Sáng sớm ngày 19 tháng 9, trời còn chưa sáng hẳn, bụng dưới Thẩm Đường hơi hơi trướng, mới đầu cô cứ tưởng đang nằm mơ, là cảm giác trong mơ.
Cảm giác căng trướng càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi bị khó chịu mà tỉnh dậy.
Hôm nay là cuối tuần nên làm một giấc ngủ nướng.
Trên thắt lưng nằng nặng, là Tưởng Thành Duật vòng tay qua.
Mặt Thẩm Đường vùi trong cổ Tưởng Thành Duật, ngửa đầu cũng không nhìn thấy anh.
Bị đè trong chăn, cô nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, Tưởng Thành Duật vẫn đang ngủ say, khi cánh tay bị người lôi kéo, anh lập tức ôm chặt cô vào lòng theo bản năng.
Cằm anh cọ cọ trên trán cô.
Sự nhạy cảm của Thẩm Đường đối với kỳ kinh nguyệt luôn rất chính xác, kỳ kinh nguyệt của cô rơi vào khoảng ngày hai mươi hàng tháng, có thể sớm hơn hai ngày, thỉnh thoảng áp lực công việc lớn, bị chậm vài ngày cũng là chuyện bình thường.
Cô lại thử gạt cánh tay Tưởng Thành Duật lần nữa, lúc này Tưởng Thành Duật bị quấy nhiễu, “Đừng cựa quậy.”
Thẩm Đường không có cách nào, không thể lằng nhằng ở đây thêm nữa, nếu không sẽ làm bẩn ga giường mất.
“Chồng ơi, em muốn đi toilet.”
Tưởng Thành Duật đang lúc nửa ngủ nửa tỉnh, “Ừ.”
Sau đó vẫn không có động tĩnh gì.
“Chồng ơi.”
“Anh đây.”
“Anh thả em ra đi, sắp bị anh siết chặt đến mức không thở nổi rồi.”
Tưởng Thành Duật mở mắt ra, nhập nhèm không rõ, “Sao thế em?”
Anh trở tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường xem, mới 5 giờ rưỡi.
“Không phải nói hôm nay không cần tới công ty sớm sao?”
“Em muốn đi toilet.” Chính bản thân Thẩm Đường cũng cảm thấy mất hứng, vốn cô và Tưởng Thành Duật có thể ngủ ngon, giờ thì bị cô làm loạn hết rồi.
Tưởng Thành Duật buông cô ra, sau khi anh tỉnh lại rất khó ngủ tiếp, thế là dậy đi tắm.
Thẩm Đường lấy áo choàng tắm của anh bọc lên người, không kịp lê dép mà xông thẳng vào nhà vệ sinh.
Tưởng Thành Duật nhìn cô đầy bất đắc dĩ, chẳng khác gì đứa trẻ cả, đúng là làm người ta lo lắng không yên.
“Chồng ơi.”
Thẩm Đường ở trong phòng tắm gọi anh.
“Ơi.”
Tưởng Thành Duật tới phòng để quần áo tìm đồ hôm nay muốn mặc, cầm sang phòng tắm để tắm rửa.
“Anh đây.” Anh đẩy cửa phòng tắm ra, thuận tay đóng lại, “Sao thế em?”
Thẩm Đường nhìn anh, “Mấy ngày nay anh cố gắng phí công rồi, hôm nay dì cả em đến thăm đúng hẹn.”
Tưởng Thành Duật nghe vậy, trong lòng thế mà lại thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, “Thế vừa hay.”
Thẩm Đường mù mờ không rõ, “Vừa hay cái gì cơ?”
Cô hiểu thành: “Anh không muốn có con hả?”
“Không phải không muốn, mà anh phải điều chỉnh trạng thái một chút.” Tưởng Thành Duật đặt quần áo lên giá để đồ, làm cô nhớ lại, “Ngoài đêm đăng ký kết hôn ra, mấy ngày nay mỗi khi “làm”, có phải em có cảm giác là vì sinh bé con nên mới làm, chứ chẳng cảm nhận được cái gì có phải không?”
Thẩm Đường gật đầu, đúng là có chuyện như vậy.
Bao tình nồng mật ý bị bó buộc trong một lớp màng trong suốt, nhìn có vẻ không khác gì, nhưng lại thiếu đi hương vị say mê tê tái.
Tưởng Thành Duật: “Sau này không cần dùng bao nữa, anh sẽ ra bên ngoài cơ thể, nếu ngoài ý muốn mang thai thì chúng ta sẽ sinh, nếu may mắn, chúng ta lại được tận hưởng thể giới hai người thêm mấy năm nữa.
Còn con cái cũng không bắt buộc, duyên phận tới thì bé con tự nhiên sẽ tìm đến chúng ta.”
Thẩm Đường nghe anh nói như vậy thì thấy vui vẻ và thoải mái hẳn ra.
Cô mở rộng hai tay, đòi Tưởng Thành Duật ôm một cái.
Tưởng Thành Duật vòng cô trong ngực, “Bụng có khó chịu không em?”
“Không đau ạ, chỉ hơi trướng trướng thôi.”
“Anh đi rót nước ấm cho em uống.”
Tưởng Thành Duật không vội tắm mà xuống lầu rót ly nước ấm cho cô.
Thẩm Đường rửa mặt xong thì ngồi vào trước bàn trang điểm.
Uống hết một cốc to nước ấm, dường như cũng không đỡ tí nào.
Tưởng Thành Duật tắm xong đi ra, cô còn chưa bắt đầu trang điểm.
“Suy nghĩ gì thế?” Anh cài khuy áo trước gương trang điểm của cô, cũng nhìn cô qua gương.
Thẩm Đường bỏ kem nền xuống, bắt chước động tác của anh, anh cài một khuy, cô cũng giả vờ cài một cái giống y đúc ở trước gương.
Cô căng cứng mặt mày, học bộ dạng nghiêm túc của anh.
Tưởng Thành Duật vẫn còn cười, đi đến bên cạnh cô, bắt tay cô kéo cô tới, “Cài nốt cho anh nhé.”
Đây là tình thú đặc biệt chỉ có vào ngày cuối tuần, bình thường khi cô thức dậy, anh không phải đã đến công ty thì chính là đang tập thể dục ở phòng tập dưới tầng, không có dư thời gian để làm mấy việc sến rện này.
Thẩm Đường không có hứng thú cài khuy áo, vừa nãy chỉ là bắt chước cho vui, nhưng cô vẫn nghiêm túc cài khuy áo cho anh, cái áo sơ mi đen này là đặt may theo yêu cầu, cắt rất vừa người, cơ bụng anh như ẩn như hiện.
“Anh đã nghĩ đặt tên cho bé con là gì chưa?” Cô cài khuy áo thứ hai, không cài khuy đầu tiên.
Tưởng Thành Duật: “Nghĩ mấy cái rồi nhưng vẫn chưa hài lòng lắm, khi nào rảnh anh lại nghĩ tiếp.”
Mặc xong quần áo, anh đeo thêm đồng hồ.
“Giờ anh phải tới công ty luôn ạ?”
“Ừ, đi sớm có thể về sớm một chút, hôm nay anh không có tiệc, 3, 4 giờ chiều là có thể về.
Em về nhà nếu không tìm thấy anh ở thư phòng, vậy thì ở phòng tập thể thao.”
Hôm nay lịch rèn luyện của anh dời sang buổi tối.
Tưởng Thành Duật tới thư phòng xách laptop, trước khi ra cửa lại đi vào phòng ngủ.
“Thẩm Đường, anh đi đây.”
Thẩm Đường đang ở phòng để quần áo chọn quần áo, nghe tiếng đi ra.
Cô cầm cái áo sơmi màu đen kiểu nữ, “Tối gặp nha anh.”
“Hôm nay mặc cái này à?” Anh nhìn quần áo trong tay cô.
“Vâng.” Thẩm Đường đặt quần áo trước mặt anh, “Cùng màu với anh.”
“Có muốn anh cài khuy hộ không?” Tưởng Thành Duật vừa nói vừa để cặp máy tính trong tay vào bên chân.
“Anh không phải tới công ty à?”
“Không vội hai phút này.”
Tưởng Thành Duật cầm lấy quần áo trong tay Thẩm Đường rồi thay cho cô.
Ngón tay thon dài cực kỳ linh hoạt, rất nhanh đã cài xong một hàng khuy áo.
Tưởng Thành Duật cúi đầu xuống, vừa bằng chiều cao của cô, Thẩm Đường mút môi anh một cái.
Mới 6 rưỡi, hai người bận rộn phần mình.
--
Hôm nay Thẩm Đường đến công ty cũng gần giống như thường ngày, trong bãi đỗ xe, cô nhìn thấy một chiếc xe có biển số rất quen, nhưng không nhớ là đã nhìn thấy ở đâu.
Trong xe có người, cửa sổ xe có một khe hở, tiếng nhạc truyền ra.
Là một bài hát cũ.
Thẩm Đường xuống xe, cửa xe trên hàng ghế trước của chiếc xe kia được đẩy từ bên trong ra.
“Đường Đường.” Người đi xuống là Trần Nam Kình.
Ông ta từ sân bay tới thẳng đây, vài ngày trước đi công tác ở nước ngoài, ngày con gái đăng ký kết hôn ông chỉ đăng Weibo chúc mừng.
Đương nhiên, con gái không đáp lại.
Thẩm Đường đóng cửa xe “rầm” một cái.
Âm thanh bất mãn là nhằm vào ông ta.
Trần Nam Kình không thèm để ý, hoặc nói là đã tập mãi thành quen.
“Bố vừa đi công tác về, không ngờ con đăng ký kết hôn nhanh như vậy, vẫn còn chưa chính thức chúc mừng con đâu.”
“Không cần.” Thẩm Đường đi đến thang máy.
Trần Nam Kình cũng đi qua, cho dù con gái không kiên nhẫn thì ông ta vẫn tự nói một mình: “Bố chuẩn bị một căn biệt thự làm quà cưới cho con.”
Thẩm Đường bước vào thang máy, muốn ấn nút đóng cửa.
Trần Nam Kình giơ tay chặn cửa, “Hôm nay bố tới là muốn hỏi con, khi nào có thời gian, chúng ta đi xử lý...” Sang tên.
“Đường Đường.” Một giọng nam xa lạ và lạnh nhạt truyền đến.
Những lời còn chưa nói hết của Trần Nam Kình đã bị tiếng Đường Đường này cắt ngang.
Thẩm Đường đánh giá người đàn ông đeo kính gọng vàng kia, ngạc nhiên không biết tại sao anh ta lại xuất hiện ở dưới lầu công ty cô sớm như vậy.
Tiêu Đông Hàn lặng lẽ liếc mắt qua Trần Nam Kình vài lần, đây là người đàn ông lúc trước khiến cô anh ta cam tâm tình nguyện vứt bỏ mọi thứ của nhà họ Tiêu để cao chạy xa bay cùng ông ta, nhưng người đàn ông này quá ích kỷ và chỉ biết có mình.
Nếu không suýt nữa đã trở thành chú* (chồng của cô) anh ta.
Trần Nam Kình không muốn để người nhà họ Tiêu xem náo nhiệt, ông nói với con gái: “Con cứ làm việc trước đi, khi nào bố rảnh lại tới thăm con.”
Mãi đến khi cửa thang máy chậm rãi khép lại, Tiêu Đông Hàn mới nhìn Thẩm Đường qua tấm kính thang máy, “Ông ta lại tới ăn năn xin lỗi em à?”
Thẩm Đường không đáp mà hỏi lại: “Anh tới làm gì?”
Cô khoanh tay trước ngực, liếc anh ta, “Có phải nghĩ thông rồi nên đến đây trao quyền sử dụng hình tượng của anh không?”
Tiêu Đông Hàn chẳng thèm phản ứng.
Tới văn phòng, Thẩm Đường khách khí chiêu đãi, pha cà phê đen cho anh ta.
Lần trước Tiêu Đông Hàn uống cà phê ở đây đến mức đau dạ dày, làm cho cả một thời gian rất dài sau đó cũng không khơi dậy nổi hứng thú với cà phê.
“Việc công hay là việc riêng?” Thẩm Đường hỏi.
Tiêu Đông Hàn đến Bắc Kinh là việc công, còn tìm cô là việc riêng.
Nhận ủy thác của Tiêu Đông Khải, tới đưa quà cưới cho Thẩm Đường.
Gần đây Tiêu Đông Khải rất bận, trong tay có mấy vụ án, không thể phân thân tới Bắc Kinh.
Anh ta lấy quà từ trong túi ra, là hai chiếc đồng hồ.
Tiêu Đông Khải đã tặng quà, anh ta cũng không thể tới tay không nên đã bỏ một đống tiền để mua một cái, đồng hồ anh ta mua cho mình cũng không đắt bằng cái mua cho cô.
Thẩm Đường đặt cà phê trước mặt anh ta, nhìn hộp đồng hồ, “Có ý gì?”
Tiêu Đông Hàn dựa vào sô pha, hất cằm lên, “Cái bên trái là Tiêu Đông Khải tặng em.
Còn cái bên phải, là anh miễn cưỡng tặng em.”
Thẩm Đường: “......”
Cô không thèm khách sáo mà nhận luôn cả hai cái đồng hồ.
“Anh kiếm được từ chỗ Tưởng Thành Duật không ít tiền, em sẽ không nhận suông đâu, khi nào có thời gian, em sẽ dùng cái đồng hồ này để đổi xe mới cho chồng em.”
Cú đổi chác này làm Tiêu Đông Hàn dỗi đến mức không nói nên lời.
Thẩm Đường ngồi xuống thành ghế sô pha đối diện anh ta, nhấc chân lên, từ trên cao nhìn xuống anh ta, “Nghe nói gần đây anh kiếm được không ít tiền.”
Dạo trước thu mua công ty kia thông qua Cát tổng, bởi vì bằng độc quyền sáng chế mà mất đi khách hàng lớn là Tưởng Thành Duật, sau một năm, lợi nhuận chắc chắn sẽ giảm sút đáng kể.
Lúc trước cô có nghe Tạ Quân Trình nói Tiêu Đông Hàn đang xem xét bán công ty này đi.
Nhưng khả năng sinh lời sau này của công ty kia tương đối đáng lo ngại, dự đoán sẽ không có ai trả giá cao để mua lại.
Không biết tình hình thu mua đã tiến triển tới bước nào rồi.
Tiêu Đông Hàn: “Lòng hiếu kỳ của em hơi cao quá thì phải.”
“Phải vậy mà, không thì làm sao trăm trận trăm thắng được.”
“Ồ.”
Tiêu Đông Hàn cười lạnh.
Anh ta thậm chí còn không vặn lại mà chỉ xoa xoa trán.
Nói chuyện với đồ điên như Thẩm Đường thì anh ta không có gì hay mà giấu giếm, mà giấu cũng không giấu được, “Bán rồi, được người trong ngành mua lại, giờ đanh chạy quy trình, lãi được hai trăm triệu USD.”
Thẩm Đường: “......!Anh lại bẫy người ta hả?”
“Dù sao cũng không bẫy em.”
Giọng điệu rất là hiển nhiên.
Tên đàn ông này nham hiểm tận trong xương cốt.
Tiêu Đông Hàn bắt đầu uống cà phê, “Anh mang quà đến cho em rồi, em nói với Tiêu Đông Khải một tiếng đi.”
Thẩm Đường nói cảm ơn Tiêu Đông Khải, nhân tiện gửi danh thiếp của Ôn Địch cho Tiêu Đông Hàn, “Dù sao anh cũng ở Bắc Kinh, có thể thử cân nhắc một chút.”
Tiêu Đông Hàn không có hứng thú, trực tiếp xem nhẹ tấm danh thiếp kia.
Uống hết một cốc cà phê, anh ta chào tạm biệt.
--
Giữa tháng mười một, Bắc Kinh đón đợt không khí lạnh đầu tiên, nhiệt độ giảm sâu đột ngột.
Tối nay Thẩm Đường có buổi xã giao, từ nhà hàng ra, khí lạnh xộc thẳng vào người, buổi sáng ra ngoài cô mặc ít, đến sẩm tối không khí lạnh mới về, ở văn phòng không có áo khoác dày.
Cô vuốt ve cánh tay, chạy chậm lên xe ô tô.
Về đến nhà đã gần 11 giờ, đèn trong thư phòng Tưởng Thành Duật trên tầng hai vẫn sáng.
“Chồng ơi.” Còn chưa tới cửa, cô đã gọi người trước.
Tưởng Thành Duật đang bận, nhìn thời gian ở góc phải bên dưới màn hình máy tính, cô đã chạy tới cạnh cửa, “Nhanh vậy à? Không phải còn một cuộc nữa sao?”
“Tần Tỉnh bảo em về, một mình anh ấy đối phó được.”
“Có uống rượu không?”
“Không.”
Thẩm Đường cười nói: “Bọn họ đều biết Tưởng tổng đang chuẩn bị cho việc mang thai nên không dám khuyến khích em uống rượu.”
Tưởng Thành Duật cũng cười, không còn lời gì để nói.
Việc chuẩn bị mang thai vẫn là Nghiêm Hạ Vũ truyền ra cho anh, chứ không phải là tự bản thân anh.
Thẩm Đường thấy anh đang bận, “Em tắm trước nhé.”
“Anh cũng không quá bận.” Tưởng Thành Duật đang trả lời email, anh đưa tay cho cô.
Thẩm Đường nắm tay anh, ngồi vào lòng anh.
Anh mặc quần tây áo sơmi, tóc lại hơi ướt, trên người có hương sữa tắm nhàn nhạt, chắc là vừa mới tắm.
“Anh tắm rồi mà sao vẫn mặc nghiêm chỉnh thế?” Cô xoay mặt nhìn anh, “Còn phải đi ra ngoài ạ?”
“Giờ không cần rồi.” Tưởng Thành Duật một tay ôm eo cô, một tay gõ chữ trả lời email, “Không phải lúc trước em nói sau khi bữa tiệc kết thúc còn phải đến hội sở sao, anh định lát nữa qua hội sở đón em với mang thêm áo cho em luôn.”
“Em không lạnh mà.”
Thẩm Đường nhìn anh trả lời email, xã giao cả tối nên hơi mệt, cô dựa vào trong lồng ngực anh, cả người thả lỏng.
Anh chỉ còn một tay rảnh rỗi nên gõ chữ rất chậm, cô vỗ vỗ cái tay anh đang ôm quanh hông mình, “Anh không cần ôm em đâu, cứ làm việc của anh đi.”
Tưởng Thành Duật bỏ tay ra, đánh máy bằng cả hai tay.
Trả lời xong một email, tất cả sự tập trung của anh đã dùng hết.
Thẩm Đường thấy anh thoát hộp thư, “Không phải còn khá nhiều mail chưa trả lời ạ?”
“Không vội, ngày mai lại xử lý.”
Tưởng Thành Duật tắt máy tính, xoay người cô lại, tay trái giữ gáy cô, cúi đầu hôn sâu.
Thẩm Đường không lên tiếng mà đáp lại cái hôn của anh.
Từ khi anh nói chuyện con cái cứ để tùy duyên, phải hưởng thụ thế giới hai người thật tốt, mấy tháng này bọn họ “vào cuộc yêu” không e dè chỗ nào, không có tầng trói buộc kia, không chỉ thể xác và tinh thần, mà ngay cả linh hồn cũng hòa làm một.
Một lúc lâu sau, Tưởng Thành Duật chỉnh tóc cho cô, vén gọn ra sau, thư phòng dần yên tĩnh lại.
Anh nhìn thời gian, đã qua rạng sáng.
Thẩm Đường tìm được dép lê, đứng dậy khỏi lòng anh.
Váy dính vào sau lưng, rất khó chịu.
Tóc cô ướt sũng mồ hôi, không biết còn tưởng cô mới gội đầu.
“Có muốn tắm không em?” Tưởng Thành Duật tùy ý cài hai khuy áo sơ mi.
“Có, tắm nước nóng.”
Ngoại trừ Tưởng Thành Duật thì bồn tắm có thêm tinh dầu và hoa hồng chính là thứ tốt nhất trong lòng Thẩm Đường.
Uống nửa cốc sữa bò, nghe nhạc nhẹ thả lỏng, cô suýt chút nữa ngủ quên trong bồn tắm.
Trời chuyển lạnh, cô ngâm mình trong bồn tắm có nhiệt độ ổn định nên không muốn đi ra.
Ngày 21 tháng 11 cuối tuần chính là ngày kỷ niệm tròn 5 năm của bọn họ.
Bắc Kinh rơi trận tuyết đầu tiên trong năm nay.
Lúc Thẩm Đường tỉnh dậy thì Tưởng Thành Duật ở bên cạnh, đang dựa vào đầu giường đọc sách.
Từ tháng mười đến nay, anh không nghỉ làm ngày nào, hôm nay rơi tuyết, Thẩm Đường ở nhà, anh tự cho mình nghỉ một ngày.
Đồng hồ sinh học của Tưởng Thành Duật rất chuẩn, mới 7 giờ anh đã tỉnh, giờ đã đọc được 1/3 quyển sách.
Thẩm Đường vùi trong chăn ấm, nửa tỉnh nửa mê, “Chồng ơi, mấy giờ rồi?”
“10 rưỡi.”
“À.” Còn chưa đến giờ ăn cơm trưa.
Thẩm Đường lật người, lại ngủ tiếp.
Tưởng Thành Duật kéo chăn đến cổ cô, “Vẫn buồn ngủ à?”
“Vâng.”
Mấy ngày nay, có ngủ thế nào cũng không thấy đủ.
Ngày hôm qua ở văn phòng còn ngáp liên tục.
Có thể là hệ thống máy sưởi ở văn phòng hoạt động quá hiệu quả nên rất dễ khiến người ta ngủ gà ngủ gật.
Cô nghĩ như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...