Quỷ Đoản Mệnh Nhà Họ Tạ Sống Lâu Trăm Tuổi Rồi

Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi

Tác giả: Di Nhiên

Dịch: Quá khứ chậm rãi

Chương 148: Câu chuyện (4)

Sắc mặt Ngô Thư Niên dần dần trở nên âm trầm.

"Ám sát không được, bọn họ lại nhắm lên người ta và tổ phụ ta, mệnh lệnh giết tổ phụ, thực ra là trưởng công chúa tự mình đưa ra."

"Thê giết phu?" Bùi Tiếu cả kinh thanh âm cao lên ba độ.

Ngô Thư Niên nhìn Bùi Tiếu một cái.

"Trước khi động thủ, trưởng công chúa từng viết cho tổ phụ ta một phong thư, bảo hắn khuyên nhủ con trai. Tổ phụ ta hồi âm nói, lúc trước là ngươi để cho hắn vào triều làm quan, ai tạo nghiệp thì tự chịu."

"Trưởng công chúa xem thư xong, chẳng thèm chớp mắt một cái đã nói với thủ hạ: Giết."

Cho dù đã qua rất nhiều năm trôi qua rồi, nhưng khi Ngô Thư Niên nói tới đây, vẫn bi thương như trước.

"Thực ra ân ân oán oán giữa bọn họ ta không rõ lắm, phụ thân cũng rất ít khi nói với ta. Chỉ là lúc đêm khuya yên tĩnh, ta cứ nghĩ vì sao tổ phụ ta thà rằng một mình sống ở phố cổ cũ nát, cũng không muốn trở về phủ trưởng công chúa tráng lệ kia? Một ngày vợ chồng trăm ngày ân, là thứ gì khiến cho tổ mẫu ta không chút do dự nói ra cái từ 'Giết' kia, là vì Trần gia phía sau bà sao?"


Yến Tam Hợp quay đầu nhìn Ngô Thư Niên, chỉ thấy trước mắt hắn lạnh như băng, ngực phập phồng, cố gắng đè nén sự thống khổ.

Đúng lúc này, bàn tay lớn của Chu Dã rơi vào cổ Ngô Thư Niên, rất chậm rãi, rất nhẹ nhàng xoa bóp, im lặng an ủi.

Dần dần, tâm trạng Ngô Thư Niên bình phục lại, chậm rãi nói: "Tổ phụ chết, là cọng rơm cuối cùng áp đảo phụ thân ta. Ông lấy lý do dưỡng bệnh, giam lỏng trưởng công chúa trong phủ. Sau khi trù tính mấy năm thì trận giết chóc nhằm vào Trần gia lặng lẽ tiến đến. Ngô Quan Nguyệt, phụ thân ta, gần như giết sạch người của tộc Trần thị, ngồi lên vương vị Đại Tề quốc."

Một trận giết chóc ngập trời, lại được kể qua lời nói ung dung của Ngô Thư Niên.

Ba người trên bàn chỉ cảm thấy lòng bàn chân lạnh lên, tóc gáy cả người đều dựng đứng.

"Vài tháng sau khi cha ta lên ngôi, ông ấy đưa ta trở lại phố cổ, đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ta quay lại phố cổ." Ánh mắt Ngô Thư Niên nghiêng về phía Bùi Tiếu.

"Hai chúng ta đứng bên bờ sông Bắc Thương, cha kể lại chuyện thời thơ ấu của ông cho ta."

Tới rồi! Cuối cùng cũng tới rồi!

Bùi Tiếu cảm xúc mênh mông, máu trong người đều dâng trào.

"Phụ thân ta nói, ở bên kia bờ sông Bắc Thương, có một tiểu cô nương tên là Tam muội, còn có một con chó tên là Hắc Đản. Bùi công tử, khuê danh của bà ngoại ngươi là Tam muội sao?"

"Đúng rồi!" Bùi Tiếu kích động liều mạng gật đầu: "Phụ thân ngươi còn nói cái gì nữa?"

"Ông nói xong câu này thì không nói gì nữa, chỉ là..." Ngô Thư Niên thở dài nhắm mắt lại, dường như đang nhớ lại: "Phải hình dung như thế nào đây, ta chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm như vậy trên mặt ông, lông mày giãn ra, khóe miệng nhếch lên, khóe mắt cong xuống, giống như cả người đều ngâm mình trong nước nóng, đến cả sợi tóc cũng mềm ra."

Hình dung như vậy, khiến cho cảm giác khó chịu trong lòng Yến Tam Hợp trở nên mãnh liệt.

Từ khi nàng nghe được cái tên Ngô Quan Nguyệt, thì người này đã gán với cái danh tàn sát người vô tội rồi. Cho dù trong lòng hắn lại ôm quốc gia thiên hạ, lại ôm bách tính thương sinh, hơn trăm người của Trần thị và Trịnh gia, cả trận chiến vì hắn mà khởi lên đều là những oan hồn dưới tay hắn. Còn người có tính cách lạnh lẽo như vậy, nếu để lộ ra dù một chút dịu dàng cũng là điều xa xỉ.

"Ta hỏi cha, có phải cha thích cô nương đó không? Cha im lặng thật lâu, thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu."

Bùi Tiếu bởi vì nghe được một câu đó mà hai mắt tỏa sáng.

"Ta lại hỏi phụ thân, nếu thích thì vì sao không lấy về, cho dù không làm chính thê thì làm thiếp cũng tốt mà."

Ngô Thư Niên nói tới đây, lại nhìn Bùi Tiếu một cái: "Ta nói lời này, không phải có ý bôi nhọ bà ngoại ngươi. Phụ thân ta thê thiếp rất nhiều, nhưng lại chẳng có ai là tri kỷ, ta lúc ấy đã nghĩ, nếu cô nương tên Tam muội kia có thể ở bên cạnh ông thì ít nhất ông sẽ không cô đơn như vậy."

"Phụ thân ngươi trả lời như thế nào?" Bùi Tiếu nín thở ngưng thần.

"Cha ta lại im lặng, và khi ta nghĩ rằng ông sẽ không mở miệng, thì ông đột nhiên nói..." Ngô Thư Niên dừng một chút, thả chậm tốc độ nói: "Thứ nàng muốn là một gian nhà ngói, tiểu viện tứ phương, một gia đình nhỏ, nàng muốn ít qua, ta không cho nổi."

Bùi Tiếu: "..."


"Không phải không cho nổi, mà là trái tim hắn quá lớn." Yến Tam Hợp bình tĩnh nói: "Chứa được tranh chấp triều đình, chứa bách tính thiên hạ, tất nhiên là không chứa nổi một nữ tử."

Ngô Thư Niên cười khổ: "Yến cô nương sao lúc nào nói trúng tim đen như vậy?"

"Ta chỉ tỉnh táo hơn rất nhiều người mà thôi." Yến Tam Hợp cũng liếc Bùi Tiếu một cái: "Huống chi, hắn và Hồ tam muội một người cao, một người thấp; một người đọc sách vạn quyển, một người không biết chữ, coi như nếu đến với nhau thật thì kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì."

Ngô Quan Nguyệt mới là người tỉnh táo nhất trên đời này.

Hồ tam muội là một màu sắc trong cuộc sống cô đơn nơi phố cổ của hắn, là một tiếng thở dài sau khi hắn có được thiên hạ, là một đoạn hồi ức trong đêm khuya yên tĩnh của hắn.

Duy chỉ không thể là người bên gối của hắn.

"Yến Tam Hợp." Bùi Tiếu nhìn nàng, ánh mắt lo lắng: "Nói như vậy, tâm ma của bà ngoại ta, là hắn sao."

Yến Tam Hợp suy nghĩ hồi lâu, gật gật đầu: "Hẳn là vậy."

Hai người quả thật là thanh mai trúc mã, lúc còn là hai đứa nhỏ vô tư.

Quả thực là tình chàng ý thiếp, thầm sinh tình cảm.

Cũng quả thật là mỗi người một nơi nhưng vẫn ôm mối tương tư.

Mới đầu, nàng còn cảm thấy lão phu nhân không nên vì một đoạn nhi nữ tư tình năm xưa mà đem tai họa đến con cháu đời sau, nhưng nghe xong chuyện xưa của Ngô Quan Nguyệt, lại nhìn thấy Ngô Thư Niên... thì đại khái có thể hiểu được... Bất kỳ nữ tử nào trên thế gian này cũng đều không thể nào quên đi một nam tử như Ngô Quan Nguyệt được.

"Vậy đốt hương đi!" Khẩu khí Tạ Tri Phi hơi không kiên nhẫn.

Yến Tam Hợp và Bùi Tiếu đều cả kinh.

Sao lại đốt hương, Ngô Thư Niên còn chưa nói vì sao lại lôi bọn họ tới đây mà!


Ngô Thư Niên nhìn về phía Tạ Tri Phi, mỉm cười.

"Chuyện xưa này chỉ kể được một nửa, Tạ tam gia đã gấp như vậy rồi sao?"

"Sau đó còn gì để nói nữa?" Tạ Tri Phi khẽ nhướng mắt lên.

"Một là phụ thân ngươi khai chiến với triều ta, cuối cùng binh bại trở thành quân chủ lưu vong; một là các ngươi phái người tàn sát toàn bộ phủ Trịnh lão tướng quân, bị triều ta đuổi giết đến nay."

Chu Dã cúi đầu, ánh mắt nhìn Tạ Tri Phi sắc lẹm như đao.

Tạ Tri Phi coi như không nhìn thấy, cười gằn nói: "Hai chuyện lớn này đối với ngươi mà nói, đều là quá khứ xấu xí, không nói thì hơn."

"Khụ khụ khụ..." Ngô Thư Niên đột nhiên ho khan kịch liệt.

Chu Dã biến sắc, một tay bưng chung trà lên, một tay vội xoa lưng cho Ngô Thư Niên.

Có lẽ là uống vội quá, nên khóe miệng Ngô Thư Niên chảy ra chút nước trà.

Hắn không muốn để cho người khác nhìn thấy dáng vẻ xấu xí chật vật của mình, vội lấy khăn ra lau vài cái, sau đó lại vội vàng khép khăn lại.

Tay của hắn nhanh nhưng sao có thể nhanh hơn mắt người.

Trên khăn kia có một vệt đỏ thẫm, là máu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui