Ngã tư đường vắng vẻ không bóng người qua lại, không gió, không tiếng động. Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn trông về phía sau, thậm chí còn hoài nghi có phải mình mộng du giữa ban ngày không.
Thầy Trần đến đón anh.
Cao Học Huy đã nói như vậy.
Tôi như người vừa tỉnh mộng nghiêng ngả lảo đảo chạy khỏi ngõ nhỏ, bắt một chiếc taxi quay về chỗ Trần Kỳ. Trên dọc đường đi, hình ảnh những gì tôi cùng hắn trải qua như một cuốn phim quay chậm trong kí ức, Trần Kỳ, tại sao lại là anh, vì cớ gì lại là anh!
Lần đầu gặp mặt, hắn bước ra từ nhà bác Viên, nhìn sâu vào mắt tôi, ánh mắt mỉm cười, nét mặt nghiêng hoàn mỹ. Ma xui quỷ khiến thế nào tôi lại lao khỏi phòng theo bóng dáng hắn, hắn nhíu mày mở miệng gọi tên tôi, trong khoảnh khắc tôi như người mất tri mất giác. Hắn cứu tôi khỏi ả, cái ôm ấm áp, ánh mắt thân thiết. Hắn đưa tôi về nhà, mỗi đêm mất ngủ, hắn yên lặng nằm bên cạnh. Còn lúc ở cạnh giếng, nét mặt thất kinh của hắn, cái ôm bá đạo của hắn, càng khiến tôi thêm khẳng định, và càng thêm mê hoặc.
Quá nhiều mơ hồ, rõ ràng vốn chẳng quen biết, lại vô cùng khớp với thâm tâm tôi; rõ ràng khó ngủ lăn lộn, chỉ bởi hơi thở của hắn bên cạnh mà bình yên chìm vào giấc nhủ; rõ ràng, rõ ràng tôi đấm vào mặt hắn, nhưng không hề có cảm giác chạm vào vật thực…
Trần Kỳ, anh là ai, tôi là ai, Trần Lân là ai, Thanh Anh là ai, tất cả án mạng này cùng lời nguyền chết chóc, bắt nguồn từ ai?
Ngây ngốc trở lại nhà Trần Kỳ, vào cửa nhìn quanh một lượt, bên trong dường như chẳng có ai, các phòng do mất hết tường ngăn nên thu gọn vào tầm mắt. Duy nhất một chỗ tôi không thể nhìn kỹ chính là căn phòng Trần Kỳ chưa bao giờ cho phép tôi tiến vào, giờ phút này, cánh cửa màu đen cửa phòng đang khe khẽ lay động.
Đối với việc này, tôi hoàn toàn chẳng hay biết. Nếu Trần Kỳ không đồng ý, dĩ nhiên kẻ ăn nhờ ở đậu như tôi cũng không dám tự tiện xông vào, cũng từng tò mò, nhưng lần nào cửa phòng cũng khóa chặt. Bây giờ lại đứng trước cánh cửa này lần nữa, trực giác bảo với tôi, chỉ cần có thể đẩy ra, chuyện gì phát sinh lúc sau cũng sẽ khiến tôi bất ngờ.
Do dự vài giây, tôi nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Vừa đặt chân qua vào phòng, cánh cửa phía sau liền khép lại, tôi lặng người một lát chẳng để ý. Trong phòng không có đèn, tôi không hề sờ thấy thứ gì tương tự với công tắc hết, đành phải lấy di động chiếu sáng, trong ánh sáng mỏng mảnh, lờ mờ trông thấy giữa phòng như đặt một chiếc tủ gỗ thấp thấp. Khi lại gần, dưới chân có chút gồ ghề, tôi xoay người chiếu đèn xem xét, mấy đường đan chéo được khắc lên sàn nhà, có đường màu đen, có đường lại màu đỏ. Dọc theo những đường này chiếu lên tường, quả nhiên cũng khắc những hình tương tự, chẳng biết tại sao, cảm giác giữa hình vẽ kia lộ vẻ quỷ dị không thể hình dung.
Tôi lần theo chiếc tủ gỗ kia, lại phát hiện vật làm bằng gỗ này thực chất không hề giống cái tủ —— nó rất dài. Tôi đưa điện thoại lại gần, mặt trên cũng khắc rất nhiều ký hiệu, thoạt nhìn rất giống kiểu hoa văn nào đấy. Góc cạnh bằng gỗ được mài đến trơn bóng, chạm vào cảm giác rất tốt, chỉ không thể đoán được rốt cuộc là đồ gì trong nhà.
Trong giây phút đứng thẳng dậy, ánh đèn di động tắt ngúm, tôi nhấn phím bất kì để màn hình sáng lên thì một gương mặt hiện ra trước mắt.
Tôi bị dọa đến hít sâu một hơi, lui về sau vài bước chẳng biết đã va phải vật gì, di động cũng rớt xuống sàn, màn hình hướng về phía trước, trong ánh sáng mờ mờ chỉ trông thấy một cái chân xỏ dép lê.
“Đã dám đi vào còn bị tôi dọa được sao?” Trong bóng tối, tôi nghe thấy giọng nói hài hước của Trần Lân. Đằng sau là ánh sáng từ hộp quẹt, “Cậu né ra chút nào, cây nến bị cậu va phải nên đổ rồi…” Gã khom người xuống cạnh tôi thắp lại ngọn nến bị tắt. Toàn thân tôi đang trong trạng thái tê liệt, mãi đến khi xung quanh sáng lên mới thở nhẹ một hơi, cái cổ cứng ngắc cũng có thể chuyển động.
Nhưng khi cảnh tượng xung quanh rõ ràng rơi trọn vào tầm mắt lại khiến tôi cực kỳ sợ hãi —— căn bản thứ kia chẳng phải tủ gỗ hay vật dụng gì trong nhà, mà chính là một cỗ quan tài cổ!
Trần Lân liếc mắt nhìn tôi, cười khẩy đẩy nắp quan tài.
Nằm trong đó, chính là Trần Kỳ.
Trái tim như bị một bàn tay bóp nghẹn, ngoại trừ máu đang chảy lạnh như băng, vội vàng lan tràn khắp cơ thể, đầu óc đột nhiên trống rỗng.
Vì sao anh lại nằm trong quan tài?!
Tôi luống cuống tay chân muốn kéo hắn ra khỏi quan tài nhỏ hẹp, lại lật đổ cả quan tài, cơ thể hắn ngã vào lòng tôi, đầu nghiêng sang một bên, đặt lên vai tôi. Tay tôi run run dò động mạch cổ, lạnh như băng, không có nhịp đập.
Trần Kỳ ——
Trần Kỳ…
Tôi quỳ trên sàn ôm hắn, gọi tên hắn, chẳng biết nên làm gì nữa. Dù cho có lay hắn thế nào, nhéo mặt hay cơ thể, cũng chẳng hề có bất kỳ phản ứng nào, toàn thân không chút sinh lực…
Không đúng, hắn chưa chết, sao có thể chứ, tôi vừa ra ngoài trong chốc lát… Trước khi tôi đi vẫn còn tranh cãi với Trần Lân… Đúng rồi, bọn họ có xung đột, vậy nên ——
“Trần Lân, sao lại thế này, anh ấy làm sao hả?!” Thắng khốn này, mày đã làm gì anh ấy!? Lại còn trưng ra vẻ mặt như kia!? “Tôi đang hỏi anh đấy —— hai người đánh nhau? Anh dám…”
Trần Kỳ, anh tỉnh lại đi…
Có giọt nước rơi xuống đọng trên cổ áo Trần Kỳ, tôi mới giật mình, chẳng biết từ lúc nào, không ngờ mặt tôi đã đẫm nước mắt.
Một cảm giác mất mát cực độ quét qua ngực trái, chính là cảm nhận đến tê tâm liệt phế.
Thế nhưng Trần Lân chỉ cười nhạt nhìn tôi, nhún vai ý bảo gã chẳng liên quan đến việc này.
“Anh ấy…”
Bất kể thế nào cũng không thể nói ra chữ “chết”.
Tôi không thể chấp nhận.
Trong lòng, cùng với sự bi ai khôn tả là hoài nghi… Tại sao tôi lại đau khổ tận đáy lòng, người thân qua đời cũng chưa bao giờ khiến tôi có phản ứng dữ dội thế này.
Cũng chính giờ phút này, tôi nhớ lại tiếng gọi hoảng sợ của hắn giữa màn mưa đêm hôm trước.
Trần Kỳ, tôi nghĩ tôi thích anh.
Hơn hai mươi năm, lần đầu tiên con tim đập dồn dập khẩn trương như này.
Lời Cao Học Huy ban nãy cũng vang lên trong đầu tôi, hình như cậu ấy đã nói thích, mà tôi nghe chỉ thấy thật buồn bã. Tôi thích người khác, thích một người đàn ông, thích Trần Kỳ —— có lẽ từ lần đầu gặp mặt.
Không hề báo trước cứ thể xông vào tim tôi, để lại ấn tượng trong lòng chẳng rõ lý do, làm tôi tin tưởng vô điều kiện.
Tôi biết bản thân là kiểu người đã thích ai sẽ nói khỏi miệng.
Nhưng giờ, tôi ôm hắn, mà chẳng có cách nào bày tỏ.
Trần Kỳ, anh còn nghe thấy không…
“Đưa ra phòng ngoài thôi.” Nét mặt Trần Lân mang vẻ “Không thể nhìn được”, ngồi xổm kéo hai chân Trần Kỳ còn tôi chẳng nhúc nhích.
“Thôi được, anh ấy không chết, không có chuyện gì hết.” Trần Lân nhíu mày thở dài, “Ra ngoài tôi sẽ giải thích với cậu.”
“Anh ấy không chết…?” Tôi chỉ nghe được mấy chữ này, như có thêm nút thắt trong suy nghĩ, vậy con người trước mặt chẳng còn hơi thể, toàn thân lạnh băng trong lòng tôi rốt cuộc là có chuyện gì?
“Anh ấy không sao, lát nữa lại bình thường thôi.” Trần Lân dứt lời, nhấc người Trần Kỳ tách khỏi, mở cửa bước đi.
Cơ thể nhẹ bẫng, ánh đèn bên ngoài hòa cùng ánh sáng lờ mờ của ngọn nến khiến căn phòng sáng lên một chút, chẳng hiểu sao tôi không thèm xem xát các kí tự Kinh Dịch Bát Quái và bên ngoài chiếc quan tài bị lật, chỉ lo lắng cho người chẳng rõ sống chết đang bị gã kia tha ra ngoài.
Tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, đi theo Trần Lân.
Trong phòng, Trần Kỳ nằm giữa chiếc giường đen nhánh, hai mắt nhắm nghiền, đôi môi lại phảng phất nét cười, khuôn mặt y hệt ngày thường, thanh tú, tinh tế, như dáng vẻ lúc say ngủ bên cạnh tôi.
Chỉ có điều sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, không hề sót lại chút dấu hiệu của sự sống.
Trông thấy hắn như vậy, trong lòng tôi lại dâng lên từng đợt suy nghĩ lạnh lẽo, cơ thể cũng mất tự chủ mà run rẩy, nước mắt chực tràn mi.
Nhưng đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên. Trần Lân im lặng kéo chăn, phủ lên người Trần Kỳ, phất tay ý bảo tôi ra mở cửa.
Đứng ngoài cửa chính là Tiếu Nhị và Vũ Bác Hoa.
Nhìn thấy sắc mặt tôi, gương mặt nghiêm túc của Tiếu Nhị hiện vẻ bất ngờ, sau đó lại càng thêm ngưng trọng: “Ôi này, đừng bảo cậu biết rồi nhé?”
“Biết gì cơ…?”
Ánh mắt Tiếu Nhị soi kỹ đôi mắt sưng đỏ cùng vệt nước mắt đọng trên mặt tôi: “Cậu khóc cái gì?”
Tôi không đáp lại, nhưng trong lòng dâng lên dự cảm bất an, tôi có cảm giác, một việc tựa như đang xâu chuỗi.
Vũ Bác Hoa đứng sau yên lặng nãy giờ đột nhiên thở dài, thấp giọng bảo: “Tiểu Mạt, Cao Học Huy…” Nói chưa dứt lời, đã bị Tiếu Nhị bất mãn trừng mắt nhìn.
“Chuyện này không liên quan đến Tiểu Mạt…” Vũ Bác Hoa tranh cãi, “Lúc Cao Học Huy chết, chẳng phải cậu ấy và thầy Trần đang ở chỗ chị lấy khẩu cung hay sao?”
Lại một tiếng sét giáng thẳng vào đầu.
Cao Học Huy đã chết.
Lúc tôi gặp cậu ấy…. đã chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...