Tuy rằng bước đi như bay, nhưng trên người vẫn còn có vài vết thương chưa lành, Tạ Tri Phi lười cưỡi ngựa, bèn ra lệnh cho Chu Thanh lái xe.
Lý Bất Ngôn rất không muốn ngồi cùng xe với nam nhân lẳng lơ này, nhưng lại không thể không lên xe.
Nàng lần này đi theo là muốn kể lại tất cả chuyện mà mình nghe được về Tĩnh Trần lại cho vị gia này nghe, để hắn có tính toán trong lòng.
Lúc xe ngựa đang chuẩn bị khởi động, Tạ Tri Phi đột nhiên mở cửa sổ xe: “Mấy ngày nay, Minh Đình đang làm gì?”
Chu Thanh lắc đầu, tỏ vẻ không biết: "Gia, muốn phái người đi Tăng Lục Ti hỏi một chút không?”
“Đi hỏi thử đi.” Tạ Tri Phi hơi lo lắng.
“”Vâng!
Chu Thanh nhảy xuống xe ngựa, dặn dò vài câu với gã sai vặt phía sau rồi mới lái xe rời đi.
Ai có thể ngờ tới, Tam gia chân trước vừa đi, Tiểu Bùi gia chân sau đã tới Tạ phủ.
Tiểu Bùi gia không phải đến một mình, ngoại trừ Hoàng Kỳ thì phía sau hắn còn có một nữ nhân ăn mặc rất vui tươi đi theo.
Tạ tổng quản vừa nhìn hai người này, thì ngây ngẩn cả người: “Tiểu Bùi gia, ngài đây là muốn…”
“Đừng hỏi.” Tiểu Bùi gia: "Lão phu nhân nhà các ngươi đâu, ta muốn gặp người!”
“Lão phu nhân đang ở trong viện, lão nô dẫn ngài đi…”
“Không đến viện của bà, ta muốn đến chính đường của Tạ phủ nhà các ngươi.” Tiểu Bùi gia ưỡn ngực: “Mời đại phu nhân và thiếu phu nhân tới, ta có chuyện quan trọng.”
Tạ tổng quản "vâng" một tiếng, vừa phái người đi mở cửa chính đường, vừa đích thân đi mời người.”
Lão phu nhân vừa nghe là tiểu Bùi gia đến nhà, vội bảo nha hoàn thay y phục gặp khách.
Không nhìn mặt tăng cũng nhìn mặt Phật, Bùi thái y chăm sóc từ trên xuống dưới Tạ gia như thế, lão phu nhân cũng không nỡ làm gì tiểu bối Bùi gia.
Huống chi, đứa nhỏ này từ nhỏ đã chơi với lão tam, cho nên lão phu nhân cũng coi hắn là cháu rồi.
Trong bốn góc chính đường đặt bốn chậu nước đá, cảm giác mát mẻ len lỏi vào người.
Bùi Tiếu ngồi thẳng tắp, vừa chậm rãi uống trà, thỉnh thoảng lại dặn dò nữ nhân bên cạnh vài câu.
Không bao lâu, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến.
Bùi Tiếu đặt chung trà xuống, sửa sang lại quan bào, đứng dậy nghênh đón.
Ngoài viện, mẹ chồng nàng dâu hai người đỡ lão phu nhân đi vào.
Bùi Tiếu tiến lên đỡ lão phu nhân, nhẹ nhàng nói lời ngon tiếng ngọt, khiến lão phu nhân như mở cờ trong bụng.
Chu thị nhìn một già một trẻ phía trước, không khỏi nhìn thoáng qua Tạ tổng quản.
Tạ tổng quản biết thâm ý trong ánh mắt này của Đại phu nhân.
Tiểu Bùi gia không giống Tam gia, không phải là người miệng ngọt, hắn nhìn vừa mắt thì sẽ nói ứng phó một hai câu, không vừa mắt thì chẳng thèm liếc nhìn ai, chớ nói chi là nói lời ngon miệng ngọt.
Người khác đi nói ngon nói ngọt với hắn mới đúng.
Lúc này tiểu Bùi gia hạ thấp tư thái giống như Tam gia, dỗ dành lão phu nhân… Làm việc trái ngày thường chắc chắn có âm mưu!
Tạ tổng quản đi tới bên cạnh Đại phu nhân, che miệng nói: "Đại phu nhân, xem tiếp đã rồi nói.”
Chu thị gật gật đầu.
Chờ lão phu nhân ngồi vào chỗ của mình, mọi người cũng đồng loạt ngồi xuống.
Lúc này, các nữ nhân Tạ phủ mới phát hiện trong phòng còn có một người đang ngồi, người nọ cười hòa khí, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều tự nhiên hào phóng.
Lão phu nhân uống một ngụm trà ấm, cười híp mắt nói: "Vị này là…”
Phụ nhân kia đứng dậy thi lễ với lão phu nhân: “Lão phu nhân, ta là bà mối Tiểu Bùi gia mời tới, họ Vương, lão phu nhân cứ gọi ta bà mối Vương là được.”
“Bà mối Vương?” Ngô thị " vừa khỏi bệnh" sắc mặt hơi đổi.
Mấy năm nay bởi vì hôn sự của nữ nhi, nàng cũng có tìm hiểu ít nhiều về giá thị trường của bà mối trong thành Tứ Cửu rồi.
Bà mối Vương này chuyên se tơ bắc cầu cho cao môn đại tộc, các mối lương duyên mà bà ta nối được không biết bao nhiêu.
Tiểu Bùi gia mời bà ta tới, tám chín phần mười là muốn cầu thân với cô nương của Tạ phủ. Tạ phủ chỉ có hai vị cô nương, nữ nhi nhà mình tuyệt không thể, vậy cũng chỉ còn lại có cái người ở nhị phòng thôi.
Thứ nữ gả cho con trai cả, còn là dòng dõi Bùi gia… Ngô thị cắn chặt răng hàm, thầm nghĩ đúng là sợ cái gì tới cái đó.
Sắc mặt lão phu nhân cũng hơi đổi.
Tiểu Bùi gia chẳng lẽ nhìn trúng Nhị nha đầu sao?
Nếu thật sự là như thế, Tạ gia và Bùi gia lại thêm thân, thế thì đúng là một chuyện vui.
Chỉ là dòng dõi Bùi gia như vậy, của hồi môn không thể qua loa được, phải thêm ba phần lễ mới được.
Hai nữ nhân Tạ phủ, không ngừng gảy bàn tính trong lòng.
Chỉ có Chu thị là thấy hoang mang.
Xưa này đại phòng và nhị phòng bất hòa, tiểu Bùi gia đứng về phía lão tam nên tuyết đối không chọn trúng nhị cô nương được. Đại cô nương lại càng không thể.”
Toàn bộ Tạ phủ cũng chỉ còn lại Tĩnh Tư Cư thôi.
Nếu đúng như thế thì có khi lại là chuyện đại hỉ, thế nhưng lại chỉ có Tiểu Bùi gia đến cửa, như thế là không hợp quy củ lắm.
Bùi lão gia, Bùi phu nhân đâu?
Bọn họ biết chuyện này không?
Hay là căn bản chẳng hay biết gì?
Lão phu nhân cười híp mắt nói: "Bà mối Vương, người đến nhà ta làm mai sao?”
“Lão phu nhân đoán đúng rồi.” Vương bà mối cười tít mắt: "Ai cũng nói nhà có nữ nhân thì trăm nhà cầu, quý phủ là nhà thi lễ, thanh quý vô giá, cô nương dạy ra cũng sẽ tri thư đạt lễ, ôn thuận hiền lương. Ta đây không phải tới cửa cầu thân cho tiểu Bùi gi đây sao?”
Một trận mông ngựa này, vỗ đến mức khiến lòng lão phu nhân nở hoa.
Lão phu nhân liếc mắt nhìn Tiểu Bùi gia.
Mặc một bộ quan phục mới tinh, tướng mạo đường đường, khí chất bất phàm, đúng là càng nhìn càng thích.
“Tốt, tốt, tốt!” Lão phu nhân cười tươi như hoa.
“Hai nhà Bùi, Tạ có quan hệ sâu sắc, lão gia hai nhà không cần phải nói, đều là giao tình mấy chục năm, các tiểu bối cũng thân với nhau từ nhỏ, đây đúng là chuyện không thể tốt hơn. Người đâu, đi gọi Liễu di nương tới, để cho nàng cũng nghe thử.”
“Kêu bà ấy làm gì?” Bùi Tiếu vội ngăn cản nói: "Lão phu nhân, không cần gọi nàng, người làm chủ là được rồi.”
“Đưa nhỏ này…” Lão phu nhân giận dữ trừng mắt: “Liễu di nương dù sao cũng là mẫu thân ruột của nha đầu kia, dù thế nào, hôn nhân đại sự này cũng phải...”
“Lão phu nhân, người nghĩ sai rồi.” Bùi Tiếu vội ra hiệu với bà mối Vương.
Bà mối Vương bước lên trước một bước, cười nói: "Lão phu nhân, trách ta không nói rõ ràng, tiểu Bùi gia muốn là muốn cưới nghĩa nữ của Tạ lão gia, Yến Tam Hợp cô nương cơ.”
Yến Tam Hợp?
Ba chữ, giống như sấm sét đánh vào trán lão phu nhân và Ngô thị.
Lão phu nhân ngạc nhiên.
Sao lại là nàng ta?
Ngô thị chỉ cảm thấy trong lòng mừng như điên, mừng đến mức nàng thiếu chút nữa nhịn không được mà nói một tiếng: "Được".
Cứ như vậy, không chỉ không để cho nhị phòng có chỗ tốt, mà còn có thể khiến cho Yến Tam Hợp kia về sau bớt quấn lấy lão tam nhà chúng ta, thật sự là không ngờ được!
Nhưng nghĩ lại, dựa vào cái gì Yến Tam Hợp có thể gả tốt như vậy?
Con gái ta ngoại trừ không nhìn thấy được thì có gì kém hơn nó?
Sự vui vẻ biến thành từng hồi chua chát, chua đến mức Ngô thị rất muốn chất vấn một tiếng: Ông trời ơi, ông có mắt không?
Chu thị thấy không khí trong phòng nặng nề thì vội liếc Tạ tổng quản một cái.
Tạ tổng quản gần như là nhanh chân bỏ chạy.
Ôi trời ơi, ghê gớm quá rồi!
Ôi trời ơi, thật ghê gớm quá rồi!
Tiểu Bùi gia lại tới cầu hôn Yến cô nương, chuyện này là sao đây?
Chu thị dù sao cũng là người từng trải đời, cười khanh khách đi tới trước mặt Bùi Tiếu.
“Tiểu Bùi gia, tẩu tử hỏi một câu không nên hỏi, chuyện tới cửa cầu hôn, Bùi thái y, Bùi phu nhân có biết không?”
Chết tiệt!
Nếu họ biết thì còn cần ta tự mình đến cửa sao?
Bùi Tiếu ngẩng đầu, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Tẩu tẩu, chuyện hôn nhân, mệnh của cha mẹ, lời của người mai mối, có đúng không?”
Chu thị gật gật đầu: "Đúng!”
Bùi Tiếu: "Bà mối ta mời tới, quy củ này không sai chứ?”
Chu thị lại gật đầu: "Không sai.”
Bùi Tiếu: "Nếu không sai, vậy không phải được rồi rồi, phụ mẫu ta có biết hay không thì có gì quan trọng đâu?”
Lại một tia sẩm sét đánh thẳng xuống.
Lần này, ngay cả Chu thị cũng bị đánh trúng.
Nàng quả nhiên đoán trúng rồi, tên nhóc này đúng là gạt người trong nhà chạy tới cầu hôn.
Thành ra thể thống gì đây!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...