Xe ngựa chạy tới cửa thành phía nam, Tạ Tri Phi nhảy xuống xe ngựa, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Chu Thanh đang chờ ở cửa.
Tạ Tri Phi đi qua, Chu Thanh đưa dây cương lên, hai người xoay người lên ngựa, thẳng đến nha môn.
Trở lại binh mã ti, Chu Thanh đóng cửa lại, đạp chân lên ghế nhảy lên xà nhà, móc ra một bao quần áo.
Tạ Tri Phi hơi kinh ngạc: “ Những hồ sơ vụ án đã tới rồi sao?”
“Gia, đều ở chỗ này.” Chu Thanh vững vàng rơi xuống, đặt túi hồ sờ trên bàn: “Có muốn ta đưa qua cho Yến cô nương không?”
Tạ Tri Phi im lặng một hồi lâu.
“Chuyện Am Thủy Nguyệt đã qua ba ngày, ta đoán hôm nay Tam phu nhân các nàng cũng nên đến nhà, việc này tạm gác lại đi.”
Chu Thanh khó hiểu “Mấy ngày hôm trước gia giục gấp thế, sao đồ vừa đến tay lại thong thả như vậy.”
“Nàng cũng chỉ có một cái đầu, hai tay, không có ba đầu sáu tay.” Tạ Tri Phi vỗ vỗ bao quần áo: "Tìm một chỗ ổn thỏa cất đi.”
“Vâng!”
“Chu Thanh, ngươi ngồi đi.”
Tạ Tri Phi chẳng ngừng lại: “Tìm giúp một người đội nồi thay Lý Bất Ngôn đi.”
Chu Thanh: "Gia là dự định...”
Tạ Tri Phi gật đầu: "Chỉ cần điều kiện của đối phương không quá đáng thì cứ đồng ý, việc này phải nhanh, Từ gia sắp ra tay rồi.”
“Ta đi làm ngày.” Chu Thanh buộc túi đồ lên người, nhanh nhẹn đẩy cửa rời đi.
Tạ Tri Phi ngửa người ra sau, hai chân đặt lên bàn sách, trong ánh mắt đều là sự xa cách lạnh lùng.
Hoài Nhân đặt hắn và Bùi Tiếu ở Binh Mã Ti, và Tăng Lục Ti, thực ra đều có ý cả. Binh mã ty tiếp xúc với tất cả những người tam giáo cửu lưu, trong những người này, người cũng có, quỷ cũng có, thiện cũng có, ác cũng có, toàn bộ phải xem ngươi lợi dụng như thế nào.
Về phần Bùi Minh Đình...
Tạ Tri Phi lạnh lùng cười.
Tác dụng của hắn cũng không chỉ đơn giản là đến đùa giỡn uy phong ở mấy chùa chiền, mà có tác dụng hơi bị lớn!
……
Bùi đại nhân còn chưa tới Tăng Lục Ti đã bị người ngăn cản.
Người ngăn cản hắn, ngoại trừ Ninh thị và Quý Huệ, còn có thêm một lão ni cô áo xám.
Bùi đại nhân không nói nhảm nửa câu, lệnh cho Hoàng Kỳ quay đầu xe ngựa, đi thẳng tới Tạ phủ.
Tạ tổng quản vừa thấy Bùi gia dẫn ni cô tới tìm Yến Tam Hợp, thì hai chân không nghe sai khiến bắt đầu nhũn ra.
Nương nó!
Tâm ma lại tới cửa.
Chỉ là...”
Ni cô không phải là sáu căn thanh tịnh sao, sao cũng có tâm ma vậy?
Tạ tổng quản ôm lòng hiếu kỳ: “Bốn vị mời đi theo ta.”
Đoàn người đi thẳng đến Tĩnh Tư Cư.
Đến cửa Tĩnh Tư Cư, Tạ tổng quản đang muốn gọi một tiếng "Yến cô nương", thì vừa ngẩng đầu, đã thấy Yến cô nương đứng chắp tay dưới mái hiên, hai con ngươi đen sâu thẳm lạnh lẽo.
Mà bên cạnh nàng, Lý Bất Ngôn lười biếng dựa vào cửa, trên mặt là nụ cười hờ hững.
Tạ tổng quản mỉm cười: "Yến cô nương, bọn họ...”
“Ta đoán được hôm nay các ngươi sẽ đến, mời vào!”
Yến Tam Hơp chẳng thèm nhìn Tạ tổng quản, xoay người đi vào trong phòng.
Bùi Tiếu theo sau, lúc đến cửa theo bản năng nhìn Lý Bất Ngôn.
Hắn có chết cũng sẽ không quên, lần trước hắn bị người này ngăn ở ngoài cửa, đến cái ngưỡng cửa cũng không chạm vào được.
Nhưng lần này, Lý Bất Ngôn không đưa tay ngăn cản, còn nở nụ cười tươi rói lộ hàm răng trắng sáng, khiến trong lòng Tiểu Bùi gia có hơi sợ hãi.
Ninh thị đi theo sau Bùi Tiếu, một chân vừa muốn bước vào, thì cánh tay Lý Bất Ngôn đã vươn tới.
“Tam phu nhân dừng bước, Quý Lục cô nương xin dừng bước.” Lý Bất Ngôn nhìn lão ni cô: "Ngươi có thể đi vào.”
“A Di Đà Phật!”
Lão ni cô chắp tay trước ngực, nhấc chân bước vào ngưỡng cửa.
Lý Bất Ngôn chờ nàng vào nhà rồi thì xoay người đóng cửa lại, sau đó tựa vào cạnh cửa hờ hững cười, không nhìn Tạ tổng quản.
Tạ tổng quản cảm thấy trong nụ cười của nha hoàn này lộ ra một câu: Tên mập chết tiệt, nơi này không có chuyện của ngươi, chỗ nào mát mẻ, thì đến chỗ đó mà ngồi.
……
Trong nhà chính, bốn góc đều đặt bồn nước đá.
Bùi Tiếu ngồi vào chỗ của mình, chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo từ lòng bàn chân vọt lên, khiến hắn lạnh đến rùng mình.
Yến Tam Hợp ngồi ở phía trên, một cánh tay đặt lên bàn, lạnh lùng đánh giá lão ni cô phía dưới.
Bà ta nhìn có vẻ chưa tới sáu mươi tuổi, tướng mạo bình thường, thân hình cao hơn nữ tử bình thường một chút, làn da hơi đen, nếp nhăn bên má kéo đến khóe miệng.
Gương mặt bà nghiêm trang, không vui cùng không giận.
Người xuất gia không phải đều mặt mũi hiền lành sao?
Vì sao tướng mạo của lão ni cô này lại sắc bén như thế?
Yến Tam Hợp đánh giá lão ni cô, lão ni cô cũng đánh giá nàng, ánh mắt cũng rất lạnh.
Người xuất gia, chỉ tin Thần Phật, không tin quỷ mị.
Nếu không phải tam phu nhân Quý phủ khăng khăng kéo bà đi thì bà căn bản không đến đây.
Cô gái này còn trẻ như vậy, chẳng lẽ còn tìm đến Quý gia để lừa đảo?
Không khí có hơi nặng nề.
Bùi Tiếu cười nói: “Để ta giới thiệu hai vị với nhau nhé, vị này là Yến Tam Hợp, vị này là Tuệ Như sư thái.”
Tuệ Như nghiêng người: "A Di Đà Phật!”
Yến Tam Hợp khẽ gật đầu.
Không khí lại nặng nề.
Này!
Bùi Tiếu liếc mắt nhìn lão ni cô, thầm nói nương tử nhà ta gọi là lạnh lùng, còn ngươi là sao vậy hả.
“Sư thái, nói chuyện đi!”
Lão ni cô giống như không nghe thấy, đánh giá Yến Tam Hợp xong, thì bắt đầu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, vào trạng thái lão ni cô nhập định.
Bùi Tiếu áy náy cười với Yến Tam Hợp.
Nương tử, chúng ta không nên chấp nhặt với loại người dầu muối không vào này, đợi nàng ta gặp xui xẻo thì tự ôm mặt khóc đó.
Nương tử hiển nhiên không lĩnh ngộ được thâm ý của nụ cười này.
Nàng đứng lên, đi tới trước mặt lão ni cô, không nói gì, chỉ vươn một ngón tay ra, điểm vào giữa trán bà.
Tuệ Như lão ni cô chỉ cảm thấy trước trán lạnh lẽo, trước mắt phút chốc trở nên tối đen.
“Bộp…”
Một chùm ánh sáng rơi xuống, rơi vào trên người nữ tử.
Cô nương kia đi chân trần trong sa mạc, đi từng bước rất chậm.
Trên đỉnh đầu là mặt trời cực nóng.
Có nước mắt không ngừng tuôn ra khỏi hốc mắt của nàng, thế nhưng lại không rơi xuống tới má, vì vừa tuôn ra khỏi hốc mắt, nước mắt kia đã bốc hơi mất rồi.
Hai chân bị phỏng vì nhiệt độ của cát, máu thịt mơ hồ, mỗi bước đi đều giống như là đi trên mũi đao.
Nhưng nàng không hề hay biết, mà tựa như muốn đi mãi trong sa mạc này, đi tới khi thiên hoang địa lão mới thôi.
Tuệ Như chỉ cảm thấy trong lòng có cái gì đó muốn đâm vào tim mình, đau đến mức không thở nổi.
Cảm giác mát mẻ ở giữa trán chợt biến mất, trong lúc nàng hoàn hồn thì phật châu trong tay đã rơi xuống đất, mồ hôi lạnh to như hạt đậu từ toát ra trên trán bà.
Bùi Tiếu nhìn mà trợn tròn mắt, sao nương tử nhà ta chỉ cần một ngón tay, đã có thể khiến cho lão ni cô này giống như biến thành người khác vậy?
"Nàng ngừng linh ba ngày, tất cả ni cô Am Thủy Nguyệt niệm kinh vãng sinh ba ngày ba đêm cho nàng, quan tài của nàng bị nứt ra sau khi chôn.” Giọng Yến Tam Hợp không mang theo một chút hỉ nộ.
“Quan tài nứt ra, mộ đổ theo, mộ bia dựng lên cũng nứt thành hai nửa, bên trái rộng ba tấc, bên phải hẹp ba tấc.”
Tuệ Như ngẩng đầu, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi: “Ngươi... làm sao ngươi biết….”
Đúng rồi!
Nương tử làm sao biết được?
Lông tơ cả người Bùi Tiếu đều mở ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...