Đêm khuya bị người đánh thức, nếu như lúc bình thường thì Tiểu Bùi gia không nổi sung một trận thì tuyệt đối sẽ không rời giường.
Nhưng hôm nay Hoàng Kỳ ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, Tiểu Bùi gia không nói hai lời, mặc xiêm y rời đi, khiến Chu Thanh nhìn đến trợn tròn mắt.
Xe ngựa chờ ở cửa Tạ phủ, chở thẳng hắn đến Tăng Lục Ti.
Người gác cổng Tăng Lục Ti thấy Bùi đại nhân đến thì vội vàng xách một cái đèn lồng đưa cho Hoàng Kỳ.
Chủ tớ hai người đi thằng vào bên trong, còn chưa tới trước cửa viện Tả Thiện Thế thì đã nhìn thấy hai cái đầu trọc của đám hòa thượng, một người cầm một cái đèn lồng trong tay chờ họ.
Đèn trong viện được bật sáng lên.
Một trong hai vị hòa thượng không nói nhiều mà trực tiếp móc hai bức tượng người trong ngực ra: “Đại nhân, ta đã hỏi thăm hết tất cả chùa miếu trong Hoa quốc rồi, nhưng không biết cô nương này đến từ đâu cả?”
“Gì cơ?” Bùi Tiếu hoàn toàn kinh hãi.
Suốt dọc đường hắn đã suy nghĩ vô số lần, cảm thấy bốn tháng này hẳn cũng sẽ tìm ra được chút tin tức gì đó, nhưng ai ngờ lại chẳng thu hoạch được gì cả.
Hắn vừa định hỏi "Sao có thể” thì nhác thấy dáng vẻ phong trần mệt mỏi của hai người, lời trong miệng chỏ có thể nuốt xuống.
Bùi Tiếu nhìn Hoàng Kỳ một cái, Hoàng Kỳ lấy ngân phiếu đã chuẩn bị sắn ra, tiến lên trái ôm một cái, phải ôm một cái.
“Đi, hôm nay ở nha môn nghỉ ngơi, ta bảo phòng bếp chuẩn bị chút đồ chay, ba anh em ta uống chút rượu, xem như đón gió tẩy trần cho các ngươi.”
Ba người kề vai sát cánh rời đi, để Bùi Tiếu một mình đứng ở dưới đèn nhíu mày nhíu mặt.
Vốn định tìm tới người nhà nàng, dù là cao thấp quý tiện thì vẫn còn cửa để mà đến cầu thân, hôm nay thế này…
Haiz!
Bùi đại nhân vuốt cằm, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ hai chủ tớ nhảy từ trong khe đá ra sao?”
……
Trên đời này, có nhưng bí mật không thể điều tra ra, nhưng có những bí mật thì không thể giấu được.
Gần như là chỉ trong một đêm, vương hầu tướng quân, văn võ bá quan đều biết Lục Thời buộc tội đương triều đệ nhất thái giám Nghiêm Như Hiền.
Con ngươi của mọi người đều bị bốn chữ "dâm loạn cung đình" trong tấu chương buộc tội hấp dẫn.
Sáng hôm sau, sáng sớm.
Đang lúc các bá quan hăng hái bừng bừng muốn xem một vở kịch hay, thì lão Ngự Sử Lục Thời cáo bệnh không tới triều sớm.
Mà Nghiêm Như Hiền vốn không rời một tấc khỏi hoàng đế cũng đã đổi thành một thái giám ti lễ giám tùy đường, Tần Khởi.
Trên triều, hoàng đế không hề nhắc đến chuyện buộc tội hôm qua, các bá quan cũng đều mừng rỡ cười vui.
Nhưng mọi chuyện thường là như vậy.
Càng không nhắc tới, thì lại càng có người tò mò.
Dần dần, ngay cả dân chúng trong thị trấn cũng bắt đầu bàn đến chuyện này.
Mọi người chưa giờ đã quên luôn chuyện Từ Lai rớt đài, phong ba Tạ phủ tam gia bị thương, ai nấy đều cúi đầu nhỏ giọng bàn tán chuyện của lão thái giám Nghiêm Như Hiền này.
Cũng là bắt đầu từ hôm nay, xung quanh Tạ phủ lại có thêm không ít người lén lút đến thò đầu dò xét.
Tạ tổng quản sau khi được đại thiếu phu nhân nhắc nhở, thì không hề hoảng hốt, hạ nhân vừa gõ trống canh thì đóng cửa sống như bình thường.’
Cuộc sống Tạ phủ cũng không yên ổn.
Phu nhân chẳng biết vì sao, bỗng nhiên kêu đau ngực, Chu thị vừa phải lo cho người cả phủ, còn phải chăm sóc cho mẹ chồng, chỉ mấy ngày đã gầy đi trông thấy.
Kỳ lạ hơn nữa là phu nhân nhiễm bệnh, lão gia, đại gia đều không đến viện của nàng thăm, lão phu nhân cũng chỉ phái vú nuôi đến hỏi thăm một tiếng.
Yến Tam Hợp không quan tâm đến mưa gió bên ngoài, từ chối mọi người thăm hỏi, dưỡng thương ở Tĩnh Tư Cư.
Nàng bảo Lý Bất Ngôn treo trang phục của Tĩnh Trần lên giá áo, ngày đêm ngắm nhìn, nếu không phải chân không khỏe thì nàng thật sự muốn mặc thử xem, để cảm nhận cảm giác khi mặc lên người.
Cùng là dưỡng thương, Tạ tam gia lại không chịu nhàn rỗi, cũng không chịu ngồi yên.
Chưa nói đến nhưng người bên ngoài đến thăm bệnh, chỉ nói trong Tạ phủ, hôm nay người này đến hôm kia người khác đến, viện Thế An chợt vô cùng náo nhiệt.
Chỉ có Tiểu Bùi gia, mấy ngày nay không biết đang bận rộn gì mà phá lệ không chạy tới Tạ phủ.
Ba ngày vừa qua, Tam gia cũng học theo Yến Tam Hợp, từ chối hết mọi người đến thăm hỏi.
Hắn vốn chỉ bị thương ngoài da, chỉ cần kết vảy là có thể khỏi bảy tám phần, hơn nữa còn ăn uống đầy đù, Bùi thái y một ngày còn đến hai chuyến…
Vết thương của Tạ Tri Phi, mắt thường cũng có thể thấy đường đang khỏe lên rất nhanh, đến ngày thứ bảy, thì đã có thể bước đi như bay.
Việc đầu tiên sau khi cất bước như bay là, hắn lại tới Tĩnh Tư Cư.
Vừa vào Tĩnh Tư Cư, Tam gia đã nở nụ cười.
Dưới bóng cây;
Trên giường trúc;
Có cô thiếu nữ đang năm buồn chán, cái chân bị thương đặt trên ghế cao, tay phải nắm một quả táo xanh không biết nhặt được từ đâu.
Ném lên trên rồi đón lấy mấy lần.
Nghe thấy có tiếng bước chân, nàng nghiêng đầu, tay run lên, quả táo rơi xuống đất.
Tạ Tri Phi đi qua, nhặt lên, cười híp mắt nhìn cô.
Nhìn cái gì?
Yến Tam Hợp liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đã hoàn toàn tiêu sưng của người này, nhưng cô vẫn thấy chẳng vừa mắt.
Câu nói lẳng lơ "Tam gia sẽ chắn ở phía trước ngươi" cứ thỉnh thoảng lại chạy ra đâm vào đầu óc nàng một cái, khiến nàng đêm đến cũng chẳng ngủ được ngon.
Ánh mắt nam nhân dời từ trên mặt Yến Tam Hợp, xuống cái chân bị thương, rồi nói: "Thang Viên, mang ghế trúc cho gia.”
Ghế trúc bưng tới, hắn đặt ở chỗ gần giường trúc nhất, sau đó ngồi xuống, khoanh tay.
“Táo xanh này tặng ta đi, ngươi nói đi, muốn ta đến am Thủy Nguyệt hỏi gì nào?”
Hắn thật sự đi sao?
Yến Tam Hợp đón ánh mắt của hắn, vì lòng tiểu nhân của mình mà hơi đỏ mặt.
“Đến am Thủy Nguyệt, chia người thành hai nhóm.” Nàng nói.
“Hai nhóm gì?”
“Một nhóm quen thuộc với Tĩnh Trần, một nhóm không quen thuộc với Tĩnh Trần.”
“Quen thì làm sao? Không quen thì làm sao?”
"Quen thuộc, thì ngươi dẫn các nàng tới phòng Tĩnh Trần, đích thân hỏi; không quen thuộc, thì ngươi kêu các nàng mỗi người kể một chuyện cũ về Tĩnh Trần, kêu Chu Thanh phụ trách ghi chép.”
“Ta nên hỏi cái gì?”
Yến Tam Hợp: "Muốn hỏi gì thì cứ hỏi.”
Tạ Tri Phi cười cười.
Nhờ có thuốc bổ hàng ngày nên gương mặt nha đầu kia cũng có một chút huyết sắc, giống như bôi son, sáng ngời động lòng người.
Thật muốn nhéo một cái.
“Ta muốn hỏi…” Ánh mắt hắn dừng ở bên má đỏ lên của nàng: “Yến cô nương có gì muốn ăn muốn chơi không?”
“Ta muốn ăn bồ câu sữa, vịt quay, bánh Vân Phiến, kẹo hồ lô…” Chẳng biết lúc nào, Lý Bất Ngôn ôm ngực đứng ở dưới mái hiên, như cười như không: “Lát nữa Tam gia sẽ cho mua sao?”
Một lát?
Xem ra tên “phá bĩnh” này cũng muốn đi am Thủy Nguyệt với hắn rồi.
Hơn phân nửa là chủ ý của Yến Tam Hợp.
Tạ Tri Phi đứng dậy, ánh mắt hạ xuống, nói với Yến Tam Hợp: "Yến cô nương nói xem, Tam gia có nên mua không?”
Thích mua thì mua!
Yến Tam Hợp thầm thì trong lòng, chẳng biết vì sao lỗ tai cũng đỏ lên.
Tạ Tri Phi cười: "Tất cả đều nằm trong lời của Bất Ngôn, Yến Tam Hợp, ta biết rồi.”
Ngươi thì biết cái gì mà kêu biết?
Yến Tam Hợp nhịn không được ngẩng đầu, hung hăng trừng hắn một cái.
Cái nhìn này rơi vào trong mắt Tạ Tri Phi, quả thực là sinh sắc sinh hương.
Hắn cười ha ha, giống như một tướng quân đắc thắng, xoay người đi ra khỏi Tĩnh Tư Cư.
Yến Tam Hợp nghẹn họng chẳng nói gì được.
Bảy ngày này, cô dưỡng chân, còn hắn dưỡng óc à, sao càng ngày càng khó đối phó thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...