Quỷ Dữ Mượn Danh Thiên Thần Để Yêu


Mấy nữ nhân viên ai nấy cũng bắt đầu run rẩy, không ai dám lên tiếng, Bùi Mặc một tay ôm lấy eo Vận Nhi, tay kia còn đang cầm chiếc điện thoại, A Trạch đứng bên cạnh cũng đưa ánh mắt tò mò nhìn cô, Bùi Mặc lần nữa cất giọng lạnh lần này còn mang theo sát khí: “ Trả lời tôi, sao em lại khóc “.

Vận Nhi ngẩng đầu nhìn anh chỉ tay về phía mấy nữ nhân viên, Bùi Mặc liền trừng mắt nhìn về phía bọn họ, ánh mắt như thể đao kiếm khiến ai nấy đều rùng mình, một nữ nhân viên bước tới vừa run vừa nói: “ Bùi,…Bùi tổng bọn tôi chỉ là muốn trò chuyện với cô ấy một chút, không ngờ lại làm cô ấy sợ “.

A Trạch đứng bên cạnh cười khẩy, lên tiếng: “Các cô cũng rãnh quá, sao không lo làm tốt công việc của mình đi “.

Cậu ta vừa dứt lời nữ quản lí từ trong kho trên tay một đống đồ đi ra, không hề biết chuyện gì, bình thản lên tiếng: “ Bùi tổng, những mẫu váy anh cần đều ở đây”.

Nữ quản lí nhìn bọn họ khó hiểu, không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt, còn có phần nguy hiểm.

Bùi Mặc nghiến răng ken két, cất giọng lạnh: “ Vận Nhi, không khóc nữa“, nói xong hắn nắm chặt tay Vận Nhi quay đi, A Trạch lấy đống đồ trên tay nữ quản lí, lườm mấy nữ nhân viên kia một cái sắc lẹm rồi theo sau Bùi Mặc.


Không biết có chuyện gì xảy ra nhưng vài phút sau tất cả nhân viên có mặt ở đó đều bị đuổi việc, chủ của thương hiệu kia còn đích thân gọi điện xin lỗi Bùi Mặc.

Vận Nhi cũng đã trở lại trạng thái bình thường, tay trong tay với Bùi Mặc tiếp tục công việc mua sắm, Vận Nhi chợt chùn bước trước một cửa hang bán đồ ngủ, cô nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngủ trên thân ma nơ canh, chiếc váy ngủ đó vô cùng quyến rũ lại còn hở hang nhưng cô gái nhỏ chỉ đơn giản là thấy nó đẹp chứ không hề nghĩ ngợi về chuyện đó, Bùi Mặc theo ánh nhìn của cô nhìn theo, hắn liền nhếch khóe miệng: “ Em thích cái váy đó? “
'
“ Vâng ạ “, Vận Nhi nhìn hắn đáp, gương mặt cô lại ngây thơ đến vậy.

Bùi Mặc dắt tay cô đi vào, trong vài phút liền mua sạch váy ngủ ở cửa hàng này, còn dặn dò kỹ với Vận Nhi chỉ được mặc khi đi ngủ không thể mặc ra ngoài.

Khoảng khắc hắn nhìn cái váy ngủ kia trong đầu liền hiện ra hình ảnh cô gái nhỏ của mình mặc nó, chỉ là tưởng tượng cũng khiến hắn cảm thấy khó thở.

Một lần nữa cô gái nhỏ dừng chân trước một cửa hàng đồ ăn, cô chỉ tay vào hình cái bánh ngọt trên tấm áp phích lớn được treo ở trước cửa, tay kia lay lay hắn, cô nhớ lại lời hắn nói liền cất giọng khẽ: “ Mặc, em muốn ăn bánh“.

Bùi Mặc vuốt tóc Vận Nhi, dịu dàng trả lời: “Được “.


Đi cả ngày trời hai chân của Vận Nhi đơ cứng, về đến nhà cô liền ngồi bạch xuống chiếc ghế sofa thở mạnh vì mệt, Bùi Mặc nhìn đống quần áo kia lần nữa dặn dò: “ Vận Nhi, từ hôm nay em sẽ mặc những thứ này bỏ hết quần áo cũ đi, biết chưa “.

“ Vâng ạ “, cô chớp mắt nhìn đống đồ kia, không ngờ lại có thể mua được nhiều đồ đẹp như vậy, đương nhiên là cô sẽ mặc chúng.

A Trạch bên ngoài đi vào liếc nhìn qua Vận Nhi rồi nhìn sang phía Bùi Mặc: “ Lão đại, chuyện đi học của cô ấy đã lo xong rồi, từ mai có thể đến trường “.

Bùi Mặ nhìn sang cô, cất giọng dịu dàng: “Vận Nhi, từ mai em sẽ đến trường học, em có muốn đi học không “

“ Có ạ “, Vận Nhi không nghỉ ngợi gì liền trả lời ngay, cô là một cô bé cũng thích đi học như bao người chỉ là trước đây ở cô nhi viện chỉ dạy sơ sài cho qua, hơn nữa lại không thích tiếp xúc với người ở đó nên mới ít khi chịu học.

Dù sao cũng chỉ mới mười lăm tuổi dù Bùi Mặc có muốn cô gái nhỏ của hắn đến mức nào cũng không thể để cô trở thành kẻ thất học, hắn cho cô đi học nhưng cũng sẽ 24/24 dõi theo cô, không để một ai có thể động vào người của hắn.

Ngay lập tức Bùi Mặc ra lệnh cho A Trạch chuẩn bị trang phục, sách vở, mọi thứ thật đầy đủ cho cô gái nhỏ, còn Vận Nhi vì mệt mà lên phòng đánh một giấc say.

Bùi Mặc đến Tinh Châu, hôm nay hắn có một vị khách quý nhưng không phải khách về lĩnh vực kim cương hay trang sưc mà là về thứ phi pháp kia.

Ngồi trong phòng họp lớn trong mắt người bên ngoài bọn họ giống như đang bàn chuyện của công ty với một đối tác lớn nhưng thật chất lại là bàn về lô ma túy sắp tới, tên đàn ông râu ria lỏm chỏm có vẻ là người nước ngoài vì đô mắt có màu xanh dương nhạt nhạt, đây là đặc điểm chỉ có người phương Tây mới có.

Bùi Mặc gương vừa nghiêm túc lại vừa bình thản: “ Lần này ông sẽ là người đứng ra giao dịch, đừng khiến tôi thất vọng “.

Tên đàn ông gật gật dạ dạ, kính cẩn trưởng hắn: “ Lão đại yên tâm, tôi nhất định sẽ làm tốt “.

Ông ta cũng là một trong số những tay trung gian, là những người ở giữa thay mặt Bùi Mặc đứng ra giao dịch, buôn bán, đây cũng là lí do dù cảnh sát có giỏi đến mức nào, có làm gì cũng không thể tìm ra chứng cứ phạm tội của Bùi Mặc, nếu những tên trung gian này bị bắt trước khi để tên của mình lọt vào tai cảnh sát, thì Bùi Mặc sẽ cho người trừ khử bọn họ trước.


Hai người đàn ông sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Bùi Mặc nhìn đồng hồ cũng đã khuya liền xoay người ra về, A Trạch trước khi đi còn quay lại nhìn tên đàn ông nước ngoài cất giọng: “ Đã chuẩn bị cho anh rồi, đào lần này thơm lắm cừ từ từ mà ăn “, nở nụ cười tà mị rồi quay đi.

Trở về nhà việc đầu tiên của hắn là tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường vừa nhấm nháp rượu vang vừa xem phim, một lúc sau liền có hơi say trong người Bùi Mặc trong giây phút không tỉnh táo lại nhớ đến dáng vẻ của cô gái nhỏ, hắn liền tốc chăn đi sang phòng cô, trong phòng Vận Nhi đang ngủ say giấc, gương mặt nhỏ khi ngủ luôn khiến người khác phải suy nghĩ, môi còn chép chép nhẹ, Bùi Mặc lẳng lặng đi vào đóng chặt cửa, hắn ngồi liền giường tay vuốt mái tóc cô gái nhỏ, nhìn xuống cơ thể kia liền thấy Vận Nhi chính là đang mặc cái váy ngủ lúc sáng bọn họ đã mua, dù chỉ thấy nửa thân trên nhưng Bùi Mặc liền lóe lên tia dục vọng trong ánh mắt, bầu ngực trắng nõn của cô lấp ló bên trong lớp váy mỏng, hắn thở dài một hơi rồi nằm xuống bên cạnh, tay ôm chặt vòng eo nhỏ, cái ôm khiến Vận Nhi cựa mình tỉnh giấc, ánh mắt ngây ngô cô nhìn hắn không thấy sợ hãi cũng không thắc mắc, hai mắt lem nhem hơi nước cô gái nhỏ vẫn chưa tỉnh hẳn.

Bùi Mặc tiến sát lại gần hơn, ôm chặt hơn, dịu giọng nói: “ Vận Nhi, đừng sợ, để anh trai ôm em ngủ “
Người đàn ông nhìn cô hơi nheo mắt giống như một con sói đói đang dồn con mồi của mình vào đường cùng, Vận Nhi lại không thấy điều lạ thường trong ánh mắt kia, liền bình thản đáp: “ Vâng ạ “.

Cô bây giờ chỉ nghĩ người trước mặt cũng giống viện trưởng cô nhi viện thường xuyên ôm cô ngủ, Vận Nhi ngây thơ bất giác dang tay ôm lấy Bùi Mặc.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận