Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 79: Ninh thị
Quý phủ.
Phòng khách.
Quý Lăng Xuyên ngơ ngác ngồi trên ghế, cúi đầu không nói một lời.
Hắn đang nghĩ gì thì không ai biết.
Quý lão gia cũng đã hỏi gần xong.
Yến Tam Hợp nói với Bùi Tiếu: "Đi gọi mợ ba của ngươi tới đây!"
Nếu đổi lại có người khác dám nói với Bùi đại nhân như vậy, thì chắc chắn sẽ bị hắn mắng chết, nhưng đối phương lại là Yến Tam Hợp, ánh mắt Bùi đại nhân hiện tại nhìn nàng, chỉ có hai chữ: Ghê gớm!
"Chờ chút, ta tự đi gọi!"
Bùi Tiếu đẩy cửa ra ngoài, Yến Tam Hợp cũng nhân cơ hội ra ngoài sân hít thở một hơi, vừa thong thả bước đi, vừa chậm rãi tiêu hóa chuyện của lão thái thái.
Lý Bất Ngôn đứng dưới bóng cây, khoanh tay, không dám tiến lên quấy rầy nàng.
Mặc dù đã biết quá khứ của lão thái thái, nhưng quá khứ này không liên quan gì đến chó, nói cách khác, vẫn còn cách tâm ma của lão thái thái còn mười vạn tám ngàn dặm.
Tiếp theo phải xem Tam Hợp có thể tìm ra thứ gì hữu dụng đối với hóa niệm giải ma trong đống quá khứ lung tung này của bà hay không.
"Mợ ba tới rồi." Một tiếng kêu vang lên, Yến Tam Hợp dừng bước, Lý Bất Ngôn ngẩng đầu.
Bùi Tiếu đi trước vào viện, phía sau đi theo một nữ tử quý phái.
"Để ta giới thiệu, vị này là Yến cô nương, cao thủ điều tra do Binh Mã ty Bắc thành mời tới."
"Yến cô nương, đây là mợ ba của ta."
Yến Tam Hợp đánh giá nữ nhân trước mặt.
Khoảng bốn mươi tuổi, đầu đầy trân châu, khuôn mặt và dáng người có thể nhìn ra được lúc còn trẻ là một mỹ nhân, nhưng bên lông mày có một nốt ruồi đen to bằng hạt đậu tương, nhìn có hơi dữ.
Yến Tam Hợp đang đánh giá nàng, nữ nhân này cũng đang đánh giá nàng, hơn nữa trong lòng còn hơi nghi ngờ.
Còn trẻ vậy sao?
Còn là một cô nương?
Không thể nào!
"Tam thái thái họ gì?"
"Họ Ninh."
"Vào phòng khách ngồi đi."
"Khoan đã!" Bùi Tiếu đột nhiên quát lên: "Mợ ba, Yến cô nương tuy rằng tuổi còn trẻ, lại là một cô nương, nhưng Tạ tam gia khó khăn lắm mới mời tới được, lát nữa nếu nàng hỏi gì mợ thì mợ cứ có gì đáp đó, không nên giấu diễm."
Tạ tam gia là ai, Ninh thị tự biết rõ trong lòng, vội cười nói: "Cháu trai yên tâm, ta đương nhiên là có một nói một, có hai nói hai."
Yến Tam Hợp: "Tam thái thái, vậy mời đi!"
Ninh thị vừa bước vào ngưỡng cửa, đã thấy Đại lão gia ngồi trên ghế, hừ mũi một tiếng, sau đó mới không cam lòng tiến lên hành lễ.
Quý Lăng Xuyên hoàn hồn khoát tay, ý bảo nàng ngồi xuống.
Bùi Tiếu là người cuối cùng vào cửa, sau khi vào thì đóng cửa lại, tiếng đóng cửa vừa nặng vừa vang, đến tim Yến Tam Hợp cũng hơi run lên.
Ninh thị nhấp một ngụm trà, đặt chung trà xuống, rồi dùng khăn lau khóe miệng.
"Bày trận thế lớn như thế, còn mời cao nhân đến, trong phủ này rốt cuộc đã xảy ra vụ án gì lớn lắm sao, mau nói cho ta nghe một chút đi!"
Lời này vừa nói xong, Yến Tam Hợp đã hiểu ngay, vì sao Bùi đại nhân lại tự đi mời, vì sao lại nói trước một câu đó, vì sao lại đóng cửa mạnh như vậy!
Tam phu nhân này... Không phải đèn cạn dầu!
Nếu không phải đèn cạn dầu, Yến Tam Hợp nhanh chóng thay đổi xưng hô.
"Ninh thị, ngươi gả vào Quý phủ như thế nào? Ai dắt mối? Ai làm chủ?"
Ninh thị bị hỏi mà sửng sốt: "Sao, chuyện này cũng liên quan đến vụ án sao?"
Yến Tam Hợp lạnh lùng nói: "Ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta, có liên quan đến vụ án hay không không phải chuyện ngươi nên hỏi."
Ninh thị cả kinh, lúc này mới nghiêm túc đánh giá Yến Tam Hợp.
Vừa đánh giá, nàng cực kỳ là kinh ngạc.
Cô nương này trẻ thì trẻ, nhưng sống lưng thẳng tắp, hai tròng mắt đen sâu, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo.
Tuyệt đối không phải người bình thường!
Ninh thị lúc này mới thành thật trả lời: "Ta là được lão thái thái chọn trúng, kiệu lớn tám người nâng đường đường chính chính nghênh vào cửa."
Lúc này, đến phiên Yến Tam Hợp kinh ngạc.
Người lão thái thái chọn trúng, theo lý ở trong phủ này hẳn phải thân thiết với lão thái thái nhất, thế nào lại đối đầu với bà nhất đây?
Yến Tam Hợp nhìn về phía Bùi Tiếu: "Ninh gia có môn đệ gì?"
Bùi cười nói: "Nhà ngoại mợ ba ta là phú thương của phủ Chân Định."
Ninh thị không hài lòng câu trả lời hời hợt của đứa cháu trai, kiêu ngạo nói: "Tất cả vườn táo của phủ Chân Định đều là của Ninh gia ta."
(Mợ ba, cầu bao nuôi)
Trách không được đầu đầy trân châu phỉ thúy, hóa ra là nhà ngoại giàu có, nếu không thì một người làm quan một người làm thương nhân, một người ở kinh thành một người phủ Chân Định thì cũng chẳng thể nào thông hôn được.
Yến Tam Hợp lại hỏi: "Ở Ninh gia, ngươi đứng thứ mấy?"
Ninh thị ngẩng đầu cười: "Trưởng tỷ, đích xuất, gả vào Quý gia mang theo một trăm hai mươi bộ của hồi môn, chứa trọn ba chiếc thuyền, trải dài hơn mười dặm."
Câu trả lời này, khiến Lý Bất Ngôn bên cạnh cũng hơi biến sắc.
Tam thái thái, biết nhà ngươi có tiền, cũng không cần câu nào nói ra cũng toàn tiền như thế, chẳng lẽ chưa từng nghe nói câu có tiền thì đừng để lộ ra sao?
Yến Tam Hợp nhướng mày: "Trong mắt ngươi, mẫu thân chồng ngươi là người như thế nào?"
Câu hỏi này bị hỏi đột ngột, Ninh thị nhìn trái nhìn phải, thấy ánh mắt mọi người đều đặt ở trên người nàng, lầm bầm nói: "Có thể là gì, là trưởng bối chứ gì."
"Trưởng bối có tốt, có xấu, có hiền lành, có xảo quyệt, có mềm lòng, có tàn nhẫn, có biết nhìn xa trông rộng, có thể khoan dung, có mưu kế tỉ mỉ, có không khoan hồng độ lượng." Yến Tam Hợp hỏi: "Bà ấy thuộc loại nào?"
Ninh thị ngẩn ra, sắc mặt dần xanh mét, rất lâu sau cũng không nói gì.
Bùi đại nhân cũng không có nhiều kiên nhẫn như vậy, vừa muốn há miệng giục thì thấy ánh mắt sắc như đao của Yến Tam Hợp liếc mình, đành phải thành thật ngậm miệng lại.
"Không dễ trả lời, vậy ta đổi câu hỏi khác nhé." Yến Tam Hợp: "Dưới gối ngươi có con không?"
Ninh thị tự giễu cười nói: "Mạng không tốt, sinh ba hàng tốn của(*)."
(*)Ý là sinh con gái ấy ạ, kiểu sau này gả đi, còn phải kèm thêm của hồi môn, nên gọi là hàng tốn của."
Chính thê không có con trai?
Yến Tam Hợp vì thế lại hỏi: "Tam lão gia có mấy phòng thiếp thị?"
Cái này cũng không phải chuyện có thể giấu diếm được, Ninh thị hào sảng nói: "Tam phòng di nương."
Yến Tam Hợp: "Đều có sinh dưỡng ư?"
Ninh thị dường như bị hỏi đến phiền phức, khó chịu nói: "Sao lại không có sinh dưỡng, trai gái đều có!"
Yến Tam Hợp: "Nếu có con trai thì có đưa đến dưới danh nghĩa của ngươi không?"
"Tại sao ta phải nuôi con cho người khác?"
Ninh thị liếc Quý Lăng Xuyên ngồi bên cạnh, liên tục cười gằn.
"Có quỷ mới biết có ăn cháo đá bát hay không. Hơn nữa, con di nương sinh thì chính là di nương sinh, lừa được người khác, thì sao lừa được chính mình? Ta cũng không muốn khi công đi làm cầu nối cho người khác."
Lời này quả thực là...
Kẹp thương cầm gậy, ngậm máu phun người, chỉ tang mắng hòe, không bỏ sót một thứ nào!
Trong lòng Quý Lăng Xuyên vốn đã nổi lửa, bị nàng đâm như thể thì vỗ bàn lạnh lùng nói: "Ninh thị, ngươi nói ai dùng người khác làm cầu nối?"
"Ôi, đại lão gia của ta!" Ninh thị ôm ngực, dáng vẻ như bị kinh hãi: "Ta đâu có chỉ mặt gọi tên ngươi, ngươi có tật giật mình à!"
"Ngươi..."
"Ninh gia chúng ta không có quyền thế giống Trương gia, Lý gia, trong nhà có nhiều hơn mấy đồng xu thối thôi." Ninh thị cười nhạo: "Cho dù làm cầu nối, cũng không có tác dụng gì!"
Quý Lăng Xuyên tức giận cầm lấy chén trà đập mạnh xuống đất.
"Mẫu thân lúc trước sao lại nhìn trúng cái thứ nữ tử chanh chua như ngươi, đúng là gia môn bất hạnh."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...