Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Trên mặt Tuệ Như giờ phút này mới lộ ra chút không cam lòng và oán hận mà chỉ tục nhân mới có.

“Lúc ấy Lan Xuyên mới bốn tuổi, dáng vẻ phấn nộn non nớt, cực kỳ khiến người ta yêu thích, hơn nữa đứa nhỏ bốn tuổi rất dễ nuôi. Nhưng Minh Nguyệt vừa đi ra, hai vợ chồng lập tức thay đổi chủ ý, dẫn Minh Nguyệt đi.”

“Đây chính là nhân duyên ngươi nói!”

“Không phải.” Tuệ Như cắn răng: "Ngoại trừ nhân duyên ra, phía sau Minh Nguyệt có Tĩnh Trần đứng đó.”

Nàng nhớ rất rõ.

Ngày đó, Tĩnh Trần mặc một bộ ni bào mới may, thả tay đứng dưới ánh mặt trời, khóe miệng mỉm cười, trên làn da trắng nõn giống như được phủ một tầng ánh sáng.

Thấy ánh mắt Đường phu nhân nhìn qua, nàng khẽ gật đầu, rồi cúi đầu cụp mắt, vừa đoan trang, lại tao nhã.

Đường phu nhân lập tức bị nàng hấp dẫn, sau đó, mới dời ánh mắt xuống, thấy Minh Nguyệt đứng thẳng trước mặt Tĩnh Trần, ánh mắt Đường phu nhân chợt sáng lên.

Nàng đưa tay kéo kéo tay áo Đường lão gia...

Vận mệnh của Minh Nguyệt đã thay đổi như vậy.

Sau đó, Đường phu nhân đi về phía nàng, tiếc nuối nói: "Thật có lỗi, Tuệ Như sư thái, chúng ta chọn trúng đứa bé Minh Nguyệt kia, đứa bé kia nhìn thật dễ mến.”

“Lời của Đường phu nhân thật hay!” Tuệ Như ngẩng đầu thở dài: “Kỳ thật nói trắng ra, đứa trẻ dễ mến là vì Tĩnh Trần dễ mến; Lan Xuyên không dễ mến là vì Tuệ Như ta không dễ mến thôi.”

Yến Tam Hợp không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng.

"Lúc ấy, ta đã ngộ ra một chân tướng: Cùng cực cả đời, ta đều không sánh bằng nàng; không chỉ ta không sánh bằng, đồ nhi của ta cũng không sánh bằng đồ nhi của nàng.”

“Chính là bởi vì nàng lúc còn sống, ngươi so không lại, cho nên ngươi mới đợi sau khi nàng chết động tay động chân?”

Tuệ Như dùng sức cắn đầu lưỡi của mình một cái, cố gắng trấn định tiếp tục nói.


“Nàng phó thác cho ta hai chuyện. Chuyện thứ nhất, chính là nàng không muốn mặc ni bào, ta hỏi nàng vì sao, nàng nói mười tám năm Thanh Đăng Cổ Phật, đủ rồi.”

Đủ rồi?

Hai chữ này để lộ ra không ít tin tức.

“Chuyện thứ hai là không để lại thi thể, một mồi lửa đốt cho xong việc.”

Hỏa táng?

Yến Tam Hợp trong lòng chấn động, bật thốt lên: "Đây là vì sao?”

 Tuệ Như: "Nàng nói hồn đã tan, giữ lại túi da làm gì, không bằng đốt một mồi đi.”

“Cho nên...” Yến Tam Hợp có chút không dám tin tưởng lỗ tai mình: “Hậu sự nàng giao phó, ngươi đồng ý trước mặt nàng, thế nhưng lại chẳng làm chuyện gì cho nàng?”

Tuệ Như gật đầu: "Vâng!”

Yến Tam Hợp: "Cũng bởi vì nàng thông minh hơn ngươi, có ngộ tính hơn ngươi, lão Am chủ thích nàng hơn ngươi, Minh Nguyệt có tiền đồ tốt hơn Lan Xuyên.”

Tuệ Như: "Vâng!”

Yến Tam Hợp lại nhịn không được: “Tuệ Như, ngươi còn là người xuất gia thanh tịnh ư, ngươi căn bản là tiểu nhân trong hồng trần không chịu người khác tốt hơn mình.”

“Vâng, vâng, vâng...” Tuệ Như khom người xuống, chậm rãi vùi mặt vào lòng bàn tay, nước mắt theo khe hở ngón tay của nàng chảy ra, không ngừng chảy ra.

Trong nước mắt có hối hận không? Hẳn là có.

Nếu không, nàng sẽ không vì tâm ma của Tĩnh Trần mà bằng lòng đưa tánh mạng của mình ra.

Nhưng hối hận, là từ Yến Tam Hợp không thích nhất.

Đã muộn rồi!

Yến Tam Hợp lạnh lùng mở miệng: “Tuệ Như, bây giờ ta muốn đi xem trai phòng của Tĩnh Trần, có còn giữ lại không?

Tuệ Như khó khăn đứng thẳng dậy, lấy tay áo lau nước mắt nói: "Có giữ lại, ta bảo Lan Xuyên dẫn ngươi đi, ngươi chờ một lát, ta đi rửa mặt.”

Tuệ Như lão ni rửa mặt xong, đã nhìn không ra dấu vết vừa mới khóc, chỉ là nhìn mặt như tro tàn, trong ánh mắt một chút sức sống cũng không có.

Một lát sau, Lan Xuyên vào trong nhà, vừa nhìn thấy sắc mặt Tuệ Như không tốt, thì vội hỏi: "Am chủ, người không khỏe ở đâu sao?”

“Không có.” Tuệ Như miễn cưỡng cười: "Ngươi dẫn Yến cô nương đến phòng Tĩnh Trần nhìn xem đi.”

Lan Xuyên không xoay người rời đi, mà đổ trà lạnh trước mặt Tuệ Như đi, lại pha trà nóng đến.

“Am chủ, cẩn thận bỏng miệng, lát nữa rồi uống.”

“Con ngoan, đi đi!”

Lan Xuyên ngẩng đầu, nhìn Yến Tam Hợp cười nói: "Khách quý mời đi theo ta.”


“Ngươi ra bên ngoài chờ ta, ta còn có một câu muốn nói với Am chủ.”

“Được!”

Lan Xuyên rời đi, Tuệ Như ngẩng đầu nhìn Yến Tam Hợp, lòng bàn tay tự dưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

“Ngươi nói chuyện gì ngươi cũng thua, cho nên ghen tị với nàng. Nhưng trong mắt ta, có một việc Tĩnh Trần tuyệt đối thua ngươi.” Yến Tam Hợp gằn từng chữ: "Tĩnh Trần chắc chắn chưa từng nghe Minh Nguyệt nói với nàng "Sư phụ, cẩn thận phỏng miệng, lát nữa rồi uống"".

Như là một con dao găm lạnh lẽo đâm thẳng vào ngực Tuệ Như, đau đến toàn thân nàng đều run rẩy.

Con ngươi ấy mà, phải nhìn xem thứ mình đang có, đừng nhìn vào thứ mình không có, nếu có thể nhìn được điều này thì chẳng cần tu hành cũng nhập Phật đạo.

 Dứt lời, Yến Tam Hợp thu ánh mắt trên mặt Tuệ Như, xoay người rời đi.

Giờ phút này, nàng cuối cùng cũng hiểu được, vì sao Tuệ Như chỉ mới bốn mươi sáu tuổi, gương mặt kia đã vô cùng tang thương, nhìn già hơn lừa tuổi của mình.

Vì ghen tị.

Bởi vì tâm sinh tướng.

Bởi vì vận mệnh chưa bao giờ tha thứ cho ai, cũng sẽ không che chở cho ai, chỉ trừng phạt họ!

……

“Khách quý cẩn thận dưới chân.”

“Gọi ta Yến cô nương là được.”

“Yến cô nương vừa mới nói gì với am chủ chúng ta vậy, ta thấy sắc mặt am chủ không tốt lắm.”

“Không nói gì, nàng chỉ nhớ lại mấy chuyện lúc Tĩnh Trần còn sống thôi, không cần lo lắng.”

Yến Tam Hợp xoa xoa đầu Lan Xuyên: “Ngươi biết Tĩnh Trần không?”

Lan Xuyên cười híp mắt nói: "Biết chứ, ta gọi nàng là sư cô, sư cô rất tốt, giảng kinh Phật cũng hay, chúng ta đều thích nàng.”

“So với Am chủ thì sao?” Yến Tam Hợp mặt mày không tự chủ dịu xuống: "Ngươi thích người nào hơn?”


Lan Xuyên thốt lên ngay: “Vẫn là am chủ.”

“Tại sao?” Ta được Am chủ nuôi lớn, ta bị bệnh am chủ sẽ lo lắng, sư cô cũng lo nhưng không lo bằng am chủ.” Lan Xuyên cắn môi dưới: “Am chủ của chúng ta cũng rất tốt, Yến cô nương, nếu cô sống cùng người sẽ biết.”

“Ngoan lắm.” Yến Tam Hợp thấy Lan Xuyên tâm tính đơn thuần, không khỏi sinh ra vài phần trìu mến, lại muốn đưa tay xoa đầu của nàng.

Chợt, cô không được tự nhiên.

Động tác này là Tạ lưu manh rất thích làm với mình, chẳng lẽ lúc hắn xoa đầu mình, trong lòng cũng tràn ngập trìu mến?

“Yến cô nương, Yến cô nương.”

“Hả!” Yến Tam Hợp vội vàng lấy lại tinh thần: “Đến rồi à?”

“Vâng,sư cô ở đây.” Lan Xuyên vừa đi vào bên trong, vừa nói dông dài: "Trước khi sư cô viên tịch, đã đốt rất nhiều đồ của người.”

Yến Tam Hợp dừng bước: "Ngươi nói gì cơ, đốt hết rồi sao?”

Lan Xuyên bĩu môi: “Thực ra cũng chẳng có gì, chỉ là kinh Phật chép tay, và thư từ gì đó.”

“Nàng không có người thân, vậy thư viết cho ai?”

“Minh Nguyệt đó!” Lan Xuyên: "Minh Nguyệt có đôi khi sẽ viết thư, phụ mẫu nàng cũng vậy.”

“Số Minh Nguyệt rất tốt, chúng ta đều hâm mộ nàng.”

Yến Tam Hợp không có tâm tư nghe Lan Xuyên nói, đi nhanh vào trong phòng.

Ánh mắt đảo qua, trái tim cô chợt nặng nề.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui