“Con à…” Hứa lão phu nhân giả vờ không hiểu, cười nói: “Đã là người một nhà còn khách khí làm gì?”
“Vâng.” Hứa Song Uyển khẽ cười gật đầu.
Hứa lão phu nhân thấy nàng vẫn vâng lời, bà thầm nghĩ trong lòng nàng là cô nương Hứa gia, dù sao Hứa phủ cũng nuôi nấng và dạy dỗ nàng trưởng thành nên chỉ có Hứa gia không cần nàng chứ không có đạo lý nàng không cần nhà mẹ đẻ.
“Được rồi, mau ăn kẹo đi.”
“Tạ ơn tổ mẫu.”
Hứa Song Đễ thấy muội muội chẳng phải không nghĩ gì trong lòng, mà là tính tình của nàng ta là thế.
Bề ngoài nàng là người dịu dàng nghe lời, kỳ thật chẳng dám làm mất lòng ai.
Nói những lời khó nghe hơn thì nàng ta chẳng qua chỉ là một hình nộm được bài trí; đẹp thì đẹp, thực ra không chín chắn lại càng không hiểu tình cảm.
Tiểu cô nương lại còn bị lừa kết hôn với một công tử chưa thành danh, chuyện lớn đời người ai qua được nàng?
Hứa Song Đễ thầm nghĩ sau một thời gian không còn mới mẻ thì muội muội còn kiếm được chỗ tốt gì trên người trượng phu, vừa nghĩ nàng ta vừa cười thầm trong lòng, nở nụ cười với muội muội cũng mang hàm ý sâu xa.
Thế cũng tốt.
Nếu muội muội muốn làm trượng phu vui vẻ, đến lúc đó còn không cầu cứu người tỷ tỷ là nàng ta hay sao? Hầu phủ được lợi chẳng nhẽ nàng ta không có phần?
Hứa Song Đễ giữ bình tĩnh, chờ Hứa lão phu nhân kéo nàng ta ngồi xuống.
Đến lúc cả nhà quây quần ăn điểm tâm tán gẫu, bà ta đều hỏi về cái ăn cái mặc trong nhà của nàng ta.
Một lát sau, ngoại trừ mấy phòng của chi thứ hai bị Nhị phu nhân Hứa Lưu thị gọi đi đón tiếp người mai mối Đỗ phu nhân, còn lại mấy vị phu nhân của Hứa phủ đều lần lượt tới.
Các vị phu nhân vừa đến, các cô nương Hứa gia cũng đi theo cùng, cả phòng nhanh chóng chật kín người.
Hứa Tằng thị cũng chẳng bận bịu, bà dặn dò vài câu đã có quản sự nương tử thay bà đi làm.
Tiệc rược bên này cũng nhanh chóng náo nhiệt, thân thích vây quanh bàn; chiếc lò lửa được đặt trên bàn càng khiến không khí trở nên vui mừng hơn, còn vui vẻ hơn với không khí ngày Hứa Song Uyển xuất giá.
Trong lúc uống rượu, cũng có muội muội ở chi thứ hai ngây thơ hỏi Hứa Song Uyển là mai sau có phải nhị tỷ phu sẽ thăng chức rất nhanh không, lập tức bị bọn tỷ muội trêu đùa một lúc lâu.
Trong mắt các nàng chỉ thấy được những thứ công danh lợi lộc đầy tầm thường này.
Mấy cô nương của các phòng chi thứ hai cộng lại cũng có bảy người, đa số tuổi vẫn còn nhỏ; trong đó cô nương lớn nhất còn nhỏ hơn Hứa Song Uyển nửa tuổi.
Hồi nhỏ các nàng rất thích Nhị tỷ tỷ này, sau này các nàng lớn hơn một chút thì bị mẫu thân quản giáo.
Sau này, các nàng không còn thích hai người tỷ tỷ của đại phòng nữa, đặc biệt là Nhị tỷ tỷ còn giúp Đại bá mẫu bắt nạt mẫu thân các nàng, chẳng cho mẫu thân các nàng làm quản gia nên các nàng càng ngày càng ghét Nhị tỷ tỷ này.
Lúc Nhị tỷ tỷ bị định ra hôn ước với phủ Quy Đức Hầu thì các nàng cũng cười thầm, lòng nghĩ may mắn người được gả chẳng phải các nàng.
Các nàng nghĩ bụng Nhị tỷ tỷ được mọi người yêu thích thì có sao, cũng chẳng tốt số.
Nhưng chưa được mấy ngày, nàng như cá muối lật mình, vừa trở mình thì đã được mẫu thân dẫn các nàng đến gặp Nhị tỷ tỷ về nhà mẹ đẻ Hứa phủ, trong lòng các nàng càng đau xót.
Các nàng tuổi vẫn còn nhỏ, dù nghĩ thầm không nói ra nhưng cũng dễ dàng để lộ từ trong đôi mắt.
Đặc biệt khi đại tỷ tỷ của Đại phòng hất cằm dùng bộ dáng giống như cười mà không phải cười nhìn về phía các nàng thì các nàng xấu hổ không thôi.
Có hiền tế tốt thì như nào? Ai biết được mấy năm.
Cũng may trước mặt Hứa lão phu nhân, mặc kệ những người này nghĩ trong bụng như nào nhưng trên mặt cũng không dám để lộ.
Đặc biệt là mấy người Hứa Lưu thị được lão phu nhân gọi tới, bà đã dặn dò dù Hứa Tằng thị lạnh nhạt thì cũng để cho nàng ta mặt mũi chứ chẳng giống hai ngày nay, mấy người Hứa Lưu thị cắn chặt người đại tẩu Hứa Tằng thị này không buông.
Các nàng đã vì đại điệt bỏ ra khá nhiều công sức, dù là chức quan của hắn, hay là việc hắn làm tiểu nhi tử phủ Quy Đức Hầu bị thương.
Chi thứ hai bọn họ đã lo lót kha khá đường.
Đại phòng ở bên ngoài đã chiếm lợi ích của bọn họ quá nhiều, lại còn muốn chiếm cả trong nhà, trên đời này làm gì có chuyện tốt lớn đến như vậy?
Trước kia các nàng tạm thời nhân nhượng cho Nhị điệt nữ thêm của hồi môn đã oán than khắp nơi.
Của hồi môn lấy từ của cải chung thì khác gì lấy ra từ túi các nàng? Nếu không phải bà bà nói sẽ chiếm được vị trí ở Hộ bộ Kim bộ ti, phu nhân của mấy phòng cũng chẳng tới nhanh như vậy.
Suy nghĩ của các nàng và nữ nhi khác nhau.
Các nàng nghĩ công việc béo bở nghĩa là kiếm được nhiều bạc nên có không ít người muốn chiếm chỗ.
Hiện nay bốn chi của Hứa phủ không có nhi tử có thể làm quan, thì chính là lão gia nhà các nàng.
Nếu như chiếm được vị trí tốt thì thật đáng suy ngẫm.
Các nàng nghĩ công việc béo bở này cũng không phải ai cũng chiếm được, rơi xuống tay ai thì người đó phất…
Hứa lão phu nhân gọi các nàng qua đây là muốn các nàng lôi kéo Nhị điệt nữ, ấy vậy mà mấy người phu nhân vừa vào phòng, vừa miễn cưỡng tán gẫu với Nhị điệt nữ vài câu thì mấy chị em dâu bắt đầu lén lút đấu đá; trong lời nói bắt đầu lộ ra ý cảnh cáo đối phương đừng cướp chỗ tốt của các nàng.
Hứa lão phu nhân thấy các nàng vừa qua đây chưa được một lát đã bắt đầu đấu đá thì đầu bà ta lập tức đau đớn, trong lòng hối hận khi gọi các nàng qua.
Bà có mấy nàng dâu.
Hai, bà người ở cùng một chỗ đã không yên ổn; huống hồ lúc này có tận năm người, chẳng phải muốn lật cả nóc nhà?
Hứa lão phu nhân sợ để các nàng ở lại thì mặt mũi cũng đem ra làm trò cười, bà ta bèn nghiêm mặt, nói với đại tức phụ: “Đại tức phụ, hai mẹ con chắc cũng muốn trò chuyện riêng.
Hiện nay người trong nhà cũng đã gặp Song Uyển, con dẫn Song Uyển về phòng đi, hai mẹ con nói chuyện thân mật.”
Hứa Tằng thị cầu mà chẳng được, bà ta lập tức nói với bà bà: “Đa tạ mẫu thân, con dâu cũng muốn nói thêm mấy câu với Song Uyển.”
Hứa Tằng thị vừa dứt lời thì hai mẹ con cũng đứng lên, Hứa Song Đễ muốn đi theo nhưng lại bị Hứa lão phu nhân gọi lại.
Hứa lão phu nhân nói với nàng: “Song Đễ ở lại ngồi với tổ mẫu, lâu lắm rồi tổ mẫu chưa thấy con, rất nhớ con đấy.”
“Tổ mẫu…” Hứa Song Đễ nghe vậy bèn ngồi xuống cạnh bà.
Hứa lão phu nhân biết trong lòng đại tôn nữ có tính toán, bà ta nghe nói nàng bắt đầu đút bạc cho một phu nhân Vương gia trong kinh thành thì bà đã biết gả tôn nữ vào La gia là đúng, tiền đồ mai sau sẽ rộng lượng.
Bà ta biết lần này đại tôn nữ muốn chiếm phần tốt của Hứa gia nhưng thấy nàng ngoan ngoãn ngồi xuống thì bà ta cũng chẳng so đo, vui mừng hớn hở sờ khuôn mặt nhỏ của nàng một lúc, nói: “Con à, nhìn hai vợ chồng son các con thì tổ mẫu đã vui rồi.”
Người được người khác yêu thích thì mới có phúc khí.
**
Trên đường về viện, Hứa Tằng thị nắm chặt tay nữ nhi không buông, bà ta chẳng lên tiếng nhưng hai mắt luôn hướng về phía Thải Hà các nàng.
Ngày lại mặt yên tĩnh, Hứa Song Uyển không dẫn theo Ngu nương tử các nàng mà chỉ mang theo ba người hầu Thải Hà.
“Con có muốn,” Hứa Tằng thị bước chân vào phòng, vừa mới ngồi xuống đã vẫy tay bảo người hầu lui xuống: “Có muốn chọn mấy người con thích bên cạnh nương theo không? Nương nhớ là trong phòng của nương, con cũng dùng được mấy người.”
Dù có nhưng đều là người đắc lực của mẫu thân, bà cũng chỉ có hai, ba người tin dùng.
“Mẫu thân cứ giữ lại mà dùng.” Hứa Song Uyển nhẹ nhàng đáp.
“Ai.” Hứa Tằng thị cười khổ, thở dài nhìn nàng: “Không nói nữa; trước kia nương vẫn dùng, bây giờ thì chẳng cần nữa.”
Hứa Song Uyển không đáp lại bà.
Mắt Hứa Tằng thị lại đỏ lên.
Lúc này chẳng có người ngoài, bà cũng không tỏ ra mạnh mẽ mà lấy khăn ra lau khoé mắt, cười nói: “Xem ra nương đã làm tổn thương con rồi, hiện tại con ổn định nương lại muốn nhờ vả con, mong đợi con…”
Hứa Song Uyển cười nhạt.
Mẫu thân nàng là Đại phu nhân Hứa phủ.
Bà sống ở Hứa phủ đã được nhiều năm, nếu bà không có bản lĩnh thì cũng chẳng thể áp chế nhà mẹ đẻ ở ngay trước mặt người Hứa phủ.
Tằng gia làm liên luỵ đến bà, khiến bà chỉ có thể dựa vào bản thân; nhưng cũng khiến mẫu thân đứng vững trong phủ.
Mẫu thân co được dãn được, giỏi về nắm bắt cơ hội.
Bây giờ mẫu thân dùng bản lĩnh co được dãn được lên người nàng khiến cảm xúc trong lòng Hứa Song Uyển ngổn ngang trăm bề.
“Con không để ý nương, nương cũng hiểu, thôi thôi…” Hứa Tằng thị đã suy nghĩ rõ ràng, bà chẳng thể ép buộc nữ nhi này, nếu ép nàng quá thì hiệu quả sẽ ngược lại.
“Nương, sao người chẳng hỏi con, con sống ở nhà chồng như nào?” Đột nhiên Hứa Song Uyển mở miệng.
“Ây da…” Hứa Tằng thị ngạc nhiên, một lát sau bà mới ngượng ngùng nói: “Chẳng phải con nói nhà chồng đối xử với con rất tốt ư? Quy Đức Hầu là người khoan dung, còn Hầu phu nhân là người hiền lành.”
“Mẫu thân nghĩ những lời con nói với tổ mẫu và các thím là thật ư?”
“Chẳng lẽ có thể giả?” Hứa Tằng thị vốn chẳng quan tâm những điều này, bà theo bản năng đáp lại.
Bà vừa dứt lời thì cũng im lặng.
Bà cũng là con dâu, bà đương nhiên biết con dâu mới vào cửa làm sao sống tốt được, đặc biệt là nữ nhi lấy thân phận kia gả vào…
Nghe nói thân thể của tiểu công tử Hầu phủ vẫn chưa tốt.
Bằng không, người hiền tế này cùng nữ nhi về lại mặt, ngay đến cả xưng hô nhạc phụ, nhạc mẫu cũng chẳng nói?
Phủ Quy Đức Hầu sao có thể dễ dàng buông bỏ thành kiến với Hứa phủ?
Nhưng Hứa Tằng thị chưa từ bỏ ý định, bà lại nói thêm: “Nương thấy hiền tế đối xử với con rất tốt, nương nhìn là biết hắn thật lòng với con, bằng không sao hắn lại chọn con?”
Lúc trước hắn chỉ mặt gọi tên buộc Hứa phủ nếu muốn chấm dứt việc này thì phải gả nàng vào phủ Quy Đức Hầu, hắn nhất định phải cưới nàng?
Lúc đấy bà còn bị ngữ khí của phủ Quy Đức Hầu làm cho giật mình.
Cũng may, Hầu phủ có ý định gả nữ nhi vào cửa Hầu gia, nếu không phải…
Hứa Tằng thị nghĩ đến đây thì không dám nghĩ tiếp.
Xảy ra chuyện này, bà cũng biết lão gia vốn chẳng yêu thích Song Uyển.
Rõ ràng so với Song Đễ, Song Uyển còn ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều.
Hai đứa đều là nữ nhi của ông ta nhưng môi hở răng lạnh; Song Đễ là bảo bối trong lòng ông, còn Song Uyển thì ngay cả cọng cỏ cũng không bằng, tuỳ tiện bị vứt bỏ.
Trước đây bà không nói với Song Uyển là phụ thân không thích con.
Bà không để ý chẳng qua là vì hai đứa nữ nhi thì cũng có đứa được yêu thương nhiều hơn, đứa còn lại chịu thiệt là điều chẳng tránh khỏi.
Cơ mà việc kết hôn vừa được định ra, bà đã hiểu sao Song Uyển nói vậy.
Dù bà biết cũng chẳng thay đổi được gì vì việc đã định, bà chỉ có thể nghe theo lão gia.
Hiện tại, sự việc lại ngược lại.
Dù lão gia không thích nhưng vẫn muốn tạo mối quan hệ với hai đứa hiền tế.
Hứa Tằng thị nghĩ tới đấy thì vực lại tinh thần: “Hơn nữa, hiện nay không giống, con thấy không? Tổ mẫu con là một lão hồ ly còn hướng về phía con, trước đây dù phụ thân chẳng yêu thương con nhưng bây giờ lại khác? Con chỉ cần nghe lời phụ thân, giúp đỡ ông ấy một chút thì ông ấy sẽ thương con như tỷ tỷ rồi!”
“A, a…” Hứa Tằng thị càng nói càng kích động,”Mẫu thân chỉ trông chờ vào tiền đồ của con.”
Hứa Song Uyển thấy mẫu thân kích động đến mức siết chặt tay nàng thì nàng lập tức rũ mắt không nhúc nhích nhìn tay của mẫu thân.
Hứa Tằng thị bị nữ nhi nhìn thấu thì bà chầm chậm buông tay nàng.
Bà nhìn thấy trên tay con gái có hai vết hằn, một vết sâu và một vết nông.
Vết sâu kia là bị tổ mẫu siết chặt, còn vết còn lại là vừa mới.
“Cái đứa nhỏ này, bị đau sao không nói thế con?” Hứa Tằng thị vừa nhìn thì sợ hết hồn, bà hối hận đến hai mắt đều hồng lên, cẩn thận từng li từng li muốn duỗi tay về phía tay nữ nhi xoa nhẹ.
“Con nói rồi nhưng vô dụng.” Hứa Song Uyển chẳng thu tay lại, nàng nhìn mặt mẫu thân, nói: “Mẫu thân, con có kêu đau nhưng người có nghe thấy?”
Nàng cúi đầu nhìn tay mình, rõ ràng không muốn khóc nhưng nước mắt vẫn cứ chảy ra, nàng cười một cách miễn cưỡng, nói: “Mẫu thân, thân phận của con ở nhà chồng là gì thì người cũng biết.
Con sống còn khó khăn hơn người ở cái nhà này.
Người ở nhà này còn có đại ca, còn vì cái nhà này mà trả giá nhiều năm, còn con thì chẳng có gì cả, chỉ có một huynh trưởng làm tiểu công tử bị thương hôn mê suốt mấy ngày.
Bệnh suyễn của tiểu công tử nhắc nhở con nhớ mình là nữ nhi Hứa gia, thậm chí con còn chẳng làm gì cả.
Người nói, con làm sao đặt chân được ở cái nhà ấy? Chỉ dựa vào sự yêu thích của trưởng công tử? Người có tin hay không, con ở trong nhà kia chỉ cần đi sai nửa bước thì sẽ vạn kiếp bất phục?”
Hứa Song Uyển thu tay nhìn đầu gối của mình, nàng không thể khống chế nước mắt và thương tâm bèn thở dài trong lòng.
Nàng sớm đã hiểu rõ tình cảm mà mẫu thân dành cho mình nhưng vẫn chẳng kiềm chế được mà đau lòng thêm một lần nữa.
“Mẫu thân” nàng ngẩng mặt lên với một bên mặt tràn ngập nước mắt, nhưng nàng vẫn khiến bản thân cười để trông không đau lòng đến thế: “Người là người từng trải.
Người cảm thấy sự yêu thích kia có thể để con sống ở Hầu phủ bao lâu? Một ngày, hay là hai ngày?”
“Nếu Hầu phủ cảm thấy cưới con vào cửa mà con không cố gắng làm dâu, tuân thủ đạo làm vợ; trái lại vừa vào cửa được hai ngày đã bắt con bồi thường cả mạng cho Hứa phủ thì người sẽ nghĩ như nào? Người cảm thấy dựa vào sự yêu thích được hai ngày của trượng phu đối với con sẽ không hưu con?” Hứa Song Uyển lấy khăn tay ra lau nước mắt: “Mẫu thân, hiện tại con kêu đau, người có nghe thấy chăng?”
“Con không muốn giúp nương?” Hứa Tằng thị im lặng rất lâu đến mức trái tim đều nguội lạnh, ngay cả giọng nói cũng lạnh lùng.
“Người xem, người không nghe thấy.” Hứa Song Uyển lau sạch nước mắt của chính mình, bắt đầu thu dọn sự thương tâm trong lòng.
Nàng sớm biết chẳng có tác dụng.
Ngoại trừ mất hết hy vọng thì không có con đường thứ hai.
Nhưng Hứa Tằng thị vẫn chưa từ bỏ ý định.
Lúc nữ nhi đứng dậy nói muốn đi cảm tạ bà mối, bà lập tức đi ra cửa kéo tay nàng rồi hạ thấp giọng nói: “Tổ mẫu con có ý nhét người dưới trướng hiền tế để vơ vét tiền trong tay hắn.
Con đừng đáp ứng, con chỉ nên giúp cữu cữu, đó mới là cữu cữu ruột của con.
Nương không cần con giúp, con chỉ cần giúp cữu cữu của con đứng lên chính là giúp nương rồi.”
Hứa Song Uyển thấy bà nói xong, lập tức rảo bước đi ra ngoài.
“Song Uyển?” Bà thấy nữ nhi không quay đầu thì gọi thêm một tiếng.
Lúc này Hứa Song Uyển mới quay đầu, nàng mỉm cười hành lễ với mẫu thân: “Mẫu thân, hài nhi đi trước gặp Đỗ phu nhân, từ lúc con vào cửa còn chưa đi gặp.”
Hứa Tằng thị nghe giọng của nàng vẫn chưa tới mức tuyệt tình thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bà thầm nghĩ cứ từ từ là được.
Tóm lại vẫn là nữ nhi của bà, chỉ cần còn máu mủ thì nàng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn mẫu thân ruột thịt.
Hứa Song Uyển quay người chầm chậm đi ra khỏi phòng.
Sau này, nàng cũng chỉ có thể tự mình bước đi.
**
Đỗ phu nhân vừa ăn xong bữa tiệc ngày lại mặt thì muốn rời đi.
Bà vừa bước chân ra khỏi phủ, Tuyên Trọng An nhân cơ hội nói hắn muốn mang thê tử đi bái kiến Đỗ đại nhân rồi hành lễ cáo từ với người Hứa phủ.
Hắn cáo ốm không uống rượu mà lấy trà thay rượu kính người Hứa phủ khiến mấy người này uống say khướt, ngay cả Hứa Trùng Hành cũng đã uống đến say mèm.
Hắn vừa nói thì Hứa phủ khách khí vài câu rồi để hắn dẫn người rời đi.
Bọn họ bước chân ra khỏi cửa thì người của Hứa phủ cũng theo tiễn, so với trước kia nhiều hơn hẳn.
Tuyên Trọng An còn nói không ít chuyện trong quan trường với mấy người đàn ông Hứa phủ.
Trước kia Đại Vi phồn vinh thịnh vượng, cũng là lúc quan trường thối nát mục rữa nhất thì hắn dưỡng bệnh hai năm ở Kim Hoài.
Trên bàn rượu, hắn nói với đám người Hứa phủ kha khá chuyện bí mật ở thành Kim Hoài nên người Hứa phủ vẫn chưa hết thòm thèm nên uống khá nhiều rượu.
Nếu bọn họ không uống say đến mức chẳng đi nổi thì nhất định phải tiễn hắn ra tận cửa.
Bọn họ được tiễn trong náo nhiệt, Hứa Song Uyển đợi trong xe ngựa một lát mới thấy hắn cáo từ mọi người đi tới.
Xe ngựa chạy về phía trước, đi được một lúc sắp rời xa Hứa phủ đến phố xá sầm uất thì ngựa bỗng nhiên ngừng lại, Hứa Song Uyển bị ngã vào người bên cạnh.
Nàng lập tức ngồi thẳng dậy nhưng chưa kịp nhúc nhích đã bị hắn nắm tay.
“Sao lại khóc?” Hắn cúi đầu đến gần mặt nàng rồi hỏi nàng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...