“Dương đại nhân không hổ là nghiêm phụ, lão phu thất kính, thất kính.” Đào Tĩnh quan sát hai bên, thấy mình không còn thế, hôm nay ông vốn muốn đến là để đặt bẫy cho Tuyên Trọng An, nhưng không ngờ mình lại rơi vào thế yếu.
“Đa tạ Tuyên đại nhân.” Đào Tĩnh chắp tay, dẫn đầu đi vào.
Hiện giờ ông cũng không thể đi, không thể bỏ người lại.
Ông đi vào trước, Tuyên Trọng An khẽ mỉm cười, duỗi tay về phía hai vị các lão: “Từ đại nhân, Dương đại nhân, mời…”
“Mời.”
“Mời.”
Đoàn người đi vào theo bọn họ, các quan lại đến làm khách cũng vậy.
Có một người trẻ tuổi đang rời khỏi cửa, len lút nhìn về phía điện bên kia thì bị đồng liêu liếc mắt nhìn với vẻ khinh bỉ.
Sau đó người ấy liền sờ đầu, gượng cười, tự giễu: “Sắc không mê người tự mê, Cung mỗ nông cạn.”
Hắn xem cũng hiểu, vì sao nhiều tiền bối có chí lớn đậu tiến sĩ, sau đó lên làm quan thì ai nấy đều hoàn toàn thay đổi, chẳng ai nhớ lại lời nói tận chức tận trung vì dân vì nước của năm đó.
Đúng thật là sống tốt hơn trước kia một chút thì chưa từng nghĩ lại, rõ ràng nhìn dễ như trở tay thì sao bảo người ta có thể từ chối?
Quả nhiên, quan đồ gồ ghề, không cần thật đi rẽ vào lối khác thì chính là vạn kiếp bất phục; cuối cùng, chắc là vẫn may giá y thay người khác.
**
Hứa Song Uyển nghe nói trưởng công tử giao “Đào phu nhân” cho mình đón tiếp, nàng nghĩ một lát rồi để người hầu mời người đến Sấu Phương điện.
Còn những khách nam đi theo, nghe nói Khương đại biểu ca đã đứng ra tiếp đãi, người hầu đến báo nói đến một vị công tử hỏi người trong phủ về nàng, còn nói là trước đây quen biết nàng…
Người này gọi là Lý Thanh.
Bên ngoài, Lý Thanh có ít danht tiếng, nghe nói mấy lão thái thái rất yêu thích hắn, xem hắn là cháu trong nhà.
Mà quả thật Hứa Song Uyển biết hắn.
Khi còn bé, bọn họ đã gặp nhau mấy lần, lúc đó Lý gia liên luỵ Hứa phủ, phải kiểm tra thành tích nên hai nhà qua lại một thời gian; nhưng sau đó Lý gia suy tàn, Lý gia rời nhà về quê, có mấy người nhà họ Lý không đi, ở lại kinh thành.
Lúc ấy, Lý Thanh đi rồi, nhưng chưa chưa đến một năm thì hắn trở về kinh thành, nói là không sống nổi ngày tháng nhàn rỗi ở nông thôn, muốn vào kinh đọc sách đi thi.
Cơ mà, hồi đó Lý gia không có tiền cung cấp cho hắn đọc sách nên Lý Thanh vay tiền người quen biết cũ ở khắp nơi.
Hồi Hứa Song Uyển còn nhỏ, khoảng mười tuổi, thấy Lý Thanh sai người đến vay nàng, nàng đã đưa nửa lượng bạc.
Mấy năm sau đó, Hứa Song Uyển cũng không nghe tin tức gì về hắn, có nghe được tin tức liên quan tới hắn thì là hắn nói bóng nói gió.
Khi ấy, hắn đã nhận Đào các thủ làm nghĩa phụ, từ lâu nay thân phận theo nước lên thuyền lên.
Có người nói chuyện phiếm về hắn thì xem thường cũng có, ghen ghét hận hắn cũng chẳng thiếu.
Hồi đó, Hứa Song Uyển đã quên người này gần hết, có người nhắc đến vị Lý gia Nhị lang ca ca thì nàng cũng chỉ xem hắn là người xa lạ, nghe được người ta nói chuyện phiếm cũng chỉ nghe tạm chứ chẳng để trong lòng.
Chỉ là không ngờ, bây giờ Đào các lão và trượng phu của nàng nổi lên, nàng lại cũng có thể nghe từ miệng người hầu là người cũ từng quen của Lý gia ngày xưa nói quen biết nàng.
Những năm gần đây, Hứa Song Uyển chưa từng thấy người thật, nghe nói người này là mỹ nam, hơi không giống ấn tượng của nàng về Lý gia Nhị Lang ca ca.
Trong ấn tượng của Hứa Song Uyển, Lý Thanh – Nhị công tử của Lý gia là một tiểu công tử thanh tú nhã nhặn lại khá chu đáo.
Hắn lớn hơn Hứa Song Uyển bốn tuổi, nhưng Hứa Song Uyển nghe nói hắn còn chưa thành hôn mà dưới gối đã có một nhi tử.
“Vị Lý công tử kia nói, không ngờ trong Hầu phủ còn có thể thấy người từng quen biết ngày xưa, muốn nói vài lời với Thiếu phu nhân, nếu ngài không chê thì có thể nào để hắn và Di phu nhân đến đây cùng nhau bái kiến ngài không?”
“Bái kiến?” Ngu nương hơi nghi ngờ.
“Đúng là bái kiến, chính là giọng điệu này.” Gia đinh của Hầu phủ đáp.
Nếu như không phải giọng điệu cung kính thì còn lâu hắn mới truyền lời.
“Thiếu phu nhân?” Ngu nương nhìn nàng.
“Vậy thì cùng nhau đến đi.” Hứa Song Uyển hơi ngẫm nghĩ rồi gật đầu, nhưng lúc này vừa gật đầu xong thì nàng mới nhớ ra, hoảng hốt vội nói: “Ngu nương, bà sai người nói một tiếng với trưởng công tử, lặp lại một lần lời nói vừa rồi của gia đình.”
“Vâng.” Ngu nương cười rồi hành lễ, đi dặn dò người dưới.
Trước tiên, Hứa Song Uyển đi tới Sấu Phương điện; đến đó nàng cũng không vào trước mà ngồi ở trong đình ở điện ngoài.
Chờ nghe được tiếng người thì nàng mới đứng lên, đi ra đình, đứng giữa đường đón đoàn người đi trước.
Đào Di nhi đi đầu, chờ nàng bước qua bậc thềm cao, bước vào cửa thì đập vào mắt là một vị cao cao đang đứng hóng gió, một nữ tử xinh đẹp tuyệt trần làm rung động lòng người; nàng ta sửng sốt.
Nàng ngạc nhiên, những tuỳ tùng thiếu nữ và tỳ nữ đi phía sau cũng không kìm được lòng mà nhìn về phía vị thiếu phụ xinh đẹp tuyệt trần sang trọng kia.
Vừa nhìn Hứa Song Uyển, một nhóm người lại hơi do dự; trong khoảng thời gian ngắn, mọi người quên bước tiếp.
“Xin hỏi, có phải vị này là Di cô nương được mời tới làm khách ở phủ ta không?” Hứa Song Uyển nghĩ tới nghỉ lui cả buổi, quyết định vẫn gọi người ta là Di cô nương.
Di phu nhân, nghe có vẻ “cao quý”, nhưng nàng mới mười tám tuổi, với độ tuổi của Đào các lão thì vị kia thừa sức làm tổ phụ nàng nên Hứa Song Uyển không xưng hô với nàng ấy như vậy.
Hứa Song Uyển vừa mỉm cười vừa mở miệng, Đào Di nhi ngạc nhiên một lát cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng nhún người, nhẹ nhàng gọi: “Đào phủ Đào Di nhi bái kiến Tuyên phu nhân.”
“Bái kiến Tuyên phu nhân!”
“Không cần đa lễ.” Một đám cô nương như chim hoàng oanh, chim sơn ca liên tiếp thỉnh an, nụ cười bên khoé miệng Hứa Song Uyển càng sâu hơn.
Nàng thích mỹ nhân.
Lần này có tận bảy, tám vị kéo đến; chẳng trách trưởng công tử nhà nàng khuyên nàng đừng hoa mắt.
“Bái kiến Tuyên phu nhân.” Lần này, Lý Thanh có dáng vóc hơi cao to đứng sau, nổi bật trong đám người đột nhiên mở miệng.
Hứa Song Uyển nhìn sang phía hắn, mỉm cười, nói: “Nhị Lang ca.”
Lý Thanh sững sờ, chờ đám cô nương quay đầu lại nhìn mình thì hắn mới phục hồi tinh thần, vái chào Hứa Song Uyển rồi bật cười, nói: “Đa tạ.
Đã lâu không gặp, Hứa Nhị cô nương có khoẻ hay không?”
“Rất tốt.” Hứa Song Uyển mỉm cười gật đầu với hắn, lại duỗi tay về phía đám mỹ nhân, nói: “Mau vào trong điện ngồi đi, ta đã cho người chuẩn bị trà ngon và điểm tâm rồi.”
Nàng rất thân thiện, giọng nói cũng rất êm tai, giống như gió xuân dưới ánh mặt trời từ từ thổi tới thấm vào ruột gan.
Đợi nàng xoay người dẫn người vào trong điện thì Đào Di nhi gật đầu với thiếu nữ mặc áo vàng bên cạnh, để nàng ấy dẫn người phía sau tiến lên phía trước, còn nàng thì mặt không đổi sắc đi chậm lại mấy bước, đợi người phía sau.
“Ngươi quen nàng ta à?” Nàng khẽ hỏi.
“Hồi bé từng gặp mấy lần.” Lý Thanh nhìn về phía trước, miệng cũng giật giật.
Lúc này, có người quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Lý Thanh nở nụ cười rạng rỡ với người đó.
Người kia mím môi, quay đầu lại đi tiếp.
Đào Di nhi nhìn thấy thì cười giễu trong lòng.
Lão già đáng chết kia, đúng là dù bọn họ đi đến đâu thì đều không quên phái người theo dõi bọn họ.
“Nghe nói nàng ta hơi nhỏ nhen.”
“Muội đây là đang ghen tị với người ta à?”
“Ta ghen tị thì làm sao?”
“Không sao.”
Đào Di nhi nghiêng đầu, nhìn về phía hắn: “Người khác rực rỡ gấm hoa thì ngươi từng hận không thể móc hết mắt của tất cả mọi người.”
Lý Thanh mỉm cười.
“Lý Thanh, ngươi đi theo tới để làm gì? Là tranh công hay là muốn dính ít ánh sáng của người cũ?” Sắc mặt Đào Di nhi lạnh lùng, đẹp đến không thể tả nhưng trong miệng toàn nói lời chê cười Lý Thanh: “Đây là ngươi không buông tha bất kì cơ hội nào, bắt được thì không biết xấu hổ hả?”
Lý Thanh vẫn cười không đáp, nhẹ bước chân đi sau đoàn người, cũng chẳng tách ra khỏi Đào Di nhi.
“Ngươi không đi dỗ mấy bà già đáng chết mà đi dỗ nàng ta à?” Đào Di nhi hất cằm, ý cười nhạo bên khoé miệng sắp không che giấu nổi nữa: “Vừa nãy ngươi đã gặp vị Tuyên tướng kia, ngươi có gì có thể so được với người ta? Một là chim Phượng hoàng trên trời, một là vịt sống trong rãnh nước bẩn mà ngươi cũng dám lộ mặt ở đây.
Lý Thanh, ta thấy năm sau ngươi càng mặt dày hơn năm trước.”
“Lần trước muội còn nói ta không có mặt mũi đấy.”
“Hay là ngươi đi chết đi!” Đào Di nhi lạnh lùng mỉm cười.
Lúc này, ý cười trên mặt Lý Thanh nhạt dần: “Ta đi chết không quan trọng, nhưng Nông nhi phải sống.”
Nông nhi là nữ nhi của tỷ tỷ từng chăm sóc nàng, trong lòng Đào Di nhi xem nàng ấy là tỷ tỷ.
Sau khi tỷ tỷ của nàng ấy chết đi thì Đào Di nhi coi nữ nhi mà tỷ tỷ sinh ra là cháu gái ngoại, đối xử như người thân duy nhất trên đời.
Bây giờ Nông nhi năm tuổi.
Lại qua một hai năm nữa, Đào Di nhi không biết mình và Lý Thanh liệu có bảo vệ được nó không.
“Ngươi tin nàng ta à?” Đến nơi, Đào Di nhi không đấu với hắn nữa, nàng hỏi câu hỏi mà Lý Thanh nhất định phải theo tới đã hỏi.
“Hơi tin.” Lý Thanh không dám nói hắn có thể gửi gắm cốt nhục ruột thịt duy nhất cho người từng quen biết hồi nhỏ, dù từ nhỏ nàng đã là cô nương lương thiện thì hắn cũng không dám nói hết cả ra: “Lúc ta cùng đường mạt lộ, không ai tin ta, nàng ấy đã cho ta ít bạc…”
“Một ít bạc là bao nhiêu? Lý Thanh, ta không nhớ ngươi là người nhớ ân như vậy.
Mạng của tỷ tỷ ta mất vì ngươi mà ta chưa từng thấy lúc nào ngươi nhớ đến nàng!”
Đây không phải lúc để cãi nhau với Đào Di nhi, mắt thấy sắp vào điện thì Lý Thanh quay đầu, nói với nàng: “Di nhi, nhân cơ hội này, tỷ phu muốn muội giúp một tay, ta đã đồng ý thay Phân tỷ tỷ của muội chăm sóc muội và Nông nhi trước khi chết.
Lần này, ta muốn cố gắng làm một chuyện tốt trọn vẹn vì nàng.”
Hắn không dám nói, nhưng hắn vẫn muốn tận lực một lần, cược một lần, dù phải bồi thêm cả tính mạng của bản thân.
Nông nhi không đợi được quá lâu.
“Ngươi…” Đào Di nhi cười lạnh, vốn dĩ không tin.
Nếu như không phải vì hắn hư vinh nông cạn, Phân tỷ tỷ của nàng sao lại vì để giữ lại mạng sống cho hắn mà đi chết?
Nhưng lúc này Lý Thanh đã cắt đứt lời nói của nàng.
Hiện tại, mọi người đã vào hết, chỉ còn lại hai người bọn họ, ánh mắt của hắn cực kì bình tĩnh nhìn tiểu nữ tử có cảnh ngộ còn bi thảm hơn mình: “Di nhi, chăm sóc Nông nhi cho tốt, chăm sóc tốt bản thân muội.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...