Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 173: Con à
Nói đến đây, Bùi Tiếu mới bừng tỉnh đại ngộ.
Trách sao lão phu nhân sau khi chuyển đến Trúc viện, thì thường đi hồ Tâm ngồi hơn nửa ngày, cũng không đùa giỡn với tiểu bối.
Ai lại ngờ được là nguyên nhân này.
Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu một cái, giọng lại vang lên.
"Bà nhìn hồ Tâm, trong lòng nghĩ đến sông Bắc Thương, còn có thiếu niên có cao ngất kia. Trước kia bà sùng bái hắn bao nhiêu, ngưỡng vọng thiếu niên kia bao nhiêu thì lúc đó căm ghét bản thân nhát gan bấy nhiêu. Nhưng bà không thể không nhát gan, hơn hai trăm mạng người Quý phủ đều đặt ở trên người bà, bà sợ! Bà chỉ có dùng cách này, khiến cho lương tâm của mình bớt khó chịu, ban đêm mới có thể ngủ được an ổn một chút."
Trong đầu Yến Tam Hợp, có ánh sáng nhẹ nhàng rơi xuống.
"Lão phu nhân ngồi bên hồ Tâm, biến mình thành một tảng đá, không ai biết trong lòng bà đang trải qua sóng thần núi lở như thế nào. Thậm chí ngay cả vú Trần cũng cho rằng, lão phu nhân đang nhàn nhã phơi nắng, thưởng thức trà thơm, hưởng thụ tuổi già."
Yến Tam Hợp chợt nảy sinh cảm khái.
Buồn cười thực sự, một vụ án kinh thiên động địa khiến triều đình và dân chúng khiếp sợ như thế, mà người đầu tiên nhìn thấu chân tướng, lại là một bà cụ không biết một chữ, không ra khỏi nhà.
Tạ Tri Phi và Bùi Tiếu nghe vậy, không tự chủ được liếc mắt nhìn nhau.
Đâu chỉ buồn cười, thật đúng là con bà nó khốn kiếp!
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Yến Tam Hợp lại mở miệng.
"Lão phu nhân lúc còn trẻ, đã ít nói nhiều trầm tư, vụ án Trịnh gia xảy ra lúc bà đã gần sáu mươi, sống đến cái tuổi của bà thì sẽ suy nghĩ nhiều hơn người khác."
"Mẫu thân nghĩ tới cái gì?" Quý Lăng Xuyên giờ phút này đã giống như người chết, đến cả nói chuyện cũng hấp hối
Yến Tam Hợp: "Bà ấy suy nghĩ một chuyện: Tại sao bốn bộ liên thủ điều tra vụ án, cuối cùng vụ án còn tính sai?"
Tạ Tri Phi đột nhiên cười gằn: "Bà không nghĩ ra, không ai có thể nghĩ ra."
"Đúng, bà nghĩ mãi mà không rõ." Yến Tam Hợp quay đầu, Tạ Tri Phi đang nhìn nàng: "Nhưng bà có thể suy nghĩ cẩn thận một chuyện khác."
Tạ Tri Phi: "Là cái gì?"
Yến Tam Hợp dời tầm mắt, nhìn Quý Lăng Xuyên trên mặt đất, lại ngồi xổm xuống, gằn từng chữ.
"Bà suy nghĩ nước của vụ án này rất sâu, bà suy nghĩ nước ở chốn quan trường cũng rất sâu, bà suy nghĩ con đường làm quan rất nguy hiểm."
Sắc mặt Quý Lăng Xuyên trắng bệch, mắt thường cũng có thể thấy được.
Kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp: "Yến, Yến cô nương, ngươi đang nói cái gì, ngươi có thể... Có thể nói chậm một chút hay không."
"Ngươi từng nói bà có nói hai huynh đệ các ngươi cách Trương gia xa một chút, là vì sao?"
"......" Quý Lăng Xuyên há miệng, ngay cả hô hấp cũng quên.
"Trương gia là nhà ngoại của phu nhân trước Trương thị, lại là nhà mẹ đẻ của Thái tử phi, bà chưa bao giờ dám hỏi đến bất cứ chuyện gì giữa hai người và Trương gia. Vì sao đến già rồi, lại muốn các ngươi cách Trương gia xa một chút?"
Yến Tam Hợp thở dài một hơi: "Bà kịch liệt phản đối con gái Ninh thị đi làm thiếp cho Thái tử, thậm chí không tiếc tuyệt thực để uy hiếp? Quý Lăng Xuyên, bà đến hôn sự của ngươi cũng không lo đến, vì sao lại lo đến tận đứa cháu gái?"
Quý Lăng Xuyên đột nhiên dùng cả tay chân đứng lên khỏi mặt đất, hung tợn trừng Yến Tam Hợp, xé tim xé phối rông lên: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Điều ta muốn nói, chẳng lẽ người còn chưa rõ sao? Hay là không muốn thừa nhận?"
Quý Lăng Xuyên không khỏi rùng mình một cái.
"Tại sao bà cứ lặp đi lặp lại rằng, Quý gia đã giàu sang ngập trời rồi, tại sao lại nói cây cao gió lớn, tại sao lại nói người sống trên đời đều đã có định số?"
"Ý của ngươi là..." Bùi Tiếu đột nhiên xông tới, ngồi xổm xuống, bắt lấy cánh tay Yến Tam Hợp: "Bà ngoại bởi vì Ngô Quan Nguyệt bị oan uổng, nên sợ có một ngày Quý gia cũng sẽ rơi vào kết cục như thế?"
Yến Tam Hợp nhìn Bùi Tiếu, gần như là nói ra từng chữ: "Bà ngoại người bởi vì vụ án Trịnh gia, nghĩ đến Ngô Quan Nguyệt; bởi vì Ngô Quan Nguyệt bị oan uổng, nghĩ đến quan trường kinh thành; bởi vì quan trường đáng sợ, mà lo lắng cho con trai đang ở trong quan trường."
"Không thể nào... Điều này tuyệt đối không thế nào..."
"A a a a a..."
Quý Lăng Xuyên đột nhiên thất thanh khóc rống lên, vừa khóc, vừa vỡ vụn gào thét: "Bà ấy... bà ấy... đến chữ còn không biết, bà ấy... bà ấy..."
"Bà ấy có đầu óc, cũng có mắt." Ánh mắt Yến Tam Hợp lạnh lẽo vô cùng.
"Bà ấy từng làm đương gia, biết một cân gạo bao nhiêu tiền. Quý gia một tháng thu nhập bao nhiêu, chi tiêu bao nhiêu; Biết Quý gia ở bên ngoài có bao nhiêu sản nghiệp, cũng biết huynh đệ các ngươi hàng năm có thể kiếm được bao nhiêu bạc trở về."
"Mỗi ngày bà đầy ngồi ở hồ Tâm, đào một cái hồ Tâm cần bao nhiêu bạc, trong lòng bà tính ra được.Trên bàn cơm trong nhà ăn cái gì, mặc quần áo gì, có thêm bao nhiêu hạ nhân, nghênh đón đưa tiễn phô trương bao nhiêu, trong lòng bà đều có cân nhắc. Khi bà phát hiện Quý gia ăn, uống, dùng càng ngày càng xa xỉ. Khi bà phát hiện Quý Lăng Xuyên ngươi âm thầm tham ô, lúc ngươi vơ vét của cải thay Trương gia, thì bà còn có gì không nghĩ ra nữa?"
Yến Tam Hợp cười gằn: "Có lẽ bà còn nghĩ nhiều hơn, bà nghĩ tới cuộc tranh giành giữa Thái tử và Hán vương. Bà nghĩ tới con trai mình là người của Thái tử. Bà nghĩ đến một ngày kia, con trai mình có thể sẽ vì nguyên nhân nào đó đã trở thành một Ngô Quan Nguyệt bị oan uổng kế tiếp không?"
"Không thể nào..." Khuôn mặt Quý Lăng Xuyên vặn vẹo, hai tay nắm thành nắm đấm, dùng sức nện xuống đất, miệng vẫn điên cuồng hét: "Điều này tuyệt đối không thể..."
"Quý Lăng Xuyên, ngươi đúng là xem thường mẫu thân của ngươi." Trong giọng nói của Yến Tam Hợp, mang theo một chút kích động mà ngay cả nàng cũng khó kiềm chế được.
"Trên người Ngô Quan Nguyệt chảy dòng máu của hai đời vương triều Trần thị, Ngô thị, một nữ ngư dân có thể khiến cho Ngô Quan Nguyệt rung động, ngươi tưởng chỉ nhờ vào chút tư sắc thôi sao?"
Câu hỏi nhẹ nhàng này khiến trái tim và linh hòn Quý Lăng Xuyên run lên.
"Ngô Thư Niên con trai Ngô Quan Nguyệt chính miệng nói với chúng ta, phụ thân hắn sau khi ngồi lên vương vị, trở lại bờ sông Bắc Thương, có nói với hắn về Hồ Tam Muội. Ngô Quan Nguyệt khi đó ước chừng hơn năm mươi tuổi, nữ tử có thể khiến cho một vị kiêu hùng cả đời nhớ mãi không quên, chắc chắn là sẽ có chỗ hơn người."
"Bà mười sáu tuổi vào kinh, chưa đến sáu mươi phát hiện Ngô Quan Nguyệt bị oan uổng, và ở dưới chân thiên tử suốt bốn mươi năm, ở trong nhà Quý gia các ngươi bốn mươi năm. Bà thật sự chỉ là một lão phu nhân nội trạch không biết một chữ, không ra khỏi nhà. Trong bốn mươi năm, bà nhìn các thế gia ở kinh thành lên lên xuống xuống, nhìn những quan viên kia bị xét nhà, lưu đày, mất đầu, diệt tộc..." Ánh mắt Yến Tam Hơp chợt sắc bén: "Quý Lăng Xuyên, ngươi còn dám nói điều đó là không thể sao?"
Bùi Tiếu bị ánh mắt của nàng dọa sợ, tay buông lỏng, đặt mông ngã ngồi dưới đất, cả người đều bối rối.
Lại nhìn qua Quý Lăng Xuyên.
Hắn trừng hai con mắt đục ngầu, đôi đồng từ vô định, hơi thở yếu ớt giống như là chỉ dùng một sợi tơ nhỏ treo lên. Chỉ trong nháy mắt tiếp theo, sẽ tắt thở vậy.
Bức tường không thể phá vỡ trong lòng hắn hoàn toàn sụp đổ.
"Quý Lăng Xuyên!" Yến Tam Hợp mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng nói cực chậm rãi: "Ngươi ở lao ngục, trong lòng nhớ thương nhất không phải thê tử, không phải huynh đệ, mà là đứa con trai nhỏ nhất Quý Thập Nhị, ngươi hận không thể dùng mạng mình để thay nó, gánh chịu hết những đau đớn của nó."
Quý Lăng Xuyên nghe thấy đứa con trai út của mình thì trong mắt mới coi như có một chút ánh sáng hồi quang phản chiếu.
"Ngươi đối với Quý Thập Nhị ra sao thì lão phu nhân đối với ngươi cũng như thế. Điểm khác biệt là..." Sự sắc bén trong mắt Yến Tam Hợp tản đi, chỉ còn lại sự bi thương.
"Sự lo lắng xót thương của ngươi đối với Quý Thập Nhị đều có thể nói ra, nhưng bà không thể. Mặc dù các ngươi là mẫu tử, nhưng ở trước mặt các con bà, bà chưa từng có uy nghiêm của một mẫu thân. Ngươi nhíu mày, trong lòng bà sợ hãi. Ngữ khí của ngươi không kiên nhẫn, bà cũng chỉ có thể tránh xa. Tất cả lo lắng, quan tâm, đau lòng của bà đối với ngươi, chỉ có thể ở trong đêm không người, cô tịch, lặp đi lặp lại trong đầu mấy chục lần, mấy trăm lần, mấy ngàn lần."
"Con à, làm người đừng quá tham lam!"
"Con à, cách xa Trương gia một chút đi!"
"Con trai à, chúng ta đừng làm chức quan này nữa nhé..."
"Quý Lăng Xuyên, sự đau khố có thể nói ra thì không tính là đau khố. Sự đau khổ không nói nên lời, mới là sự đau khổ thực sự."
Nước mắt, cuối cùng cũng chảy khỏi mắt Yến Tam Hợp.
Núi sông thành bình, vạn dân lạc nghiệp...
Đây là điều mà bao nhiêu người dân mong đợi sâu sắc.
Ngô Quan Nguyệt đối với một Hồ tam muội xuất thân bần khổ, hèn mọn mà nói, thì ngoại trừ sùng bái, ái mộ, kính nể ra, thì nhiều hơn là sự tín ngưỡng.
Một ngươi phải yêu người khác đến mức nào, mới ví người đó phản bội tín ngưỡng của mình!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...