Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 129: Con mồi
Hai người một nam một nữ ăn trong một phòng, trên cùng một bàn.
Ăn một hồi Yến Tam Hợp lại thấy hối hận.
Sớm biết bầu không khí sẽ xấu hổ thành như vậy, thì nàng đã đi theo Bùi Tiếu đến Quan Âm thiền tự rồi.
Yến Tam Hợp thầm thấy hối hận, Tạ Tri Phi còn hối hận hơn cả nàng.
Hắn thậm chí bắt đầu sinh ra một ý niệm không thể tưởng tượng nổi:
Nhiều năm như vậy, mình có thể độ lượng với Bùi Minh Đình như thế, đại khái là vì có hắn ở đây thì mình không cần phải vắt óc tìm đề tài nói chuyện, chỉ cần phụ trách lười biếng và cười là được.
Một bữa cơm này, hai người đều thấy hơi khó tiêu.
Yến Tam Hợp thu dọn bát đũa, Tạ tam gia nấu nước pha trà, toàn bộ quá trình hai người đều không nói gì, chỉ ai làm việc nấy.
Việc làm không nhiều lắm, chỉ thoắt cái đã xong.
Xong rồi thì sao?
Làm gì nữa đây?
Yến Tam Hợp là một người bình tĩnh, nhưng Tạ Tam gia thì không!
Tam gia bất đắc dĩ thở dài.
Sao đối với ai mình cũng có thể thao thao bất tuyệt, từ thiên văn, cho tới địa lý, nho nhã như thi từ ca phú, thô tục như sòng bạc Câu Lan, không gì không nói được...nhưng đối với nàng...
Lại không biết nói cái gì cho phải đây!
Uống một ngụm trà, giọng nói Tam gia vẫn có hơi khô: "Minh Đình bảo chúng ta thương lượng bước tiếp theo phải làm sao."
"Không cần thương lượng."
"Tại sao?"
"Bởi vì hai chúng ta chẳng ai biết mọi người ở bên kia có làm việc thuận lợi hay không?"
Tạ Tri Phi nghe cô nói như vậy, trái tim chợt căng lên: "Sẽ có chuyện ngoài ý muốn sao?"
Yến Tam Hợp bưng chung trà lên, cười gằn:
"Ta không sợ có chuyện ngoài ý muốn, chỉ sợ không có chuyện gì ngoài ý muốn thôi."
......
Bùi đại nhân bên kia có chuyện ngoài ý muốn sao?
Có đấy.
Hòa thượng béo Trường Thanh đối với sự "trở mặt thành thù" của Bùi đại nhân cảm thấy rất bất ngờ.
Muốn ăn muốn uống, đều chiêu đãi rồi.
Muốn ngựa muốn người, đều thỏa mãn rồi.
Sao kết quả Bùi đại nhân vẫn muốn điều tra tới đáy Quan Âm thiền tự nữa nữa chứ?
Có bệnh à!
Bởi vì cái gọi là dân không đấu với quan, hòa thượng Trường Thanh lập tức bảo người đi thỉnh chuông lớn. Liên tục đánh chín cái, ý là muốn cho tất cả mọi người tập hợp khẩn cấp, không được chậm trễ, chỉ một lát, trong chánh điện đã chen kín các hòa thượng trọc đầu.
Bùi đại nhân tự mình tọa trấn, một tay cầm bút, một tay cầm danh sách, kiểm tra từng hòa thượng một.
Tra xong thì thấy có hai mươi cái hòa thượng không ở trong danh sách.
Tốt lắm.
Không ở trong danh sách lại điều tra một lần.
Phía sau hắn, Hoàng Kỳ mắt nhìn sáu đường, tai nghe tám phương, hai con mắt giống như hai ngọn lửa, chân dung phụ tử Ngô Quan Nguyệt dường như đã khắc sâu trong đầu hắn.
Và phía bên kia.
Hai người Lý Bất Ngôn và Chu Thanh, từ lúc Bùi đại nhân kiểm kê danh sách, cũng đã nhân cơ hội đi tới mấy trai viện thông qua hai mé chánh điện chùa, để rải một tầng bột vôi mỏng manh. Nếu như có muốn thông báo tin tức thì chắc chắn phải thừa dịp trời tối đi đường mòn này. Trừ mấy chỗ đã rải thì trước cửa trai viện cũng rải một tầng bột mỏng nữa.
Sau khi việc kiểm kê phía chánh điện kết thúc thì thời gian cũng không còn sớm nữa, các hòa thượng đều thói quen ngủ sớm, người bình thường đi vào Trai viện sẽ không đi ra lại.
Trai viện nào phát hiện có dấu chân là đi ra ngoài thì hơn phân nửa là có vấn đề, cần điều tra trọng điểm.
Rải vôi xong, Lý Bất Ngôn và Chu Thanh lập tức chia nhau hành động.
Bất kể là ở danh sách, hay là không ở trong danh sách thì lúc này đều tập trung ở chánh điện, nếu như có ai đó ở trong trai phòng không dám đi ra thì cũng rất khả nghi.
Hai người bọn họ chắc chắn sẽ kiểm tra hết tất cả phòng của Quan Âm thiền tự trong vòng hai canh giờ này.
......
Có người bận muốn chết, có người lại rảnh quá trời.
Tạ tam gia không có chuyện gì làm, đầu tiên là ở trong phòng mình uống trà nửa ngày, ngồi không yên, lại đi dạo trong viện một lát.
Trong lòng cứ cảm thấy không yên.
Luôn cảm thấy có gì đó sắp xảy ra.
Hắn nghĩ thầm cứ thể này mãi cũng không được, chắc chắn phải thương lượng với Yến Tam Hợp thôi.
Vừa ngước mắt thì phát hiện gian phòng Yến Tam Hợp chẳng biết đã tắt đèn từ lúc nào.
Ngủ rồi ư?
Nàng ta lại còn có thể ngủ được sao?
Tạ Tri Phi trong lòng viết hoa chữ: PHỤC!
Yến Tam Hợp lúc này đang nằm thẳng trên giường, hai tay gối sau đầu, ánh mắt lóe sáng trong bóng tối.
Không buồn ngủ.
Trong đầu sắp xếp lại nhừng chuyện điều tra được mấy ngày này.
Chưa tới giờ tý, ngoài viện đã truyền đến tiếng nói chuyện.
Yến Tam Hợp bật dậy, vọt tới cửa mở phắt ra.
Ngoài cửa, Bùi Tiếu và Tạ Tri Phi đang đứng nói chuyện.
Bùi Tiếu thấy nàng đứng lên thì vừa thở dài, vừa lắc đầu.
Yến Tam Hợp cũng không có hi vọng quá lớn đối với hắn, cực kỳ bình tĩnh hỏi: "Hoàng Kỳ đâu?"
Bùi Tiếu: "Làm xong việc của ta, đi giúp Chu Thanh rồi."
Yến Tam Hợp: "Vậy ngủ trước đi, chờ Bất Ngôn và Chu Thanh trở về rồi nói sau."
Tạ Tri Phi nhìn như rất tùy ý nói thêm một câu: "Ngươi có thể ngủ ư?"
"Không ngủ, lấy đâu ra tinh lực đấu trí đấu dũng với phụ tử Ngô Quan Nguyệt?"
Yến Tam Hợp ném một câu này xong thì đóng cửa lại.
Vẻ mặt Tạ Tri Phi giật giật, thấp giọng nói với Bùi Tiếu: "Đi, ngủ đi."
Bùi Tiếu: "..."
Ơ, sao lại ngủ rồi?
Sao cũng không hỏi ta tình hình ở Quan Âm thiền tự?
Quên đi!
Ngủ thì ngủ, dù sao bên ta cũng không có tình hình gì.
Ai da, mệt chết tiểu gia ta rồi!
......
Lúc tờ mờ sáng Lý Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ mới trở về.
Vành mắt ba người đều thâm quầng, trong mắt toàn là tơ máu.
"Thế nào rồi?" Bùi Tiếu không ngừng hỏi.
Ba người đồng thời lắc đầu.
Bùi Tiếu đặt mông ngã ngồi ở trong ghế.
Theo hắn thấy thì một tối một sáng nay gần như là bày ra thiên la địa võng, thế nhưng vì sao đến một con mồi cũng không dính lưới thế này?
"Yến Tam Hợp, làm sao bây giờ?" Bùi đại nhân bị đả kích nặng nề.
Yến Tam Hợp không nhìn hắn nói: "Bất Ngôn, Chu Thanh, Hoàng Kỳ, ba người các ngươi đừng nghĩ gì cả, đi ngủ trước đi."
Ra lệnh một tiếng, ba người đều nghe lời rời đi.
Yến Tam Hợp lúc này mới nhìn qua Bùi Tiếu bị đả kích đang biến thành một quả dưa leo ỉu xìu bên kia.
"Làm phiền Tam gia an ủi hắn, ta ra ngoài hít thở một hơi."
"Không cần, hắn sẽ tự tốt lên thôi." Tạ Tri Phi xoa xoa đầu Bùi Tiếu, nhìn Yến Tam Hợp nói: "Ta đi với ngươi."
Yến Tam Hợp nhíu mày.
"Yên tâm, ta đi theo phía sau, không quấy rầy ngươi đâu."
Tạ Tri Phi nói không quấy rầy thì thật sự không quấy rầy.
Trên thực tế, từ lúc giải tâm ma của Yến Hành xong thì hắn đã phát hiện Yến Tam Hợp có thói quen vừa đi vừa tự hỏi.
Và thích một mình.
Yến Tam Hợp đi rất chậm, dường như mỗi bước đều nặng ngàn cân.
Phương hướng đã sai rồi sao?
Phụ tử Ngô Quan Nguyệt căn bản không ở Quan Âm thiền tự?
Hay là còn có khả năng khác?
"Có một nước cờ, có thể ta đi nhầm rồi."
Nàng lầm bầm lầu bầu, nhưng Tạ Tri Phi ở phía sau lại nghe rất rõ ràng, nhịn không được hỏi: "Bước nào?"
"Không nên ở nha môn tri phủ."
Tạ Tri Phi có hơi bất ngờ, hắn vốn không ngờ Yến Tam Hợp lại trả lời câu hỏi của hắn.
Hắn bước nhanh lên trước, sóng vai với cô.
"Tại sao lại nói như vậy?"
Yến Tam Hợp dừng bước, nhìn hắn: "Thợ săn chân chính, thường xuất hiện theo cách của con mồi."
Tạ Tri Phi run rẩy, hắn nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của mình ở trong đồng tử của Yến Tam Hợp.
Lời này?
Lời này?
Sao nàng có thể nghĩ ra được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...