Quỷ Diện Tướng Quân Sủng Kiều Nương

Ninh Như Ngọc nâng tay xoa mặt Hoắc Viễn Hành, tay nhỏ trắng nõn tinh tế vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Viễn Hành, vui mừng mà cười rộ lên, bởi vì uống rượu nên gương mặt nhỏ ửng đỏ lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ trông vô cùng mị hoặc, dường như sắp dính sát trước mặt Hoắc Viễn Hành, mũi đụng phải mũi chàng, mơ mơ màng màng nói: “Người này giống Hoắc Viễn Hành quá, ta nhìn thấy Hoắc Viễn Hành này, lớn lên giống chàng như đúc, đáng tiếc chàng đang dưỡng thương ở thôn trang mà, làm sao xuất hiện ở chỗ này được? Đúng là nằm mơ rồi!”
 
Ninh Như Ngọc cắn cánh môi hồng nhuận, nghiêng đầu quan sát Hoắc Viễn Hành, đôi mắt đen láy sáng như sao trên trời tràn ngập nghi hoặc khó hiểu, dường như không rõ vì sao chàng sẽ xuất hiện ở đây?
 
Mùi rượu tỏa ra từ trên người Ninh Như Ngọc, người uống say thường có mùi rượu nồng nặc không dễ ngửi, nhưng trên người Ninh Như Ngọc lại không quá giống với những người khác, mùi hương nhàn nhạt, không phải mùi tự nhiên cay nồng của rượu, mà là hương thơm thiếu nữ tỏa ra từ cơ thể Ninh Như Ngọc sau khi uống rượu xong, mùi thơm đặc trưng trên người nàng, Hoắc Viễn Hành hít sâu một hơi, rất dễ ngửi, cảm giác thoải mái sảng khoái, ngọt mà không ngấy, giống như hương thơm của hoa cỏ, mê người, dụ hoặc, cảm giác muốn ngừng mà không được, bất tri bất giác sa vào trong đó, vô pháp tự kiềm chế.

 
Ngửi hương thơm trên người nàng, Hoắc Viễn Hành ôm chặt lấy nàng, lắng nghe những lời nói không đầu không đuôi mơ mơ màng màng của nàng, khóe miệng Hoắc Viễn Hành cong cong mang theo ý cười, bàn tay to vuốt ve khuôn mặt nàng, làn da mềm mại mịn màng, trắng hồng rạng rỡ, giống như những bông hoa mới nở rộ trong vườn, khiến chàng yêu thích không buông tay.
 
“Nha đầu ngốc, không phải mơ, là ta, ta tới gặp nàng.” Hoắc Viễn Hành áp trán mình vào trán Ninh Như Ngọc, ánh mắt nhìn nàng mềm mại như nước, tràn đầy tình yêu cùng dịu dàng, thanh âm nói chuyện ôn hòa mang theo một chút nam tính khàn khàn, cực kì dễ nghe.
 
Ninh Như Ngọc nghe được thanh âm của chàng thì ngẩn người, nghi hoặc mà nhìn chàng, chớp chớp đôi mắt tròn to xinh đẹp, bỗng nhiên cười rộ lên, dùng tay véo khuôn mặt Hoắc Viễn Hành, cười khanh khách, nói: “Hóa ra không phải nằm mơ à? Hóa ra thật sự là Hoắc Viễn Hành??”
 
Lần đầu tiên trong đời bị người véo mặt khiến Hoắc Viễn Hành ngây ngẩn, Hoắc Viễn Hành luôn luôn mặt lạnh lệnh người tránh xa nên đúng là chưa từng có người nào gan lớn dám tới véo mặt chàng, bởi vì giống như động thổ trên đầu Thái Tuế*, đúng là chán sống rồi. 
 
*động thổ trên đầu Thái Tuế: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ rước lấy tai họa. Do đó câu nói trên dùng để so sánh với việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
 
Vậy mà hiện tại đã có một người say khướt dám làm như vậy, mơ mơ màng màng, một cô nương đầu choáng mắt hoa véo mặt Hoắc Viễn Hành, không chỉ véo, mà còn ra tay rất tàn nhẫn, hình như là không tin lời chàng nói nên phải tự mình xé xuống lớp mặt nạ da người mà người nọ đang dán, muốn vạch trần lời nói dối ấy.

 
Nhưng gương mặt này của Hoắc Viễn Hành là hàng thật giá thật, căn bản người say rượu như Ninh Như Ngọc không thể xé được, thử vài lần cũng không thành công, cuối cùng không thể không từ bỏ, bĩu đôi môi hồng nhuận, nhụt chí lẩm bẩm: “Hóa ra là thật!”
 

Hoắc Viễn Hành vừa bực mình vừa buồn cười, vỗ vỗ khuôn mặt nàng, nói: “Nàng nhìn kỹ xem, ta đương nhiên là thật, chẳng lẽ sẽ biến thành giả hả?”
 
“Ừ.” Cuối cùng Ninh như ngọc đành phải tiếp nhận sự thật này, lập tức kích động nhào vào trong lòng ngực chàng, dùng cả hai tay ôm lấy cổ chàng, dâng cao môi hồng, hôn lên môi chàng
 
“Đình Đình……” Hoắc Viễn Hành sửng sốt, có chút ngốc, có chút hoảng, tiếng tim đập thình thịch thình thịch tăng nhanh đột ngột, nhanh hơn bất kì một thời điểm nào khác, nhanh tới mức sắp tẩu hỏa nhập ma.
 
Đây là lần đầu tiên Ninh
Như Ngọc chủ động hôn môi chàng, mặc dù là say rượu, chỉ mơ màng làm theo bản năng, có lẽ hừng đông ngày mai sẽ quên mất, nhưng vẫn làm Hoắc Viễn Hành máu nóng sôi trào, cảm xúc dạt dào, một luồng nhiệt nóng bỏng chảy vọt xuống nơi nào đó trên thân thể chàng, như mãnh thú vừa thức tỉnh, kêu gào muốn càng nhiều càng nhiều hơn nữa, không thể khống chế được mà muốn gia tăng nụ hôn này.
 
Chỉ là người chủ động khơi mào chuyện này bỗng nhiên dừng lại ngay lúc ấy, cánh môi dán ở trên môi Hoắc Viễn Hành bất động, có lẽ do uống say nên ngây ngốc không biết nên làm như thế nào, có lẽ do bỗng nhiên ý thức được bản thân vừa làm cái gì nên bị dọa sợ rồi, Ninh Như Ngọc dừng động tác hôn môi, rốt cuộc đã phản ứng lại nàng vừa mới làm cái gì, chột dạ muốn rút lui.
 
Ý tưởng muốn chạy trốn vừa mới le lói xuất hiện trong đầu Ninh Như Ngọc, đôi môi dán trên môi Hoắc Viễn Hành hơi rời ra một chút thì lập tức có một bàn tay to ấn sau gáy Ninh Như Ngọc, đè lại đầu của nàng áp về phía trước, khiến cánh môi của hai người càng dính gắt gao bên nhau, căn bản không thể tách ra, Hoắc Viễn Hành biến bị động thành chủ động, nắm giữ quyền chủ động, ngậm trụ đôi môi đỏ rực kiểu diễm mềm mại của Ninh Như Ngọc, dùng sức hôn sâu xuống.
 

“Ưm, ưm……” Trong miệng Ninh Như Ngọc phát ra âm thanh khó nhịn, giống tiếng kêu của mèo con phát ra theo bản năng, càng thêm ủy mị, dụ dỗ dục vọng nguyên thủy chôn sâu trong tiềm thức con người, chỉ muốn hấp thu vị ngọt càng nhiều càng tốt.
 
Hai mắt Hoắc Viễn Hành đỏ lên, giống như mãnh thú khát máu, hung hăng hôn môi nàng, vòng tay ôm nàng càng ngày càng chặt, dường như muốn bẻ gãy vòng eo mảnh khảnh của cô.
 
Việc này là do Ninh Như Ngọc uống say tạo thành, vậy mà lại muốn chạy vào thời khắc mấu chốt, không thể trách Hoắc Viễn Hành tức giận, cuối cùng dứt khoát nắm giữ quyền chủ động, biến bị động thành chủ động, muốn hôn như thế nào thì hôn như thế ấy, hung hăng trừng phạt nữ nhân trêu chọc chàng xong liền muốn bỏ chạy, để nàng hiểu rõ việc gì do mình bắt đầu thì phải kết thúc, nếu không phải tự gánh lấy hậu quả!
 
Cuối cùng Hoắc Viễn Hành hung hăng hôn sâu Ninh Như Ngọc một lúc lâu, hôn tới mức cánh môi Ninh Như Ngọc sưng đỏ lên, hai tay ôm lấy thân thể nàng mềm nhũn vô lực mà ngã xuống trong lòng ngực mình, nhìn vào đôi mắt to ngập nước, còn có gương mặt nhỏ ửng hồng bất thường. Sợi dây lí trí trong đầu Hoắc Viễn Hành đang căng thẳng tột cùng, chỉ cần dùng sức thêm một chút xíu nữa thôi thì sẽ lập tức đứt đoạn, trở thành mãnh thú chỉ biết đòi hỏi càng nhiều hơn nữa.
 
Cũng may, cuối cùng chàng vẫn có thể bình tĩnh lại, hít sâu một hơi, đè nén dục vọng đang kêu gào điên cuồng trong thân thể, hai tay chặn ngang bế nàng lên, đi nhanh vào phòng nàng, cẩn thận mà đặt nàng lên trên giường.
 
Ninh Như Ngọc nằm trên giường, hầu như đã tỉnh rượu, bị dọa tỉnh bởi sự hung hăng nhiệt tình của Hoắc Viễn Hành, cẩn thận dịch chân, hơi co người lại, đôi mắt to tròn ngập nước mông lung nhìn Hoắc Viễn Hành.
 
Thấy dáng vẻ như bị bắt nạt của nàng, như con thỏ trắng bị dọa sợ, Hoắc Viễn Hành cười khẽ một tiếng, duỗi tay xoa đầu nàng, khóe miệng cong cong, nói: “Hiện tại biết sợ rồi?”
 
Ninh Như Ngọc mím môi, nhìn chằm chằm vào chàng mà không nói lời nào.
 

“Ai bảo nàng chọc ta?” Ánh mắt của Hoắc Viễn Hành lộ ra nguy hiểm như sói đói.
 
Ninh Như Ngọc lại co rụt người lại theo bản năng, rụt rè thốt lên: “Ta, ta uống say.”
 
“Nha đầu ngốc.” Hoắc Viễn Hành véo nhẹ mặt nàng: “Về sau đừng uống nhiều rượu như vậy.”
 
“Hôm nay vui quá nên uống hai ly.” Ninh Như Ngọc cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc Viễn Hành.
 
“Ta biết.” Hoắc Viễn Hành duỗi tay nâng đầu Ninh Như Ngọc lên, ánh mắt ôn nhu nhìn nàng: “Chúc mừng nàng, nàng đã vì cuộc thi này mà trả giá rất nhiều, nàng xứng đáng nhận được thành quả này.”
 
Chính tai Ninh Như Ngọc nghe được Hoắc Viễn Hành nói chúc mừng, nàng lập tức vui mừng khôn xiết, lúc trước nàng đã nghe rất nhiều lời nói như vậy, nhưng không một lời nào có thể khiến nàng cảm thấy hạnh phúc như vậy, ngoại trừ khi nàng vừa biết tin mình là người thắng lợi thì đặc biệt vui vẻ, những người chúc mừng sau đó khiến nàng cảm giác rất bình tĩnh, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó, hóa ra là nàng vẫn luôn chờ đợi được chia sẻ niềm vui với Hoắc Viễn Hành.
 
“Cảm ơn chàng.” Ninh Như Ngọc vui vẻ nhào vào trong lòng ngực Hoắc Viễn Hành, hai tay ôm chặt lấy eo chàng, còn giống như đứa bé cọ cọ vào trong lòng ngực chàng, nhịn không được mà cười rộ lên.
 
Hoắc Viễn Hành vỗ nhẹ vào lưng nàng, thương tiếc nói: “Đúng là nha đầu ngốc.”
 
Ninh Như Ngọc bỗng nhiên nhớ tới việc trên lưng Hoắc Viễn Hành còn có vết thương, vội buông hai tay đang ôm lấy eo chàng ra, quan tâm nói: “Vết thương trên lưng chàng đã đỡ hơn chưa?”
 
Hoắc Viễn Hành nhìn nàng nói: “Dùng thuốc trị thương tổ truyền của nhà ta nên đã khá hơn nhiều rồi, khi bọn họ ra tay cũng đã hạ thủ lưu tình, vì vậy nhìn từ bên ngoài miệng vết thương thì có vẻ rất nghiêm trọng, trên thực tế cũng không bị thương đến gân cốt, huống chi ta da dày thịt béo, dưỡng thương nhiều ngày như vậy thì đã sắp khỏi rồi.”
 

“Vậy là tốt rồi.” Ninh Như Ngọc cũng yên tâm, lôi kéo tay Hoắc Viễn Hành, nói: “Nếu không ta lại bôi thuốc giúp chàng nhé?”
 
“Không cần đâu, trước khi ra cửa ta đã bôi thuốc rồi.” Hoắc Viễn Hành không đồng ý với yêu cầu của Ninh Như Ngọc, vỗ vỗ tay an ủi nàng: “Thời gian không còn sớm, nàng nghỉ ngơi sớm một chút đi, ta phải đi về rồi.”
 
Ninh Như Ngọc giữ chặt tay chàng, giống như con cún nhỏ bị người vứt bỏ, sốt sắng hỏi: “Vậy bao giờ ta mới được gặp lại chàng?”
 
Hoắc Viễn Hành thở dài một tiếng, nắm lấy tay nàng đang giữ chặt tay mình không chịu buông ra, dịu dàng nói: “Ta đang dưỡng thương, không thể thường xuyên ra ngoài, nàng cũng đừng nghĩ tới việc chạy tới thôn trang ở ngoại thành, miễn cho người khác chú ý, chờ lần sau có cơ hội, ta lại tới gặp nàng.”
 
“Ta hiểu rồi, vậy ta ở đây chờ chàng khỏe lại.” Ninh Như Ngọc gật đầu nói.
 
Hoắc Viên Hành không làm tốt việc mà Cảnh Tuyên Đế âm thầm sai bảo nên mới bị phạt, bây giờ Cảnh Tuyên Đế còn chưa hoàn toàn nguôi giận, thời thời khắc khắc đều sai người nhìn chằm chằm Hoắc Viễn Hành, nếu Hoắc Viễn Hành thường xuyên chạy ra ngoài, đúng là không tốt lắm, vì không để Cảnh Tuyên Đế nghi ngờ chàng, tốt nhất vẫn nên điệu thấp làm việc.
 
“Ngoan, lần sau ta lại đến thăm nàng.” Hoắc Viễn Hành vuốt ve gương mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc nói.
 
“Ừ.” Ninh Như Ngọc ngoan ngoãn lên tiếng.
 
Hoắc Viễn Hành cúi người, thơm một cái lên trán nàng, hai tay bưng mặt nàng lên, nói: “Ta phải đi rồi.”
 
“Ừ.” Ninh Như Ngọc vẫn nhìn chàng không chớp mắt, nhìn chàng buông mặt nàng ra, mãi tới khi bóng lưng chàng biến mất hoàn toàn ngoài cửa, Ninh Như Ngọc mới thu hồi tầm mắt, trong lòng đang hy vọng Hoắc Viễn Hành có thể nhanh chóng khỏe lại hoàn toàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui