Edit: Thanh An huyện chủ
Beta: Lyn
***********
Vương Dũng và Lưu Tinh Phân nghĩ rằng bọn người Đoạn tử Thừa đã nghe lời mà dừng lại, hai người như thường ngày sau khi ăn cơm thì đi tản bộ.
Thời điểm chạng vạng tối là lúc rảnh rỗi nhất, có thể thả lỏng tâm tình, nói chuyện không ảnh hưởng đến việc cuộc sống, còn có thể thỉnh thoảng đùa một chút.
Vương Dũng thích ở góc tối không người đột nhiên hôn Lưu Tinh Phân một chút,cảm giác như đang yêu đương vụng trộm, cực kỳ kích thích.
Này thật tốt, hắn lại định thừa dịp Lưu Tinh Phân không chú ý mà hôn một cái.
Đúng lúc này điện thoại lại vang lên, là Đoạn tử Thừa gọi điện đến!
Vương Dũng ngây ngẩn một chút, tay run run, lúc này có điện thoại làm gián đoạn đã đủ mất hứng, lại còn là điện thoại của Đoạn tử Thừa làm cho hắn cảm thấy thực sự bực bội.
" Alo.....?" Vương Dũng tức giận nói với người bên kia đầu dây điện thoại.
"Chúng tôi tìm được hai cái xác..."
"Không phải tôi nói với hai anh rồi sao? Sau này không cần tìm nữa..."
"Thế nhưng..."
"Bác sĩ Vương Dũng, hai thi thể này là chết do ngoài ý muốn, không phải tự sát, thủ tục đơn giản..."
"Ở đâu?" Vương Dũng vẫn vô ý thức hỏi.
"Thôn Lưu Lang."
"Cái gì?" Nghe xong, Lưu Tinh Phân ngây ngẩn, đây chính là quê của cô mà?
"Em biết nơi này sao?" Nhìn thấy biểu hiện hoảng hốt của cô, Vương Dũng quay người sang hỏi.
"Đó là quê của em." Lưu Tinh Phân hạ giọng, nói nhỏ với Vương Dũng.
"Hai người đó tên gì?" Vương Dũng sửng sốt một chút, mới tiếp tục nói chuyện điện thoại.
"Lý Tùng Thanh, Phương Mẫn Yến..."
Lưu Tinh Phân nghe xong liền xanh mặt, thiếu chút ngất đi.
"Tinh Phân, Tinh Phân...!Em sao vậy?" Vương Dũng bị dọa sợ, vứt điện thoại một bên vội đỡ cô.
"Tinh Phân, em đừng dọa anh."
Cũng may Vương Dũng là bác sĩ, biết cách để hỗ trợ bình tĩnh, hắn ôm lấy Lưu Tinh Phân.
"Đó là mẹ em và Chú Lý..."
"Hả..."
"Em đừng vội, có lẽ là bọn họ nhầm lẫn,...!nếu như là mẹ em làm sao lại không thông báo cho em chứ?"
"Em không có giao du với người trong thôn, bọn họ không biết số điện thoại của em...!Chắc là bọn họ không tìm thấy điện thoại của mẹ..."
"Em đừng vội, một chút nữa chúng ta cùng nhau về nhà."
Lưu Tinh Phân lúc này mới có lại chút sức.
Nước mắt thi nhau rơi xuống.
Thôn Lưu Lang rất vắng vẻ, mấy năm trước, người ở đó sau khi qua đời liền trực tiếp được an táng, mấy năm gần đây mới có chuyện mang đi hỏa táng.
Dù sao cũng không làm gì được, cô phải thử gọi điện thoại về mới yên tâm được.
Điện thoại không thể kết nối...!
"Chúng ta bây giờ lập tức trở về quê em..."
"Được"
"Anh đem theo cả dụng cụ nữa..." Vương Dũng do dự một chút nói, hắn nên lấy thân phận gì để xuất hiện trong thôn đây?
Là một pháp y hay là bạn trai của Lưu Tinh Phân?
"Về nhà, em coi như không biết anh đi..." Vương Dũng lúng túng nói với Lưu Tinh Phân.
"Thế nhưng chúng ta cùng nhau trở về mà?"
"Hay như vậy đi, chúng ta lái xe riêng đi được không? Mấu chốt là không để cho bọn Đoạn tử Thừa nhận ra em, trước tiên là anh ra mặt, không thể để cho bọn họ biết em cùng làm với anh.
Quản lý công ty bảo hiểm không thể bỏ được...!Bác sĩ là bác sĩ, Vương Dũng nghĩ nhanh rồi phân phó.
"Dù sao cũng không muốn họ biết được nhiều hơn, việc cấp bách bây giờ là tranh thủ thời gian đến thôn Lưu Lang thôi."
Lưu Tinh Phân cảm thấy thực sự bi thương, cô còn dự định mang Vương Dũng đi gặp mẹ, còn định từ chức rồi về nhà báo đoàn tụ với mẹ...!tại sao lại không còn có cơ hội nữa rồi?
"Không được, không thể để cho một mình em lái xe về như vậy được, như vậy đi, em thuê xe trở về."
"....."
Vừa có chuyện, Lưu Tinh Phân mới phát hiện mặc dù mình cũng có chút tiếng ở Tthị trấn Phong Hợp nhưng lại không có lấy một người bạn tin cậy, vì cái gì?"
Vì cái gì??? Còn không phải vì cái vụ làm ăn kia sao?
Bọn họ mua xe không đắt, SUA chỉ hơn mười vạn, không mua xe đắt vì có hai lý do.
Một là vì ở thị trấn Phong Hợp không lâu, hai là vì xe đắt thì quá bắt mắt.
"Vương Dũng,..." Lưu Tinh Phân bất lực nhìn qua Vương Dũng " Em đã từng giúp mẹ đăng ký bảo hiểm...."
"Thôi em cứ chuẩn bị hết tư liệu đi, dù sao chuyện cũng xảy ra rồi, gấp gáp cũng vô dụng.
Chúng ta về trước đi, như vậy người khác sẽ không nghĩ chúng ta có liên quan đến nhau đâu."
Vương Dũng vừa đi, Lưu Tinh Phân càng cảm thấy bất lực, cô không biết từ bao giờ mình đã không muốn rời xa Vương Dũng.
Bình thường Lưu Tinh Phân làm việc vô cùng lưu loát, giờ lại cảm thấy hoang mang lo sợ.
Lo xong giấy tờ, liên hệ được lái xe, mọi chuyện chuẩn bị sẵn sàng trời cũng chuyển tối, từ thị trấn Phong Hợp đến thôn Lưu Lang mất tầm năm tiếng, chắc là phải đến mười một mười hai giờ đêm.
Thị trấn Phong Hợp muốn về quê mà bao một chiếc xe thì vẫn là có, chỉ là giá có chút cao.
Mùa hè, thời tiết thật thất thường, nhất là tầm chạng vạng tối.
Xe của Lưu Tinh Phân vừa đi được một đoạn đường thì trời bắt đầu nổi dông.
Sấm sét vang dội, bầu trời tối sầm lại, gió gào thét bên ngoài cửa xe.
Xem ra vậy là không thể đi tiếp được.
Thì ra ông trời cũng xấu tính, lúc trước Lưu Tinh Phân còn chịu đựng không rơi nước mắt, đến lúc này thì không lo được hình tượng nữa, nước mắt thi nhau rơi, khẽ nức nở.
Lái xe là một người đàn ông trung niên ngoài bốn mươi tuổi, mặt mũi hiền lành, hắn không biết làm cách nào để an ủi cô.
"Cô đừng vội, cơn giông này không kéo dài đâu, yên tâm đi, muộn thế nào tôi cũng sẽ đưa cô về nhà."
"Vâng..." Lưu Tinh Phân cảm nhận được người trưởng thành mà còn khóc lóc như vậy thì thật mất mắt, dần dần dừng lại tiếng khóc.
Nhưng cô thực sự không thể nào tiếp thu được chuyện mẹ đã qua đời, cô muốn trở về nhà ngay lập tức, cô vẫn còn ấp ủ hy vọng đó chỉ là chuyện nhầm lẫn.
"Trong nhà cô có việc gấp lắm sao?" Lái xe lo lắng hỏi.
Lúc này Lưu Tinh Phân mới chú ý đến tình cảnh trước mắt, giờ đây là tình huống cô nam quả nữ, nếu lái xe mà có ý đồ xấu...!cô lúc này có chút nghĩ mà sợ.
Cũng may, lái xe rất an phận, không làm gì khác chỉ hỏi chuyện cô, tay vẫn an phận đặt ở tay lái.
"Mẹ tôi..." Lưu Tinh Phân không biết nói sao cho tốt, tin tức còn chưa có được xác thực, nói ra chẳng phải là nguyền rủa sao?
"Ừ...!tôi hiểu, thật là một cô gái hiếu thuận."
Chờ đợi thật khó chịu, nhất là trong thời điểm có việc gấp mà phải chờ đợi.
Tài xế kia hình như cũng hiểu được tâm tình Lưu Tinh Phân vào lúc này, tìm mãi mà không biết nói gì.
Đột nhiên hắn vô cùng thần bí nói với cô: "Cô gái, nếu như cô không mê tín, tôi nói cho cô nghe một chuyện hiếm lạ."
" Vâng..?" có lẽ là do lo lắng, cô gật đầu, ra hiệu cho lái xe nói tiếp.
"Hiện tại có mấy thôn trang đang bán xác chết..."
"Hả..." Lưu Tinh Phân rùng mình, chuyện này từ miệng người xa lạ nói nghe thật đáng sợ.
"Nghe người ta nói, bọn họ mua tử thi là để quay phim, cô nói xem như vậy có phải như thấy quỷ không? Còn sống thì không được lên tv, chết rồi thì lại...Nhưng mà, không ai thấy những người đó xuất hiện ở bộ phim nào.
Tôi nhưng lại không tin, nói thật, tôi hoài nghi bọ họ mang tử thi đi để lấy nội tạng.
Thế nhưng sao lại chỉ trong một ngày, kỳ lạ hơn nữa là những gia đình của các thi thể đó nói khi được trả lại thì trên thân cũng không phát hiện vết sẹo..."
"Thôn chúng tôi cũng có người bán nữa, nói cũng thấy kỳ lạ, chỉ cần đem giấy chứng nhận thân phận của người chết cho bọn họ, bọn họ mang tử thi đi một ngày, liền nhận được hơn vạn tệ.
Cô gái, cô tin tưởng chuyện này không? Cô nói xem nếu vậy bọn họ mua tử thi có tác dụng gì?"
"Cô nói xem, nếu như người thân chúng ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô chấp nhận làm giao dịch loại này không? Đây chính là tiền thật, không phải gạt người?"
Lái xe càng nói càng phấn khích, thao thao bất tuyệt nói một hồi, đem toàn bộ tin tức hắn nghe được khoe khoang cho cô
"Chú đến thị trấn Phong Hợp bao lâu rồi?" Lưu Tinh Phân đành phải hỏi để đổi chủ đề.
Lái xe chặc lưỡi một tiếng, hắn nghĩ Lưu Tinh Phân sợ hãi, không nói đến chuyện kia nữa.
"Vừa tới ba tháng, cũng thật trùng hợp, cô may mắn gặp được tôi, tôi trước đó chỉ ở thôn nhỏ mở xe chở hàng, không sợ đường khó đi, không sợ trời tối, nếu đổi thành người khác, con đường núi này sợ ban đêm không đi được.." Nói đến chuyện lái xe, hắn hăng hái trở lại, vừa nói như vừa khoe khoang bản thân một chút.
"Vâng..." Lưu Tinh Phân trả lời đối phó, cô nghĩ đến Vương Dũng, không biết anh có thể làm được không? Hiện tại anh ở nơi nào?
"Hiện tại ở nông thôn không có gì để làm ăn, trên cơ bản, mọi người đều phải lên trấn hoặc thành phố để làm việc, ở nông thôn cũng không có trường học, trẻ con muốn đi học cũng phải đến thị trấn Phong Hợp."
Lái xe có vẻ rất muốn dốc bầu tâm sự, lúc này đã không còn tìm được lời nào để nói nữa.
Giông tố tới nhanh đi cũng nhanh.
Chưa đến một giờ đã dừng lại rồi.
Mưa vừa dừng, lái xe liền không nói chuyện luyên thuyên nữa, duỗi người bắt đầu khởi động xe về phía trước.
Trên đường không có xe nào đi, thêm kỹ năng lái xe của hắn cũng tốt nên chưa đến năm tiếng, bọn họ đã có mặt ở thôn Lưu Lang.
Hết chương 10..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...