Binh mã ty Bắc thành.
Tạ tam gia cười đến hai má lúm đồng tiền đều lộ ra.
“Hai vị đại ca, hôn nhân đại sự, mệnh cha mẹ, lời mai mối, không phải ta có thể làm chủ được.”
“Thả rắm!” Đỗ đại gia vỗ bàn một cái: "Ai không biết Tạ lão tam ngươi ở Tạ gia muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngươi nếu thật muốn cưới người nào, ai sẽ ngăn cản được chứ?”
“Đỗ đại ca, không thể nói như vậy được!”
“Vậy phải nói thế nào?” Đỗ nhị gia cười gằn một tiếng: “Ngươi cùng muội muội ta dính lấy nhau nhiều năm như vậy, hôm nay nói mệnh cha mẹ, lời người mai mối ư?”
“Đỗ nhị ca!” Tạ tam gia tuy rằng còn cười, ánh mắt lại bén nhọn hẳn lên.
“Ta và Đỗ Y Vân xưa nay tuân thủ quy củ, đừng nói dính lấy nhau, đến số lần ở riêng với nhau cũng rất ít, nàng đến Tạ phủ, đều do tẩu tẩu ta tiếp.”
Đỗ đại gia đứng bật dậy, trừng mắt với hắn: "Tạ lão tam, ý ngươi là muội muội ta không không mặt không da, cứ muốn gả đến các ngươi Tạ gia hả?”
“Khốn kiếp, khinh người quá đáng!”Đỗ nhị gia giận không kềm được, xông lên túm lấy Tạ Tri Phi: “Hôm nay ta phải thay muội muội ta…”
Rầm!
Cửa bị đá văng.
Lý Bất Ngôn cả người như là từ trong nước vớt lên, ngực phập phồng kịch liệt.
“Tam gia, không thấy tiểu thư đâu nữa rồi.”
“Cái gì?” Giọng Tạ Tri Phi đều rít lên.
Hắn theo bản năng hất Đỗ nhị gia sang bên cạnh, vọt tới trước mặt Lý Bất Ngôn.
“Sao lại không thấy, ngươi ở đâu hả?”
“Ta...”
“Ngươi còn không biết xấu hổ ta ta, Chu Thanh?”
Chu Thanh chạy vội tới: “Gia?”
“Yến Tam Hợp mất tích rồi, mau bảo các huynh đệ tìm người.” Chu Thanh ngẩn ra: “Gia, Tứ Cửu thành lớn như vậy, dù sao cũng phải nói xem Yến cô nương mất tích ở đâu đã chứ.”
Tạ Tri Phi vươn cánh tay dài, túm lấy vạt áo trước của Lý Bất Ngôn.
“Mất tích ở đâu? Nói.”
“Ngay tại ngã tư đường bốn ngõ đường đến Tạ phủ." Lý Bất Ngôn nhìn bàn tay trước ngực, cố đè xuống cơn tức.
Bốn ngõ?
Sắc mặt hắn trắng bệch nhìn Lý Bất Ngôn.
Tạ Tri Phi buông tay, lảo đảo liên tục lui về phía sau mấy bước.
Bọn họ vừa mới bắt đầu điều tra vụ án Trịnh phủ, Yến Tam Hợp đã biến mất, chẳng lẽ nói...
“Chúng ta đi tới ngã tư kia, nghe thấy có người kêu cứu mạng, tiểu thư bảo ta đi xem, ta đi trước.”
"Nàng ta bảo ngươi đi chết, ngươi cũng đi à?” Tạ Tri Phi phẫn nộ rít gào, gân xanh trên cổ nổi lên: “Ngươi là nha hoàn của ai? Quản sống chết của người khác làm gì?”
Lý Bất Ngôn: "...”
Chu Thanh: "...”
Đây là điển hình của kế điệu hổ ly sơn kế.
Đáy mắt Tạ Tri Phi đỏ bừng, hoảng hốt nhảy dựng lên: Từ Thịnh, nhất định là tên khốn kiếp này, trừ hắn ra thì không có ai khác.
“Cả đám còn đứng ngây ra đó làm gì, đi, đến Từ gia đòi người!”
“Tam gia!” Chu Thanh ngắn hắn lại: “Không có bằng chứng chạy Từ gia đòi người, lỡ như không phải hắn, thì huyện này không kết thúc đâu.”
Tạ Tri Phi chợt ngẩn ra.
"Gia xưa nay bình tĩnh, lần trước Yến cô nương gặp chuyện không may...”
Chu Thanh thấy trong nhà chính còn có người khác, lập tức đè lời xuống.
Tạ Tri Phi thấy hai huynh đệ Đỗ gia vẫn còn, không kiên nhẫn nói: "Hai vị huynh trưởng, mời trở về đi!:
Đỗ phủ đại gia nghiến răng: “Tạ lão tam, Yến Tam Hợp là ai?”
“Đỗ đại ca, ta không có thời gian giải thích với ngươi, cũng không giải thích được.”
Bốp!
Đỗ nhị gia nắm tay đánh thẳng vào má Tạ Tri Phi.
"Giải thích không rõ ràng ư, ngươi con bà nó chính là bởi vì nàng mới phụ tiểu muội nhà ta, ngươi cho rằng chúng ta đều là kẻ ngốc à?”
Đỗ nhị gia nói xong, lại đấm thêm một quyền.
Tạ Tri Phi nghiêng người né tránh, nắm lấy cánh tay Đỗ nhị gia: “Một quyền này ta nể mặt Đỗ Y Vân nhường ngươi.”
“Người đâu, tiễn khách.”
“Muốn tiễn khách? Không có cửa đâu!”
Đỗ nhị gia cũng nóng nảy, cánh tay bị người nắm lấy, nhưng chân vẫn còn, một cước đá vào đầu gối Tạ Tri Phi.
Tạ Tri Phi vốn trong lòng vô cùng lo lắng, nói đến nước này, Đỗ nhị gia vẫn còn chưa thôi, hắn đánh một quyền vào sống mũi đối phương.
“Máu chảy ra.” Đỗ nhị gia cả người đều bị đánh mơ hồ, bịt mũi không dám tin nhìn Tạ Tri Phi trước mặt.
Tạ Tri Phi cũng không tin, một quyền này là tự mình đánh ra.
:Tạ Tri Phi, lương tâm của ngươi bị chó ăn mất rồi.” Đỗ đại gia nghiến răng nghiến lợi: "Lão nhị, chúng ta đi.
“Đại ca?”
Đỗ đại gia rống giận: "Đi!”
Hai người phất tay áo bỏ đi, Tạ Tri Phi đặt mông ngồi xuống ghế, sắc mặt trắng bệch.
Chu Thanh nói đúng.
Lần trước Yến Tam Hợp gặp chuyện không may, bản thân không chút hoang mang, mưu định rồi hành động, lúc này đây...
Chết tiệt!
Lần này giống sao?
Ta từng cùng nàng dầm mưa, chịu khổ, trải qua bao hiểm nguy, là giao tình liên quan đến tính mạng.
“Chu Thanh, ngươi cho người đến con hẻm kia điều tra một chút, sau đó tìm mấy tên ăn mày, tản tin tức ra ngoài.”
Tạ Tri Phi âm trầm nói: "Người đầu tiên tìm được nàng, Tam gia thưởng năm trăm lượng bạc.”
“Vâng!” Chu Thanh thấy gia mình tỉnh táo lại, lập tức xoay người đi làm việc.
“Lý Bất Ngôn.”
“Nói đi, ta làm cái gì?”
“Yến Tam Hợp rất có thể là bị Từ Thịnh bắt đi.” Tạ Tri Phi nhìn Lý Bất Ngôn: “Từ Thịnh có biệt viện, ngõ Lê Hoa phía tây kinh thành, ngươi nghĩ cách đi thăm dò đi. Nếu người không ở đấy, lập tức trở về báo tin.”
"Nếu có người ở đấy thì sao?”
Ánh mắt Tạ Tri Phi hờ hững quét qua eo Lý Bất Ngôn: “Nếu Yến Tam Hợp không sao, ngươi để lại mạng chó cho hắn; nếu Yến Tam Hợp có...”
Sự lạnh lẽo trong mắt hắn nổi lên.
“Tam gia làm chỗ dựa cho ngươi, lấy mạng chó của hắn đi.”
“Đang chờ những lời này của ngươi!” Lý Bất Ngôn nghiến răng một cái, xoay người rời đi.
Tạ Tri Phi cũng đứng lên theo.
Sắp xếp như vậy còn chưa đủ, còn phải đi một chuyến đến Cẩm Y Vệ, dùng ám tuyến của bọn họ, giúp đỡ tìm một chút.
Khi một chân vừa đi qua ngưỡng cửa, tim hắn đột nhiên nhói một cái, Tạ Tri Phi vội đỡ lấy khung cửa, ngồi xuống ngưỡng cửa.
Tiêu thị vệ phụ trách bưng trà rót nước của Binh mã ty nhìn thấy, vội vàng chạy tới hỏi: "Lão đại làm sao vậy?”
Tạ Tri Phi ôm ngực, uể oải nói: "Đi lấy bình sứ trong ngăn kéo của ta.”
Tiểu thị vệ vội chạy đi, một lát sau, lại chạy trở về.
“Lão đại!”
Tạ Tri Phi nhận lấy bình sứ, đổ một viên thuốc màu đen từ bên trong ra, lười dùng nước mà bỏ thẳng vào miếng nuốt xuống.
Đúng lúc này, Chu Thanh chợt quay lại, đang muốn mở miệng thì quét thấy bình sứ trên tay Tam gia, quá sợ hãi.
“Gia, người...”
“Câm miệng!” Tạ Tri Phi chống khung cửa đứng lên: “Người có tin tức gì sao?”
“Còn chưa có!”
“Không có thì ngươi trở về làm gì?”
“Ta trở về nói với gia một tiếng, phía Cẩm Y vệ ta cũng đã phái người đi rồi.”
Chu Thanh nhìn Tạ Tri Phi, giọng nói trầm trọng: “Gia ở đây chờ tin tức, không được đi đâu cả, nếu đại gia biết...”
“Được rồi, Chu gia đi làm việc đi, đừng để ta sốt ruột!”
“Trong lòng gia tự biết chừng mực đi, đừng khiến cho những người hầu hạ như chúng ta khó xử.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...