Trở về đến biệt thự Vận Nhi mệt mỏi ngồi ở sofa phòng khách, cơ thể nằm gọn trong vòng tay Bùi Mặc, còn hắn thì cừa về liền lao đầu váo mấy đống tài liệu, hợp đồng của mình, một tay vắt ngang eo cô, Vận Nhi cứ thế mà thiếp đi.
A Trạch đi vào vừa định mở miệng thì thấy cô ngủ liền nén lại giọng, nói nhỏ hơn
“ Lão đại, đã chuẩn bị xong khi nào có thể xuất đi ạ “.
Bùi Mặc đưa mắt nhin qua cô gái nhỏ trong lòng, rồi nói: “ Tối mai “
A Trạch gật đầu rời đi, Bùi Mặc bỏ hết giấy tờ trên tay xuống bế Vận Nhi lên phòng.
!
Ở sở cảnh sát thành phố Chấu Thành, Châu Khởi Đồng chính thức nhậm chức trở thành cảnh trưởng sát trường của thành phố, đây chính là điều mà ông mong chờ bấy lâu nay, trước sự ủng hộ của hàng tẳm cảnh sát toàn thành, Châu Khởi Đồng đứng trên sân khấu độc lời tuyên thệ rồi nhận huy hiệu.
Hôm nay cũng là ngày Châu Tuấn trở vêg Châu Thành, từ sau vụ bị Bùi Mặc lập đơn kiện cậu đã được Châu Khởi Đồng đưa sang một thành phố khác nhằm tránh mặt đi vài tháng, sau khi hoàn thành xong việc học cấp ba liền muốn trở về.
Sau khi hoàn thành xong lễ nhậm chức, Châu Khởi Đồng ngay lập tức đi đón cậu con trai của mình.
Châu Tuấn hiên ngang đi đến: “ Con chào bố ạ “
Ngay sau đó thông tin về hai cha con họ cũng rầm rộ trên các cổng thông tin và các mặt báo lớn, chuyện cũng đã đến tai Bùi Mặc.
“ Cậu chủ, cậu trở về rồi “
Bảo mẫu Châu gia, mừng rỡ chạy ra đứng ngay trước cổng nhà ngay khi thấy Châu Tuấn xuống xe liền cất giọng, Châu Tuấn không nói gì chỉ nhào đến ôm chặt lấy bà ta.
Bà Lý là đã là bảo mẫu cho Châu gia được bốn mươi năm, Châu Tuấn mất mẹ lúc năm tuổi sau đó cậu do một tay bà chăm sóc, nuôi dưỡng, thời gian đó Châu Khởi Đồng vừa mới có chút danh tiếng trong ngành nên vô cùng bận rộn hoàn toàn không có thời gian dành cho cậu, mãi đến khi Châu Tuấn được 11 tuổi ông ta mới đứng vững trong ngành, lúc đó mới bắt đầu bù đắp lại thời gian chăm lo cho cậu.
“ Cậu chủ mau vào nhà, bà đã nấu cho cậu rất nhiều món ngon “
Bà Lý kéo mạnh tay Châu Tuấn lao nhanh vào trong nhà đến bên bàn ăn lớn, cái bàn lớn như vậy mà có thê bị lấp hết bằng những món ăn do bà nấu, Châu Tuấn nhìn rồi thở dài bất lực, đây gọi là vài món sao!
Cậu bị bà ấy nhấn mạnh vai ngồi xuống ghế, còn tự tay gắp đầy thức ăn vào bát cho cậu, bọn người hầu cùng với Châu Khởi Đồng chỉ biết đứng cười, bọn họ biết rõ bà Lý yêu thương cậu chủ của mình đến mức nào.
“ Đủ rồi ạ, cháu không ăn hết đâu “
Châu Tuấn nhìn đống đồ ăn trước mặt chưa kịp ăn đã thấy nghẹn, nhanh chóng nắm lấy tay bà Lý ngăn lại, bà ấy môt lần nữa ôm chặt lấy cậu, tình yêu thương vô cùng to lớn Châu Tuấn cảm thấy rất ấm áp mỗi khi nằm trong vòng tay của bà.
Sau bữa ăn Châu Tuấn cùng bố mình ngồi ở phòng khách nghiêm túc nói chuyện
“ Bố đã đăng ký giúp con rồi, là học viện cảnh sát nhân dân mà con luôn muốn theo học "
“ Cảm ơn bố, con nhất định sẽ học thật tốt “
Cũng như bố của mình Châu Tuấn luôn ước ao trở thành một cảnh sát, cậu muốn trở thành một cảnh sát vừa có tâm vừa có tầm như bố của mình, cũng phải là một cảnh sát giỏi.
Cả đêm đó Châu Tuấn dường như khiing ngủ, vui vì sắp thực hiện được ước mơ cũng vui vì có thể gặp được người mà mình muốn gặp bất cứ lúc nào.
Người mà cậu luôn muốn gặp đó có tên là Vận Nhi.
!
“ Mặc, anh muốn làm gì “
Bàn tay hư hỏng của người đàn ông đang vân vê đầu ti nhỏ nhỏ bên trong lớp áo mỏng của cô gái, Vận Nhi bị hắn làm cho giật mình tỉnh giấc nhìn vào ánh mắt sâu thẳm đó của hắn cô cũng đoàn được người đàn ông này đang nghĩ gì trong đầu, cô nhanh chóng ngăn lại bàn tay to lớn này.
Bùi Mặc hôn nhẹ lên môi cô rồi chuyển nụ hôn sang vành tai, cắn lấy: “ Bé con, anh nhớ em rồi ".
Hắn nhấc người cô dậy hai bàn tay nhanh nhẹn cởi bỏ chiếc váy ngủ của cô không thương tiếc mà vứt mạnh xuống sàn nhà, lao đến mút lấy bầu ngực, bên còn lại cũng được hắn xoa nắn tỉ mỉ, Vận Nhi thở gấp nhìn người đàn ông liền cười nhẹ, cô cũng không biết từ lúc nào mình bắt đầu chào đón hắn như vậy, chỉ biết rằng mỗi một lần hắn chạm vào cô liền khiến cô không nỡ né đi.
Vận Nhi ôm chặt cổ hắn, hơi thở hùa theo sự luận động ở phía dưới mà gấp gáp, Bùi Mặc cũng dựa đầu vào cổ cô mà hỗn hễn, hai thân ôm chặt lấy nhau, lấp đầy nhau, sưởi ấm nhau, đến khi bên ngoài kia léo lên những tia ắng nhỏ họ mới chịu dừng lại.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...