Vận Nhi đứng trước cổng trường ánh mắt mong ngóng, mọi ngày Bùi Mặc luôn đến trước giờ tan học nhưng hôm nay cô đã đợi gần nửa tiếng vẫn chưa thấy hắn đến.
Bên trong trường học sinh cũng gần về hết, cả giáo viên cũng không còn ai, chỉ còn lác rác vài bạn học và hai chú bảo vệ.
Trước mắt một chiếc xe màu đen chạy đến Vận Nhi vui mừng nghĩ là Bùi Mặc liền đi đến nhưng người bước ra từ trong xe lại không phải hắn, là một người đàn ông lạ, từ trong trường Châu Tuấn đi ra người đàn ông đó thấy cậu liền cúi đầu.
Châu Tuấn nhìn thấy Vận Nhi cúi đầu gương mặt u buồn liền đi đến.
“ Người nhà vẫn chưa đến đón cậu sau, hay để tôi đưa cậu về nhé “
Vận Nhi ngẩng đầu, liền lắc đầu tư chối, nếu lại khiến Bùi Mặc tức giận thì không hay, nếu cùng Châu Tuấn đi về lát nữa hắn đến không thấy cô chắc chắn sẽ nổi điên.
“ Bây giờ trong trường cũng không có ai rồi, trời cũng sắp tối rồi, cậu đứng đây nguy hiểm lắm “.
Châu Tuấn vẫn miệt mài thuyết phục cô, một lúc lâu hoàng hồn dần tắt bầu trời cũng dần tối, Vận Nhi liền thấy lo lắng biết rõ Bùi Mặc sẽ không có chuyện để cô đợi lâu như vậy, càng không có chuyện vì giận hờn mà không đón cô, có lẽ hắn đã xảy ra chuyện! Nghĩ ngợi hồi lâu Vận Nhi liền gật đầu đồng ý để Châu Tuấn đưa về.
Chiếc xe bọn họ rời đi, mười phút sau chiếc Cadillac của Bùi Mặc chạy đến, hắn vội vã xuống xe đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy ai chỉ thấy mỗi một người bảo vệ đang đi kiểm tra an ninh, Bùi Mặc quay sang A Trạch gằng giọng: “ Kiểm tra CCTV nhanh “.
Nhìn vào màn hình máy tính, dáng vẻ cô gái nhỏ buồn bã cúi đầu đưa mắt mong chờ, trong lòng Bùi Mặc liền nhói lên, xem thêm một lát liền thấy cô lên xe Châu Tuấn, bây giờ ánh mặt liền trở nên lạnh ngắt, hắn nghiến chặt răng: “ Về nhà “
A Trạch biết có cơn bão sắp đến liền phóng xe như điên, trên xe cậu ta còn không dám nhìn anh thông qua gương, sát khí nồng nặc khiến cậu cũng cảm thấy nghẹt thở.
Bùi Mặc trở về rồi vẫn chưa thấy Vận Nhi về, hắn lập tức phá điên mà gào lên.
“ Tìm con bé về đây cho tôi “.
“ Vâng, lão đại “
“ Mặc “
A Trạch bước đến cửa đã thấy Vận Nhi chạy nhanh vào đến chỗ Bùi Mặc cô ôm chặt lấy hắn, cơ thể run rẩy, hai cánh tay nhỏ siết chặt hắn, Bùi Mặc cảm nhận nơi này sắp thành chiến trường liền cúi đầu ẩn mình trước.
Bùi Mặc vừa tức giận vừa lo lắng, hai tay hắn siết chặt hai cánh tay cô, lớn tiếng: “ Sao bây giờ em mới về, nói, cậu ta chở em đi đâu “.
Vận Nhi sửng người, nỗi sợ đang tăng dần trong khóe mắt, cô nhìn hắn vội vàng giải thích: “ Không đi đâu cả, là do em đột nhiên không nhớ đường về nhà nên mới đi lạc vào một khu phố khác “.
Bùi Mặc không nói gì nhào đến hôn lấy cô gái nhỏ, sự run rẩy, tức giận, lo lắng, còn có phần nhỏ sợ hãi đều dùng nụ hôn này trút ra, Vận Nhi bị hắn hôn đến đứng không vững hai chân cô mềm nhũn đang từ từ khụy xuống, thì bất ngờ Bùi Mặc nâng cô gái nhỏ của hắn lên, hai chân cô vắt chặt lấy vòng eo thô, hai tay choàng sau cổ hắn, Vận Nhi kinh ngạc nhìn tư thế hiện tại của mình đây là lần đầu cô được hắn bế kiểu này, nụ hôn lần này sâu hơn, còn có chút đau Vận Nhi cảm giác miệng mình tê cứng, hơi thở dồn dập ôm chặt cổ người đàn ông.
Phải thật lâu sau đó hắn mới chịu buông lỏng môi cô cứ như vậy lên phòng đặt cô ngồi xuống giường, dịu giọng: “ Lần sau không được lên xe người lạ nữa, nếu bọn họ đưa em đi xa khỏi tôi thì làm sao hả “.
“ Em xin lỗi, Mặc, em còn nghĩ anh có chuyện gì nên mới không thể đến đón em “.
Nói xong Vận Nhi lao đến ôm chặt hắn, cái ôm khiến hắn cảm nhận rõ sự lo lắng của cô với mình, hắn thở dài một hơi xoa xoa đầu Vận Nhi.
“ Được rồi, mau tắm rửa đi “, dứt câu Bùi Mặc liền quay đi
Trở về phòng hắn mệt mỏi ngồi trên giường dựa đầu ra sau, đâyy hai bên thái dưỡng, chỉ trong khỏang khắc hắn cảm giác như đã mất đi cô gái nhỏ của mình, chỉ vì một phút lơ là hắn lại khiến cô gái nhỏ của hắn phải một mình, nếu thật sự cô không trở về ngay cả hắn cũng không tưởng tượng được bản thân sẽ trở nên điên dại thế nào.
Hắn sau khi tắm rửa sạch sẽ thì sang phòng sách xem phim, mỗi khi áp lực hay tức giận hắn lại chọn cách xem phim để giải tỏa, những bộ phim hắn hay xem cũng chỉ là về vấn đề tình cảm nam nữ cón có phần lớn yếu tố tình dục, vì Bùi Mặc là người đàn ông có ham muốn rất cao.
Trên tivi lại là một cảnh nóng rực lửa, một cô gái mặc một chiếc váy ngủ hở hang đến mức có thể nhìn thấy tất cả bên trong đang đu đưa trên cơ thể to lớn của người đàn ông, Bùi Mặc liền cảm nhận được cái thứ bên dưới có thay đổi, bắt đầu thở gấp, mắt hơi nheo lại chăm chú nhìn màn hình.
Lúc nguy hiểm thế này Vận Nhi lại tìm đến, cô lại nhìn thấy hắn trong bộ dạng đó mỗi khi tức giận đều sẽ là bộ dạng này, liếc mắt về phía màn hình hai con người kia lại đang làm hành động đối với cô gọi đó là giao hợp.
Vận Nhi có chút đắn đo cô không biết có nên tiếp tục đi đến hay không, không muốn lại khiến Bùi Mặc lại tức giận nên quyết định xoay người đi.
“ Đứng đó làm gì, đến đây cùng tôi xem phim“
“ Vâng ạ “
Bùi Mặc không biết từ khi nào biết cô đã đến, thấy cô lấp ló liền lên tiếng, Vận Nhi gật đầu đi vào ngồi xuống cạnh hắn, Bùi Mặc liền choảng tay ôm lấy eo cô, sát vào tai, giọng khàn đặc: “ Vận Nhi, em thật biết cách khiêu khích tôi “.
Phải, những lúc hắn phát dục cũng trùng hợp là cô lại tìm đến rồi lại phải khiến hắn kìm chế đi sự ham muốn trong khi người hắn muốn đang ngồi ngay trước mắt.
Vận Nhi nhìn hắn khó hiểu rồi lại nhìn về phía tvivi, bây giờ đã chuyển sang một cảnh phim khác.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...