Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 186: Liễu thị
Từ Ân đường.
Lão phu nhân tỉnh rượu hơn phân nửa, sau đó cũng chẳng thể ngủ được, nghĩ đến một tiếng "gọi ta là Tam Hợp đi" thì trong lòng lại thấy cực kỳ vui vẻ.
"Người đâu, đi gọi lão gia tới đây."
Tạ Đạo Chi đã đi tới cửa Mộc Hương viện, Mộc Hương viện là nơi Liễu di nương ở, nghe lão phu nhân gọi hắn, thì đành phải quay trở lại.
Vừa vào cửa, đã nghe lão phu nhân cười híp mắt nói: "Lão gia à, nha đầu Tam Hợp kia xem như đã chịu ở lại rồi, chuyện sau đó, chúng ta cũng phải tính thay cho nó thôi."
Tạ Đạo Chi đoán được lão thái quá vội vã gọi hắn tới, chắc chắn là vì chuyện của Yến Tam Hợp rồi.
Hắn ngồi xuống mép giường, xấu hổ nói: "Việc này nhi tử cũng đã cân nhắc, để tâm rồi, không giấu mẫu thân, hôn sự của nàng... khó lắm!"
Lão phu nhân đương nhiên hiểu được một chữ "Khó" này, là khó ở đâu.
Chuyện cưới gả, chú ý nhất là bốn chữ môn đăng hộ đối.
Yến Tam Hợp cuối cũng vẫn mang họ Yến, không phải họ Tạ, tộc Yến thị nghèo túng mấy chục năm, Yến Hành lại là một quan viên bị lưu đày nữa.
Cao môn đại tộc cưới thê tử, ít nhất phải xem gia thế và nhân phẩm của tổ tông ba đời, nếu như là cao môn thế gia thì không thể rồi. Hạ thấp yêu cầu, gả cho dân chúng bình thường thì cũng được, có của hồi môn và sự giúp đỡ của Tạ gia thì phía bên nhà trượng phu cũng chỉ có thể cung phụng nàng mà thôi, nhưng sao lão phu nhân có thể để nàng gả xuống thấp như thế được.
Một người xinh đẹp, biết đọc sách, viết chữ đẹp, vẽ tranh đẹp, gả xuống thấp thì rõ ràng là chà đạp cô.
Lão phu nhân đảo mắt.
"Những học sinh của Quốc Tử Giám, có ai nhân phẩm tướng mạo xuất chúng, nhưng gia cảnh hơi kém một chút không?"
"Con cũng từng có suy nghĩ này, và quả thật cũng đã chọn trúng vài người xuất chúng, nhưng..."
"Nhưng cái gì?"
Đến bây giờ, Tạ Đạo Chi cũng chỉ có thể ăn ngay nói thật.
"Ba tháng nay nàng ta đi khỏi đây, thực ra không phải về phủ Vân Nam viếng mộ Yến tổ phụ gì cả mà là đi hóa niệm giải ma cho Quý gia lão phu nhân, lão tam nhà chúng ta cũng đi cùng." Tạ Đạo Chi thấp giọng nói: "Không dám nói với người, một là không thể để lộ ra, hai là sợ người nhớ thương."
Giống như có một đạo thiên lôi đánh tới, khiến lão phu nhân trợn tròn mắt.
Lập tức hiểu ra chữ "khó" mà con trai mình nói và chữ "khó" mình nghĩ không hề giống nhau.
Nha đầu này không phải không thế gả cao hay thấp, mà căn bản là không thể gả đi. Ai lại đi cưới một người hóa niệm giải ma cho người chết chứ?
"Vậy, vậy làm sao bây giờ?" Bà luống cuống: "Cũng không thể cả đời làm một cô nương già chứ, trong nhà đã có một người rồi, lại thêm một người nữa... haizz, cũng không phải nuôi không nổi, mấu chốt là ta thấy có lỗi với tổ phụ nàng!"
Tạ Đạo Chi: "Mẫu thân đừng hoảng hốt, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn."
"Bàn bạc kỹ hơn, cũng không gả được." Lão phu nhân nắm lấy tay con trai: "Lão Nhị không phải còn chưa thành thân sao, gả cho nó thì sao?"
"Mẫu thân!" Tạ Đạo Chi đứng bật dậy: "Ngươi đang nói bậy bạ gì vậy?"
......
Mộc Hương viện.
Đèn đuốc hơi tối.
Liễu di nương ngồi dưới đèn, nghe Tạ Uyển Xu lải nhải chuyện trên bàn cơm.
Chờ nữ nhi nói xong, nàng xoa xoa đầu nữ nhi, nhẹ giọng nói: "Không còn sớm nữa, đi ngủ đi, ban đêm đừng đạp chăn, kêu nha hoàn cẩn thận một chút."
"Ca ca thì sao?" Tạ Uyển Xu nhìn Tạ Bất Hoặc tựa bên cửa sổ: "Huynh ấy không đi sao?"
"Ta có mấy lời muốn nói với di nương, muội về trước đi."
"Cứ thích gạt muội ra một bên nói nhỏ to với di nương." Tạ Uyển Xu lầm bầm một câu, hành lễ với Liễu di nương rồi xoay người rời đi.
Tạ Bất Hoặc lúc này mới đi qua, ngồi xuống.
"Vừa rồi phu nhân có nói một câu, sau khi nói xong thì không chỉ có lão phu nhân biến sắc mà phụ thân, đại ca và đại tẩu có sắc mặt cũng không tốt lắm.
"
Liễu di nương cười nói: "Chuyện này, con thấy thế nào?"
Tạ Bất Hoặc: "Yến Tam Hợp này có quan hệ sâu xa với nhà chúng ta."
"Trừ cái đó ra thì sao?"
"Nàng không phải nữ tử trong khuê phòng bình thường, hơn nữa nàng không hề đối xử tôn kính với lão phu nhân."
Liễu di nương suy nghĩ một lát: "Cô nương kia không phải người nhà của lão phu nhân."
Tạ Bất Hoặc kinh hãi: "Vì sao?"
"Con xem ngón tay của nàng, vừa dài vừa nhỏ vừa trắng, nhà ngoại lão phu nhân rất nghèo, không nuôi ra được một đôi tay tốt như vậy, đây là điều thứ nhất."
Liễu di nương rót chung trà ấm cho nhi tử: "Cách bài trí ở Từ Ân Đường toàn là thứ tốt nhất trong phủ, nàng từ bên ngoài đi vào, nhưng lại chẳng thèm liếc một cái. Lão Tam giúp nàng nhận người, nàng nhận rất tự nhiên sảng khoái. Bên nhà ngoại của lão phu nhân, cũng nuôi không ra được một người không kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy."
Tạ Bất Hoặc tỉ mỉ suy nghĩ, thấy cực kỳ có lý.
"Nàng ta bảo phu nhân và đại phu nhân ngồi xuống ăn cơm, không phải là vì không hiểu quy củ, thứ nhất là vì nàng lớn gan, thứ hai chứng tỏ nàng lương thiện, nếu không thì trước đó cũng không ra tay cứu muội muội con." Liễu di nương mỉm cười.
"Ngô thị đánh vào mặt nàng như vậy, nàng không nói một lời, có thể thấy được khí độ không nhỏ; người có khí độ lớn, hoặc là hàm dưỡng tốt, hoặc là tâm cao khí ngạo, khinh thường nói nhiều. Cho nên, đừng coi nàng là cô nhi, nước sau lưng chắc chắn không hề cạn đâu.
"Di nương phân tích rất đúng." Tạ Bất Hoặc suy nghĩ một chút, lại nói: "Dáng vẻ ăn cơm của nàng chậm rãi, có bài bản hẳn hoi, đũa đặt thế nào, thìa đặt thế nào, chẳng hề sai xót, có thể thấy là được nuôi dạy rất tốt."
Nói như vậy, thì nước càng sâu.
"Liễu di nương nhìn con, thở dài thật sâu."
"Di nương thở dài cái gì thế?"
"Đối với vị Yến cô nương kia, di nương không lo lắng lắm, chỉ lo lắng một chuyện."
"Chuyện gì ạ?"
"Ta sợ lão phu nhân đặt chủ ý vào hôn sự của con."
Tạ Bất Hoặc cả kinh: "Rõ ràng lão phu nhân gọi nàng và lão tam đến ngồi bên cạnh mình mà."
Liễu di nương nhấp một ngụm trà: "Con là con thứ, lão tam là đích; con là huynh trưởng, lão tam là con út; lão tam ở quan trường, phải như Đỗ Y Vân mới xứng; mà con làm thương nghiệp."
Không biết có phải bởi vì trên bàn cơm có uống mấy chén rượu hay không mà Tạ Bất Hoặc cảm thấy không chỉ có tức ngực mà trong người còn rất nóng nảy.
"Không cần lo lắng." Liễu di nương vỗ vỗ mu bàn tay nhi tử: "Nếu con có ý với nàng, thì chỉ cần đồng ý, người như nàng sẽ chỉ có thể giúp đỡ cho con, tuyệt đối không làm liên lụy đến con."
Tạ Bất Hoặc cười gằn: "Nếu như con không có ý với nàng thì sao?"
Liễu di nương trìu mến nhìn khuôn mặt tuấn tú của nhi tử, ung dung nói: "Vậy thì đừng hòng khiến con trai ta ấm ức."
"Gia!" Ô Hành ở bên ngoài kêu một tiếng.
"Di nương, con đi đây!"
"Nghỉ ngơi sớm một chút."
Tạ Bất Hoặc gật đầu với Liễu di nương, vén rèm đi ra ngoài.
Ô Hành tiến lên nói nhỏ: "Nhị gia, người Quý gia vừa mới tới, Tam gia tự dẫn người đến Tĩnh Tư Cư."
Đồng tử Tạ Bất Hoặc chợt co rút lại: "Tĩnh Tư Cư và người Quý gia có quan hệ gì?"
Ô Hành lắc đầu.
"Là ai của Quý gia tới?"
"Là đại gia Quý phủ."
Tạ Bất Hoặc nhíu mày: "Ngươi còn nhớ trước khi Yến Tam Hợp rời khỏi kinh thành, đã từng đến Quý gia một chuyến không?"
"Còn nhớ ạ, là do Bùi gia mang theo đến Quý gia, còn ở Quý gia hơn nửa ngày mới trở về."
"Ngươi không cảm thấy rất kỳ quái sao?" Giọng Tạ Bất Hoặc con âm u hơn cả bóng đêm: "Nàng đến Quý gia một hồi, vừa trở về thì Quý gia lại có người tới."
Ô Hành gật đầu: "Đúng là có chút kỳ quái."
Tạ Bất Hoặc: "Yến Tam Hợp vừa đi, lão tam đã bị bệnh; Yến Tam Hợp trở về, lão tam khỏi bệnh, thật sự là trùng hợp như vậy sao?"
Ô Hành: "..."
"Vẫn là nương nói đúng, nước sau lưng cô nương này rất sâu."
Tạ Bất Hoặc phất phất tay áo, bước nhanh vào trong bóng đêm.
***Bà lẻ thông minh quá chời, hèn chị anh Tạ mê
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...