Cao Học Huy chậm rãi thở dài một hơi nói: “Viện Viện đã chết.”
Trong đầu tôi nổ “Ầm” một tiếng, Viện Viện, con gái chủ phòng trọ, tuy rằng ít lời kiệm chữ nhưng là một cô bé điềm đạm nho nhã, có hiểu biết, trong học tập nếu có vấn đề không hiểu sẽ rất lễ độ đến hỏi tôi, nhút nhát gọi “Anh Tiểu Mạt”. Cô bé mới mười bảy tuổi, đang độ tuổi xuân, tại sao lại là cô bé?!
“Chết như thế nào?” Tôi cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
“Ừhm, khá… Kỳ quái… Là ngã từ trên giường xuống.” Chân mày Cao Học Huy nhíu lại, “, lúc phát hiện đầu cô bé lộn xuống dưới bên cạnh giường, chân vẫn ở trên giường, gáy chạm đất, đầu nghiêng sang một bên… Bên pháp y nói do gãy cột sống, dẫn đến tắt thở chết ngay tại chỗ.”
Từ lúc tỉnh táo, đầu óc tôi rơi vào hỗn loạn cực độ, nghe Tiểu Cao nhắc đến pháp y, mới chú ý cảnh sát đi tới đi lui ồn ào trong sân. Thẫn thờ mở cửa, xe cảnh sát đỗ trước cổng sân 11, mấy cảnh sát ra vào bên phòng chủ thuê trọ cách vách, không thấy vợ chồng nhà chủ đâu, chắc đã đến sở cảnh sát rồi.
Ánh mắt rơi xuống chiếc túi nhựa màu đen, tôi biết, Viện Viện cô bé đang nằm đây.
Tôi lướt qua, chẳng biết di khóa kéo không hết hay bị người nào mở ra, vị trí đầu mở rộng một đoạn, lộ ra gương mặt Viện Viện không một tơ máu, vừa trông thấy, tôi liền cảm thấy chấn động, cả người ngây dại.
Biểu cảm kia, biểu cảm kia… Hai mắt trợn lên, mồm há hốc, cằm rớt đến độ không thể xác định, rõ ràng là nét mặt con ma nữ tối qua gặp trong mơ!
“Này! Cậu! Làm gì hả?!” Không đợi tôi phản ứng, một tay cảnh sát đã kéo tôi tránh xa thi thể.
Anh nghiêng người xem cái túi, ngồi xổm vừa kéo khóa che kín gương mặt khiến tôi vô cùng sợ hãi, vừa lẩm bẩm: “Sao lại mở?” Dứt lời, ngẩng đầu liếc nhìn tôi.
Tôi sửng sốt, cảnh sát kia đột nhiên đứng dậy: “Cậu chính là khách thuê phòng của gia đình nạn nhân?”
Tôi gật nhẹ đầu.
“Đến đúng lúc lắm, có chuyện cần hỏi cậu.”
Tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi theo anh ta vào phòng khách của chủ nhà, chẳng dám nhìn về phòng ngủ. Cao Học Huy cũng hơi lo lắng nên vào theo.
Bởi cơ bản muốn loại trừ khả năng bị sát hại, đơn giản chỉ đại loại hỏi ban đêm có nghe thấy động tĩnh gì từ phòng nạn nhân hay không.
Tôi lắc đầu đáp: “Tối qua tôi không ở trong phòng, cũng không biết đã quay về lúc nào.”
Cảnh sát kia dừng bút, nhíu mày hỏi: “Là sao?”
“Tối hôm qua vốn tôi ở cùng với anh Học Huy bên nhà anh ấy… Đang tán gẫu, đột nhiên nghe thấy âm thanh kì quái từ nhà vệ sinh chỗ cửa hồ đồng, thành ra cùng anh ấy đi xem…” Nói tới đây tôi có chút xấu hổ, chuyện lúc sau nên kể thế nào? Chẳng lẽ lại kể trong nhà vệ sinh có ma nữ đuổi mình? Tôi ngẩng đầu định cầu cứu liếc Cao Học Huy, đã thấy vẻ mặt cậu ta mờ mịt.
Cảnh sát kia cau mày nhìn tôi: “Nói đi?”
“Ừm… Không có gì… Sau đó tôi phát bệnh ngất đi thôi, tỉnh lại đã ở trên giường…” Tôi kể quanh co.
“Phát bệnh? Bệnh gì?” ngữ điện của tay cảnh sát đã mang ba phần hoài nghi.
“Không… Không biết, bệnh cũ thôi…”
Cảnh sát kia cao giọng: “Bệnh cũ? Cậu định làm gì hả? Đùa giỡn trẻ con chắc?”
Tôi hơi bực mình, tay cảnh sát thoạt nhìn cũng hơn hai mươi tuổi, hiển nhiên là lính mới, còn chưa biết lịch sử ngõ nhỏ này. Quả nhiên sau đó một cảnh sát khác bước vào, hé ra gương mặt vuông chữ điền, có vẻ hơn 40 tuổi, vầng trán có cảm giác từng trải. Người đó vào cửa nhìn quanh một vòng, cúi đầu thì thầm với tay cảnh sát trẻ, lập tức lại xoay người đối mặt tôi, ánh mắt tinh nhuệ.
“Cậu theo chúng tôi về sở một chuyến.”
Ngồi trong xe cảnh sát tôi thật sự không thể thản nhiên như thường được. Co người lại một cách lo lắng bất đắc dĩ, ra sức bỏ qua hình ảnh mọi thứ chiếu vào từ bên ngoài cửa xe, thản nhiên nghe ông chú mặt chữ điền tự giới thiệu. Lái xe chính là tay cảnh sát trẻ, tam không ngũ khi* (thường xuyên) chen miệng vào.
Viên cảnh sát lớn tuổi tên Dương Phong, rất giỏi ăn nói, là đội trưởng tổ trinh sát trọng án số 7. Còn cảnh sát kia chỉ là tay mơ vừa tốt nghiệp, trước đó không lâu mới được chuyển đến đội 7 làm trợ lý của Dương Phong, tên Vũ Bác Hoa. Tuổi của cậu ta cũng chẳng hơn tôi bao nhiêu, lúc đầu vẻ mặt còn nghiêm túc, sau lại trấn an tôi.
“Vị này là đồng chí Tiểu Triệu, cậu đừng khó chịu như thế, mời cậu đến sở cảnh sát là để điều tra thêm, nhìn dáng vẻ cậu, bảo có thể gây ra chuyện này, đánh chết tôi cũng không tin! Huống hồ cậu chẳng có động cơ gây án. Vụ này tám phần là ngoài ý muốn.”
“Nói nhiều quá! Lái xe của cậu đi!” Lão Dương ngồi ghế phụ lái dùng tay đập một phát, hay viên cảnh sát trẻ bên cạnh tôi đều mỉm cười, lúc này tôi mới thấy nhẹ nhõm.
Về đến sở thật chẳng dễ dàng, Lão Dương cũng không dẫn tôi đến phòng thẩm vấn, mà khi vừa xuống xe liền dẫn tôi cùng Vũ Bảo Hoa tới phòng hồ sơ. Ánh sáng trong phòng hồ sơ rất mờ ảo, nơi nơi đều hồ sơ được phân loại và tủ đựng. Lão Dương mang chúng tôi vây quanh hai hàng hồ sơ tối nhất, một tấm bảng màu trắng ghi “Đọc tại đây” dẫn qua một khoảng trống, bên trong bày hai cái bàn, một máy tính, một đống văn kiện bày toán loạn trên bàn. Trước máy tính, một nam cảnh sát ngồi đưa lưng về phía chúng tôi, dường như đang chăm chú vào việc, vẫn chưa chú ý chúng tôi đã đến.
“Tiểu Trần!” Lão Dương vỗ một cái vào vai người nọ, “Hôm qua lại thêm một người chết. Chẳng qua bây giờ anh đây đưa được một người có lẽ là nhân chứng về.” Dứt lời, tránh qua một bên, nhường tôi lại gần.
Người đàn ông đó quay lại, khoảnh khắc khi ánh mắt gã và tôi giao nhau, cả hai đều sững người.
Gương mặt của gã, quả thực như đúc cùng một khuôn với Trần Kỳ, có điều biểu cảm so với Trần Kỳ phong phú hơn.
Lão Dương không thấy gì khác thường, xoay người giới thiệu với tôi: “Cậu đừng câu nệ như vầy, không phải thẩm vấn đâu, tụi tôi tự nguyện tổ chức một tổ điều tra ấy mà, đặc biệt nghiên cứu vụ án trong Đại Tỉnh Hồ Đồng. Đây là cộng sự của tôi, Trần Lân.”
Gã tên Trần Lân kia đẩy nhẹ kính mắt trên sống mũi, chìa tay trước mặt tôi, mỉm cười.
“Triệu Tiểu Mạt phải không? Xin chào.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...