Mặt trời lên cao, Hứa Tình Thâm mới yếu ớt tỉnh lại, rèm cửa màu trắng thêu văn khẽ theo gió tung bay, Phong Linh cùng với gió nhẹ hơi hơi lay động, tiếng chuông thanh thúy vang lên trong phòng nhỏ.
Hứa Tình Thâm trở mình nhìn về phía nóc nhà, một đôi mắt lóe lên mang theo mị ý xuyên qua trần nhà màu trắng thấy được hoa cỏ trên nóc nhà.
Con ngươi hơi chợt lóe, trở mình, rời giường, tiến vào phòng tắm thay quần áo, rửa mặt xong xuôi mới ra cửa trên lầu hai.
Nhìn đồng hồ, ánh mặt trời vừa đúng mười giờ sáng, kim quang tràn đầy hắt lên toàn thân Hứa Tình Thâm, tóc dài giống như vẩy mực xõa ở sau lưng Hứa Tình Thâm, dưới ánh mặt trời trở nên đen bóng, cùng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tương xứng, một đen một trắng, chỉ cảm thấy phá lệ hấp dẫn người.
Khẽ bẻ gãy một đóa hoa nhài màu trắng mang theo khô bại, đã ở dưới ánh mặt trời hơi hơi rủ xuống úa tàn, Hứa Tình Thâm khóe miệng khẽ nhếch, lòng bàn tay xoay chuyển, nhiều hơn vài giọt nước tinh khiết, dưới ánh mặt trời chợt hiện lên chút ánh sáng, Hứa Tình Thâm lại đưa tay phủ lên hoa nhài trên cành bị bẻ gãy, một lát cầm lấy tay của mình.
Hoa nhài bị bẻ đã phục hồi, một đóa hoa nhài mềm mại sáng lạn nở rộ. Tất cả lầu hai đều là các loại hoa của mẹ Hứa Tình Thâm Lý Tuyết Thiến, bất kể các loại hoa nào cũng có, một chậu hoa nhài màu trắng tản ra mùi thơm sâu kín.
Tâm tình Hứa Tình Thâm rất tốt.
“ Đây chính là linh tuyền a, ngươi lại dùng để làm cái này!” Thanh âm Tiểu Cửu vang lên, rõ ràng là thanh âm non nớt nhưng lại hết lần này tới lần khác giả bộ uy nghiêm, chính là thanh âm dù có giả trang thì rút cuộc vẫn là non nớt, ngược lại làm cho người ta cảm thấy buồn cười.
“ Dù sao cũng nhiều như vậy sợ cái gì.” Khóe miệng Hứa Tình Thâm câu lên thật sâu, đang lúc ngước mắt nhưng là nheo lại con mắt, ánh mắt vi liễm, nhiều hơn một tia ánh sáng lạnh.
Quả nhiên, Hứa Tình Thâm vi lăng trong nháy mắt, một chiếc xe buýt trong khu vực đã dừng ở trước cửa Hứa gia, phía trên đi xuống ba người, một người chính là mẹ của Hứa Tình Thâm Lý Tuyết Thiến.
Một người khác thì là bà nội của Hứa Tình Thâm Chu Thanh Cúc, cùng ông nội Hứa Văn Khoa. Lưng Chu Thanh Cúc, Lý Tuyết Thiến đeo một cái ba lô, còn Hứa Văn Khoa thì đứng bên người Chu Thanh Cúc. Chu Thanh Cúc có vẻ hơi béo, Hứa Văn Khoa nhưng lại gầy.
Lý Tuyết Thiến cười với hai người, nhìn thấy Hứa Tình Thâm nói với cô: “Tình Tình, mau xuống đây,ông nội bà nội của con đã đến.”
Hứa Tình Thâm khóe miệng giơ lên, đáp lời: “Hảo.” Lúc này mới đi xuống lầu.
Chu Thanh Cúc vừa vào cửa liền ngồi xuống trên ghế sa lon, mở TV ra, hơn nữa bật âm thanh lớn hết sức, Hứa Tình Thâm nhíu mày, đây cũng quá ầm ĩ rồi.
Nhưng mà Chu Thanh rút cuộc cũng là trưởng bối, Lý Tuyết Thiến cũng không nói cái gì phụng bồi nhìn hai người: “Cha, mẹ, các người vẫn chưa ăn cơm đi?”
Chu Thanh Cúc liếc Lý Tuyết Thiến:“ Biết rõ chưa ăn còn không mau đi làm!”
Hứa Tình Thâm ánh mắt âm u, nụ cười trên mặt Lý Tuyết Thiến cứng đờ, ngượng ngùng mở miệng: “Cha, mẹ, vậy các người đợi lát nữa, con sẽ đi làm ngay bây giờ.”
Chu Thanh Cúc chính là nhìn không thấy bộ dạng Lý Tuyết Thiến, nhìn thấy Hứa Tình Thâm xử tại cửa:“ Ngũ nha đầu, xử ở trong đó làm cái gì?”( ta cùng không biết xử là gì nên để nguyên thôi)
Đối với Hứa Tình Thâm cùng Lý Tuyết Thiến Chu Thanh Cúc đều là không thích, chính là không thấy được những thứ thành thành thật thật này thượng bất đắc thai diện nhân*
* đây là một câu thành ngữ của TQ, đại khái có nghĩa là không xứng tầm, không ra cái gì, tầm thường quê mùa, không dám gặp người( theo bachngocsach.com)
Hứa Văn Khoa nhìn nhìn Hứa Tình Thâm, cũng không nói gì, nhưng mà Chu Thanh Cúc lại một lần nữa nói:“ Không phát hiện chúng ta không uống nước sao? Còn không mau rót chén nước cho chúng ta! Một chút quy củ cũng không hiểu. “
Trong mắt Hứa Tình Thâm nhiễm lên nguy hiểm, Chu Thanh Cúc nhìn Hứa Tình Thâm còn không động, càng thêm tức giận:'' Như thế nào? Ngũ nha đầu, ta gọi ngươi còn bất động?”
Cuối cùng Hứa Tình Thâm đi đến bên cạnh máy đun nước rót cho hai người mỗi người một chén nước, bất quá, chỉ rót vào chén giấy dùng một lần, đặt ở trước mặt hai người, Hứa Văn Khoa nhẹ gật đầu với Hứa Tình Thâm, mặc dù trên mặt không có vui vẻ, nhưng đến cùng chính là còn hài lòng, nhưng mà Chu Thanh Cúc vẫn bất mãn.
Cái nha đầu này nhà lão tam, chính là thành thật chất phác, trước kia sẽ không nói chuyện, nhưng là bây giờ ngay cả người cũng sẽ không chào hỏi, vì vậy lạnh mắt lườm: “Như thế nào? Ngay cả người cũng không chào hỏi?”
Nói xong cũng không đợi Hứa Tình Thâm nói chuyện cứ tiếp tục nói:“ Cũng không biết Lý Tuyết Thiến dạy ngươi như thế nào! Dạy thành cái dạng này, so với mấy cái nha đầu nhà lão đại kém xa!”
Chu Thanh Cúc thích nhất chính là đem Hứa Tình Thâm cùng mấy cô nương nhà Hứa lão đại so sánh.
Hứa Văn Khoa cùng Chu Thanh Cúc tổng cộng sinh ra năm đứa con, ba con trai, hai con gái. Cha của Hứa Tình Thâm Hứa Thanh Sơn là con nhỏ nhất của Hứa Văn Khoa cùng Chu Thanh Cúc, dựa theo nơi này mà nói, từ trước đến nay đều là nhỏ nhất mới được sủng ái nhất, thế nhưng Hứa gia hoàn toàn ngược lại.
Hứa Văn Khoa cùng Chu Thanh Cúc nhưng là thích nhất con trai trưởng Hứa Thanh Bình, ngay cả đối với con trai thứ hai Hứa Thanh Thủy cũng so với đứa con thứ ba Hứa Thanh Sơn tốt hơn nhiều, hai đứa con gái cũng là sủng ái có thừa, thế nhưng đối với Hứa Thanh Sơn không hài lòng rất nhiều.
Nhưng mà mỗi lần từ nông thôn đến Thanh Thạch trấn, lúc nào cũng muốn ở nhà Hứa Thanh Sơn mấy ngày, mà không phải đi nhà trưởng nữ Hứa gia Hứa Xuân Đường đồng dạng ở tại Thanh Thạch trấn.
Mà con trai trưởng Hứa gia Hứa Thanh Bình đã sinh bốn đứa con gái rồi, lại chưa từng có môt thằng con trai, mà bốn đứa con gái này cũng là vì sinh môt đứa con trai, mà Hứa Tình Thâm nghe nói, vợ Hứa Thanh Bình cũng chính là Đại bá mẫu của mình lại mang thai, người trong nhà đều chỉ ngóng trông lần này có thể sinh một cái nhi tử.
Trong nhà Hứa Thanh Thủy nhưng là sinh ra hai đứa con trai.
Còn lại Hứa Thanh Sơn chỉ có một đứa con gái Hứa Tình Thâm.
“Như thế nào? Còn xử? Trông thấy ngươi ở đây đã cảm thấy phiền!” Chu Thanh Cúc uống một hớp nước, một hơi còn lại hơn nửa chén, lập tức mới cùng Hứa Tình Thâm nói như vậy, một bộ thần sắc chán ghét.
Hứa Tình Thâm khóe miệng giơ lên, không để trong lòng lắm trở về gian phòng của mình.
Chẳng qua là nhĩ lực Hứa Tình Thâm thật tốt vẫn nghe thấy thanh âm oán trách của Chu Thanh Cúc:“Cùng cái đầu gỗ giống nhau, nói cũng không nói, liền cùng Hứa Thanh Sơn đồng dạng, cũng không biết Lý Tuyết Thiến dạy như thế nào, đem ngũ nha đầu đã dạy thành bộ dạng như vậy, quả thực chính là ném vào mặt lão Hứa gia chúng ta.”
“Mỗi lần thấy nàng ta đều cảm thấy phiền, ngươi xem một chút cái dạng kia, học tập một chút cũng không tốt, xử sự một chút cũng không được, trước kia còn có thể kêu cá nhân, miệng tính ngọt, hiện tại lời nói đều không nói nữa, cũng không biết Lý Tuyết Thiến rút cuộc là dạy như thế nào, cùng mấy cái nhà lão đại quả thực không thể so sánh!”
Thanh âm Chu Thanh Cúc lải nhải vang lên trong cái phòng nhỏ, thanh âm lật xào trong phòng bếp ngừng lại, trong mắt Hứa Tình Thâm lóe ánh sáng lạnh.
Chu Thanh Cúc, Hứa Tình Thâm là cháu gái của ngươi, ta Hứa Tình Thâm không phải là!
Ngươi đã đả thương người thân ta quan tâm, như vậy, Hứa Tình Thâm tuyệt sẽ không dễ dàng thỏa hiệp.
“Được rồi, ngươi ít nói vài lời đi!” Nói chuyện chính là Hứa Văn Khoa, Hứa Văn Khoa ho khan hai tiếng, mới hấp dẫn lực chú ý của Chu Thanh Cúc, Chu Thanh Cúc vỗ vỗ lưng Hứa Văn Khoa:“ Ngươi a! Có phải hay không lại vụng trộm hút thuốc lá?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...