gì bất trắc.”
“Gắn cho tiểu hài tử một cái đuôi.” Triển Chiêu nửa nói nửa đùa nửa thật: “Thì ra thần tiên thích đùa như vậy.”
Lão bà tử cũng an tâm: “Ai, nơi oan
nghiệt tụ họp, có chút hiện tượng kì quái, cũng là thông thường… Chỉ có
thể trách mệnh Tiểu Hầu Tử không tốt!”
Triển Chiêu không nói gì, lời lão bà tử còn có ý khác.
Bạch Ngọc Đường hỏi: “Lão nhân gia, nhà của ngươi sập, vậy còn địa cung bên dưới thì sao? Thế nào rồi?”
“Có lẽ toàn bộ đều bị nước sông dâng
ngập rồi.” Lão bà tử cau mày lầm rầm niệm phật: “Người thời này a, không biết trời cao đất rộng a… Làm việc quá tuyệt tình, sẽ gặp trời phạt.”
“Ý của lão nhân gia là, địa huyệt là bị người phá sụp?” Triệu Phổ chớp thời cơ hỏi.
Lão bà tử lập tức im lặng không nói, chỉ cười cười: “Ai, thiên ý a, tất cả đều là thiên ý, không để tâm tới cũng không sao.”
“Trước đây lão nhân gia cảnh báo chúng
ta tránh xa sông Y Thủy, đừng hỏi đến án tử ở huyện Cừ Sơn, là có nội
tình gì?” Triển Chiêu hỏi: “Hay là nói, lần đê sụp này, là phiền phức
chúng ta mang đến cho ngài?”
Lão nãi nãi không nói, nhìn quanh một lát, nghĩ nghĩ, đột nhiên đưa tay muốn nắm tay áo Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường vô thức đưa tay ngăn, tay lại bị Triển Chiêu nắm lại.
Triệu Phổ nhìn nhìn tay áo mình một
chút, để lão bà tử nắm lấy, thấy dường như bà có chuyện muốn nói, liền
nói: “Lão nhân gia, có chuyện xin cứ nói.”
Ánh mắt lão bà tử băn khoăn một phen,
cúi sát vào nói: “Ta thấy mấy người các ngươi đều không phải người
thường, hẳn đều là đại phú đại quý lại trạch tâm nhân hậu, không phải
loại giang hồ tiểu tốt. Ta đã gần đất xa trời mệnh không còn bao lâu,
thứ các ngươi muốn biết ta đều biết, có thể giúp các ngươi, thế nhưng…
Các ngươi phải đáp ứng một yêu cầu của ta!”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lão thái
thái dường như đã bị chuyện tình hôm qua kích thích, hôm nay đổi giọng
nói muốn giúp, đương nhiên đều gật đầu đáp ứng.
“Lão nhân gia cứ nói, nếu có thể làm được đương nhiên chúng ta sẽ đáp ứng ngươi.” Triệu Phổ vỗ vỗ bàn tay già nua của bà.
“Hảo!” Lão bà tử hít sâu một hơi: “Yêu
cầu của ta là… Các ngươi phải bảo đảm sau khi ta nói rồi, Tiểu Hầu Tử sẽ không bị thương tổn. Đến khi các ngươi phá được án rồi, phải mang Tiểu
Hầu Tử đi khỏi đây tuyệt đối không được trở lại, cắt đuôi cho nó, để nó
được sống yên lành, không phải chịu đói, được đọc sách, có người thương
yêu, tương lai còn phải có sinh kế có thể tự nuôi sống bản thân.”
Triệu Phổ nhướng mày một cái: “Không thành vấn đề.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, chuyện này cũng không khó.
Lão bà tử thở phào nhẹ nhõm, an tâm
cười: “Hảo, ta nói… Chỉ có điều, việc này thật sự khác thường, các ngươi phải tin tưởng, thứ các ngươi nghe được đều là sự thật! Không phải lão
bà tử ta nói bừa.”
Mọi người đã sắp chờ không được nữa, chăm chú lắng nghe.
“Đê căn bản không phải tự sụp, mà địa
cung, các ngươi cũng không cần lo lắng, tuyệt đối sẽ không bị ảnh hưởng
gì.” Hai tay lão bà tử đặt trên đầu gối, ngữ điệu khi nói rất chậm, rành mạch từng câu, dường như là đang nhớ lại. “Trước khi lão nhân nhà ta
chết, cũng từng làm thợ đắp đê, hắn từng nói cùng ta, nếu ngày đó có xảy ra nhiễu loạn thì cứ trốn vào địa cung, địa cung đó là nơi kiên cố nhất cả huyện Cừ Sơn này!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, chuyện ấy hắn tin tưởng, chỉ cần nhìn kết cấu và thạch chất bên trong là đủ khẳng định.
“Hơn nữa, trên địa cung có cấu tạo đặt thù, các ngươi có thấy tơ lụa bạch sắc bên trong không?”
Lão bà tử vừa hỏi, Bạch Ngọc Đường lập tức gật đầu: “Lụa trắng đó là vật bồi táng sao?”
“Mấy thứ đó cũng không phải vật bồi
táng.” Lão bà tử lắc đầu: “Ban đầu chúng ta cũng không biết nó là thứ
gì, vào một năm kia phát lũ lụt, nước cũng ngập hết cả bờ sông. Hôm đó
Tiểu Hầu Tử xuống địa cung chơi không lên kịp, chúng ta đều cho rằng nó
đã chết đuối rồi, thế nhưng lúc nước rút đi xuống tìm, Tiểu Hầu Tử lại
tự mình trèo lên. Nó nói lụa trắng trong địa cung nối liền với một túi
nước lớn, nước tràn vào, một giọt cũng không chảy vào trong mộ thất, đều chảy thẳng vào túi nước đó, dẫn tới trong sông Y Thủy!”
Mọi người nghe xong, kinh ngạc tới cực điểm, thì ra công dụng là thế này a.
“Thế nhưng bí mật này, ngoại trừ ta và
Tiểu Hầu Tử không ai biết!” Lão bà tử hạ giọng nói: “Lần này, là có
người phá sụp đê, khiến nước sông tràn khỏi bờ, mục đích rất đơn giản,
có lẽ là vì muốn làm ngập địa cung không để các ngươi vào… Chắc chắn bọn họ khẳng định đã thành công rồi, nhưng lại không biết địa cung vẫn còn
hoàn hảo không tổn hại gì!”
Mọi người đều vì kiến trúc xảo diệu của
địa cung mà tán thán không thôi, đồng thời cũng không khỏi nghi ngờ, là
người của thời đại nào lại có thể kiến tạo ra một công trình tinh vi
nhưng vậy, hơn nữa… Là ai muốn phá hủy?!
“Ai là người phá đê?” Triển Chiêu hỏi.
Lão bà tử do dự một lúc lâu, thở dài: “Còn có thể là ai, quanh đê đều có người của quan phủ gác.”
“Là người của quan phủ động thủ?” Triệu Phổ hiểu được.
“Lão nhân gia, người trong nha môn huyện Cừ Sơn này rốt cuộc che giấu thứ gì?” Công Tôn nhịn không được hỏi: “Vì sao phải làm những chuyện này?”
“Ngươi cũng nói bọn họ đang che giấu,
chuyện tốt cần che giấu sao? Bọn họ a… Muốn che giấu một đoạn quá khứ
không đáng làm người!” Lão bà tử cười khà khà: “Cái này gọi là tự tác
nghiệt không sống yên, năm đó làm nhiều chuyện táng tận lương tâm như
vậy, hôm nay muốn che giấu, đâu phải chuyện dễ dàng như vậy!”
“Táng tận lương tâm?!” Bốn người trăm miệng một lời.
“Ha hả.” Lão bà tử cười lạnh một tiếng:
“Hậu sinh ở huyện Cừ Sơn hiện tại, nhắc tới Mã Phúc lập tức sợ tới run
rẩy… Không ngờ tới, Mã Phúc đại tiên vốn dĩ không tồn tại, chỉ là do
quan phủ bịa ra dọa người! Mục đích để cho mọi người tránh xa bờ sông Y
Thủy.”
“Bịa ra?” Triển Chiêu không hiểu, bịa thần thánh ra để làm gì?
“Sông Y Thủy rốt cuộc có bí mật gì?” Bạch Ngọc Đường nghĩ không ra, thế nhưng con sông này thật sự có quỷ dị.
Lão bà tử đột nhiên cười hắc hắc mấy
tiếng: “Ta nói cho các ngươi, trong sông Y Thủy không có thần minh, chỉ
có oan hồn! Có hơn trăm oan hồn vô tội bị dìm nơi đáy nước, chúng nó sẽ
đời đời kiếp kiếp nguyền rủa người trong huyện Cừ Sơn, tai họa liên tục, không được chết tử tế!”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...