Edit: Hanna
Trong lúc Ninh Như Ngọc nhớ lại sự việc liên quan tới Hoắc Viễn Hành, Bích Hà canh giữ ở gian ngoài nghe được tiếng động bên trong, vén rèm cửa đi vào, lập tức nhìn thấy Ninh Như Ngọc ngồi trên giường ngẩn người với mái tóc dài đen nhánh rối tung.
“Tứ tiểu thư, người dậy rồi à?” Bích Hà đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt quan tâm hỏi.
Ninh Như Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng ấy, gật đầu, nói: “Ta cảm thấy hôm nay khỏe hơn rồi nên dậy sớm một chút, ngươi gọi các nàng tiến vào hầu hạ ta rửa mặt chải đầu đi, lát nữa ta muốn ra ngoài đi dạo.”
“Tốt quá rồi.” Bích Hà thấy Ninh Như Ngọc tinh thần tốt hơn rất nhiều, sắc mặt cũng không tái nhợt như trước, chắc chắn sau khi gặp được Hoắc Viễn Hành vào tối qua, khúc mắc trong lòng được giải trừ, tâm trạng tất nhiên sẽ tốt hơn, không cần thuốc mà tự khỏi, nàng ấy cười đáp ứng một tiếng, đi ra ngoài gọi người.
Chỉ sau chốc lát, bọn nha hoàn bưng nước ấm chậu khăn vật dụng đi vào, Bích Hà đỡ Ninh Như Ngọc xuống giường, giặt khăn rồi lau mặt giúp Ninh Như Ngọc, lấy một bộ váy áo màu sắc sáng sủa tươi đẹp thay cho Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc vốn là một cô nương xinh đẹp diễm lệ, mặc những màu như vậy rất hợp, người cũng càng thêm kiều diễm hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Ninh Như Ngọc ngồi xuống trước bàn trang điểm, Bích Hà cầm lược chải đầu cho nàng, một lát sau Hồng Châu đi vào, đi đến bên cạnh hành lễ với Ninh Như Ngọc, nhìn thấy Bích Hà tự mình chải đầu cho Ninh Như Ngọc thì tiến lên nhận lấy lược từ trong tay nàng ấy, cười nói: “Vẫn nên để ta chải đầu cho tứ tiểu thư thôi.”
Bích Hà vốn dĩ không am hiểu chải đầu, nàng ấy vấn tóc cũng không đẹp, không khéo tay như Hồng Châu, nàng ấy cũng không so đo với Hồng Châu, đưa ngay lược cho Hồng Châu, mỉm cười nói: “Hôm nay tinh thần tứ tiểu thư tốt hơn nhiều rồi, sắc mặt hồng nhuận, Hồng Châu, ngươi phải vấn tóc cho tứ tiểu thư thật đẹp vào nhé, như vậy mới xứng với vẻ đẹp chim sa cá lặn của tứ tiểu thư.”
Hồng Châu quan sát Bích Hà, ánh mắt tràn ngập vẻ tìm tòi nghiên cứu, dáng vẻ nhìn Bích Hà vô cùng kỳ quái, giống như không còn quen biết nàng ấy vậy, duỗi tay véo mặt nàng ấy, trêu ghẹo: “Nói mau, ngươi là yêu quái ở đâu mà dám tới đây giả dạng thành Bích Hà, lá gan lớn quá nhỉ?”
Không thể trách Hồng Châu thấy Bích Hà kì lạ, ngày xưa Bích Hà không bao giờ nói những lời như này, cho dù có nói, cũng là lúc mấy nha hoàn cười đùa thì phụ họa vài câu, rất ít khi chủ động bày trò chọc vui Ninh Như Ngọc. Hôm nay biểu hiện của Bích Hà quá kỳ quái, không hề giống với ngày thường, quả thực khác xa với người trước kia, Hồng Châu không thể không thấy kì dị, nhìn Bích Hà như nhìn yêu quái.
Bích Hà liếc xéo Hồng Châu một cái, ý tưởng chợt lóe lên, phản bác Hồng Châu: “Chẳng lẽ các ngươi nói lời hay ý vui làm tứ tiểu thư vui vẻ, còn ta thì không thể học theo ư, làm gì có đạo lý đấy hả? Ta bỗng nhiên nghĩ thông suốt, muốn nói lời tốt cho tứ tiểu thư nghe nha, không được hả?”
Hồng Châu bị dáng vẻ nghiêm túc phản bác của Bích Hà chọc cho cười khúc khích, cười đến mi mắt cong cong, nước mắt đều sắp chảy ra ngoài: “Trêu ngươi thôi, tứ tiểu thư khỏe lên, chúng ta đều vui mừng không hết, ước gì ai cũng nói lời hay ý tốt để tứ tiểu thư luôn vui vẻ ấy!” Vừa nói vừa cười hỏi Ninh Như Ngọc: “Tứ tiểu thư, người thấy nô tỳ nói có đúng không?”
Ninh Như Ngọc thấy hai nàng ấy kẻ xướng người hoạ muốn chọc mình vui vẻ, nàng hiểu rõ tâm ý ấy, lộ ra tươi cười đầy mặt, duỗi tay chọc chọc cái trán của Hồng Châu, thở dài: “Ngươi nha!”
“Chẳng lẽ nô tỳ nói không đúng sao?” Hồng Châu nghiêng đầu thắc mắc nhìn Ninh Như Ngọc.
“Đúng đúng đúng.” Ninh Như Ngọc cười rộ lên, má lúm đồng tiền trên má vô cùng đẹp mắt, hoạt bát đáng yêu, dáng vẻ vui vẻ thoải mái.
“Đấy, tứ tiểu thư cũng thấy ta nói đúng.” Hồng Châu đắc ý nhìn Bích Hà.
Bích Hà bĩu môi, đẩy nàng ấy một cái, nói: “Ngươi vẫn nên chải đầu cho tứ tiểu thư nhanh lên, nếu không để ta tới.”
“Không cần ngươi làm, ta có thể nhanh chóng giúp tứ tiểu thư sơ một búi tóc vô cùng hoàn mỹ.” Hồng Châu làm sao để nàng ấy tới làm được, vội vàng cầm lấy lược bắt đầu vấn búi tóc cho Ninh Như Ngọc, ngón tay linh hoạt, kỹ năng búi tóc cực kì thuần thục, chẳng bao lâu đã vấn xong một búi tóc đáng yêu xinh đẹp.
Bích Hà mang tráp đựng trang sức tới đây để Ninh Như Ngọc tự mình lựa chọn, một tráp gồm ba tầng ngăn kéo, tầng thứ nhất đựng trang sức mà Ninh Như Ngọc hay dùng, có châu hoa, trâm cài, bộ diêu, khuyên tai, vòng cổ, kim vòng cổ, vòng tay. Tầng thứ hai chính là những trang sức mà Ninh Như Ngọc yêu thích, thích nhưng lại quý trọng, không nỡ thường xuyên sử dụng, bao gồm cả bộ trang sức của Linh Lung Các mà Hoắc Viễn Hành sai Trần ma ma mang tới tặng nàng cũng đặt bên trong. Tầng thứ ba chứa trang sức châu hoa đã quá cũ rồi.
Tráp đựng trang sức đặt trước mặt Ninh Như Ngọc, nàng quan sát một lúc, duỗi tay mở ra ngăn kéo tầng thứ hai, bộ trang sức Hoắc Viễn Hành tặng vừa hay đặt ở trên cùng, hình thức mới mẻ độc đáo, vô cùng đẹp, Ninh Như Ngọc lấy châu hoa, khuyên tai ra ngoài, giao cho Hồng Châu giúp nàng đeo lên, còn những đồ trang sức khác thì tạm thời không dùng được, nàng không động tới.
Hồng Châu nhận lấy châu hoa và khuyên tai, ngón tay linh hoạt cài châu hoa vào búi tóc, lại cẩn thận giúp nàng đeo khuyên tai, cả người Ninh Như Ngọc tức khắc trở nên càng thêm xinh đẹp nổi bật hơn, hấp dẫn ánh mắt mọi người, quyến rũ động lòng người khiến người không rời mắt được, cái gì gọi là quốc sắc thiên hương, kiều diễm vũ mị, chính là đây.
“Tứ tiểu thư thật xinh, càng ngày càng xinh.” Hồng Châu thấy dáng vẻ sáng ngời của Ninh Như Ngọc trước mắt, ánh mắt sáng quắc mà nhìn nàng chăm chú, nhịn không được mà lên tiếng khen ngợi.
Ninh Như Ngọc nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương trang điểm, khóe miệng giơ lên bật cười, nhìn dáng vẻ của bản thân trong gương, nói: “Ta thấy thật ra là châu hoa và khuyên tai bằng hồng ngọc đẹp, quả nhiên là người đẹp vì lụa, mặc dù là người xinh đẹp cũng phải có quần áo trang sức đẹp phối hợp mới có thể phô trương hết cái đẹp ra ngoài.” Có thể thấy được Hoắc Viễn Hành chọn cho nàng bộ trang sức này cực kì thích hợp với nàng.
Bích Hà đáp lời: “Câu đấy cũng không đúng hoàn toàn, tứ tiểu thư lớn lên xinh đẹp như vậy, cho dù trang điểm bình thường thì vẫn cực kì xinh đẹp như cũ.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Hồng Châu vội vàng không ngừng gật đầu đồng ý: “Ngày thường tứ tiểu thư không mang châu hoa và khuyên tai bằng hồng ngọc này đã rất diễm lệ hút mắt người nhìn, khắp Tấn Đô Thành không có cô nương nào có thể xinh hơn tứ tiểu thư, bộ châu hoa và khuyên tai này chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.”
Ninh Như Ngọc cười, lại chọc chọc cái trán của Hồng Châu: “Chỉ có miệng ngươi là ngọt nhất.”
Rất nhanh đã trang điểm xong, Ninh Như Ngọc đứng dậy, Hồng Châu lo lắng nàng chưa khỏe hẳn, chủ động tiến lên đỡ nàng.
Ninh Như Ngọc nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, nói: “Ngươi không cần đỡ ta, ta đã khỏe hơn nhiều rồi, đường tới Quế Hương Uyển không xa, ta có thể tự đi được, đúng lúc cũng có thể vận động, rèn luyện thân thể, hai ngày nay nằm trên giường, cả người sắp nhũn ra rồi.”
Nghe Ninh Như Ngọc nói thế, Hồng Châu cũng không kiên trì, đành phải thả tay, đi theo sau lưng Ninh Như Ngọc, cẩn thận dặn dò: “Vậy tứ tiểu thư đi chậm một chút, nếu thấy không thoải mái người phải gọi nô tỳ ngay nhé.”
Ninh Như Ngọc đồng ý, đứng dậy đi ra ngoài, Bích Hà và Hồng Châu vội vàng đuổi kịp, ra khỏi Y Lan Viện, thừa dịp Ninh Như Ngọc không để ý, Hồng Châu lôi kéo tay áo Bích Hà, nhỏ giọng hỏi: “Ta cảm thấy châu hoa và khuyên tai mà tứ tiểu thư mang hôm nay rất quen, hình như là bộ Võ An Hầu bảo Trần ma ma đưa tới đó.”
Bích Hà liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, quay đầu nhìn châu hoa cài trên búi tóc của Ninh Như Ngọc, hồng ngọc sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi, rực rỡ lóa mắt, gật đầu nói: “Là bộ trang sức mà Hầu Gia bảo Trần ma ma đưa tới.”
Hồng Châu cảm thán nói: “Ta bảo mà, tay nghề thủ công và hình thức đều rất đẹp và tinh xảo, chỉ có thể là bộ trang sức do Vũ An Hầu chọn.”
Bích Hà giương mắt nhìn thoáng qua khuyên tai trên lỗ tai Ninh Như Ngọc, khuyên tai hồng ngọc đong đưa qua lại theo từng bước chân của nàng, tạo ra một đường cong xinh đẹp diễm lệ, vô cùng bắt mắt.
“Hầu Gia rất để ý tới tứ tiểu thư.” Bích Hà nhàn nhạt nói sự thật, đây là đặt ở đầu quả tim mà sủng.
Chỉ sau chốc lát, đoàn người đã tới Quế Hương Uyển, Từ thị đang phân phó nha hoàn bày biện đồ ăn sáng, nhìn thấy Ninh Như Ngọc vào cửa, vội vàng đứng dậy đi ra phía trước dắt tay nàng đến bên cạnh giường ngồi xuống.
“Không phải đã nói, nếu con không thoải mái thì ở trong phòng nghỉ ngơi sao, nương sẽ đi qua thăm con, làm sao mới sáng sớm đã đi tới đây rồi, con thấy khỏe hơn chưa?” Từ thị vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Ninh Như Ngọc, thoạt nhìn sắc mặt và tinh thần không tồi, bà cũng an tâm rồi.
“Nương, con rất khỏe, đã không sao rồi, nằm trên giường hai ngày, xương cốt toàn thân sắp bủn rủn hết rồi, vì vậy con muốn đi lại vận động một chút nên tới đây thỉnh an người.” Ninh Như Ngọc cười nói, lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ trên má, cực kì chọc người yêu thương.
“Khỏe là tốt rồi, khỏe là tốt rồi.” Từ thị ôm nàng nói, tâm trạng lo lắng bất an suốt hai ngày nay cũng an ổn trở lại.
Lúc này đồ ăn sáng đã dọn xong, nha hoàn tới đây mời các nàng qua dùng bữa, Ninh Như Ngọc đỡ Từ thị qua ngồi xuống bên cạnh bàn, trên bàn có cháo tổ yến, sủi cảo tôm, bánh ngàn tầng, mứt táo, Ninh Như Ngọc tự tay múc cho Từ thị một bát cháo tổ yến, lại tự mình lấy một bát, ngồi xuống cùng ăn với Từ thị.
Ăn xong bữa sáng, Ninh Như Ngọc uống trà nói chuyện phiếm với Từ thị, ở lại hơn nửa canh giờ mới trở về Y Lan Viện.
Buổi chiều, Ninh Như Ngọc cảm thấy càng thoải mái, tinh thần càng tốt hơn nên luyện múa một canh giờ, mãi tới khi mồ hôi đầy đầu mới dừng lại, ra mồ hôi, mặc dù hơi mệt, nhưng cảm thấy tinh thần càng sảng khoái hơn, cảm giác càng tốt.
Ngày thứ hai, Ninh Như Ngọc lại luyện múa hơn một canh giờ, nàng cảm giác được một cách rõ ràng, thể lực không tốt bằng thời điểm trước khi bị bệnh, nhưng ngày mai đã phải thi đấu, không có biện pháp nâng cao thể lực trong một chốc một lát, chỉ có thể cố gắng hết sức tham gia thi đấu.
Buổi tối, Ninh Như Ngọc lên giường ngủ sớm, dự định giữ tinh thần thật tốt để nghênh đón trận chung kết. Trận chung kết có năm người thi đấu, cuối cùng chỉ chọn ra một người được bước lên lầu ba của Bảo Nguyệt Lâu hiến vũ vào ngày lễ Thất Tịch, trở thành mỹ nhân Thất Tịch mà người người hâm mộ, thanh danh vang vọng toàn bộ giang sơn Đại Tấn.
Có thể đi đến trận chung kết cuối cùng thì năng lực vũ đạo đều rất giỏi, năm người chỉ chọn một, cạnh tranh vô cùng lớn, ngày mai sẽ lại là một màn so tài khốc liệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...