✧ Chương 062 ✧
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y (Editor tự do)
Hoắc Viễn Hành nói: "Nhị thẩm, người đưa đến trong phòng ta hai nha hoàn kia không quá quy củ, ta không thích có người ở bên cạnh ta làm loạn. Hoặc là người thu hồi hai nha hoàn kia về, hoặc là ta để cho người khác bán bọn họ vào Vạn Hoa lâu."
Đây là cảnh cáo Đường thị, *□□ không che đậy gì mà trực tiếp vả mặt!
(Trong bản raw để hai ô vuông như vậy, mình không biết là gì nên mình giữ nguyên như thế nhé!)
Lúc trước Đường thị cũng giống như vậy đưa hai nha hoàn quyến rũ qua hầu hạ Hoắc Viễn Hành, Hoắc Viễn Hành cũng không có thu nhận, trực tiếp đuổi hai nha hoàn đó đi, làm cho Đường thị lần đó rất là khó coi.
Sau đó lúc Đường thị gặp Ninh Như Ngọc, đội nhiên biết tại sao Hoắc Viễn Hành lại không thu nhận hai nha hoàn kia. Có một Ninh Như Ngọc quốc sắc thiên hương như vậy, một vị hôn thê quyến rũ động lòng người ở đây, chỉ sợ những người dung chi tục phấn căn bản là không vào được mắt Hoắc Viễn Hành.
Có một nhận thức như thế, Đường thị rất nhanh liền thay đổi sách lược. Dáng dấp Ninh Như Ngọc có đẹp thế nào đi nữa, nhưng cũng không phải là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, Đại Tấn lớn như vậy, luôn có nữ nhân so với Ninh Như Ngọc có dáng dấp và tư sắc đẹp hơn. Bà liền sai người đi tìm nha hoàn có sắc đẹp xuất chúng, cũng đừng nói, một lần tìm bà thật sự là tìm được hai người. Hai nha hoàn đó dáng dấp rất xinh đẹp, đừng nói là để cho nam nhân thấy, cho dù bà là nữ nhân nhìn thấy cũng không nhịn được mà khen một câu đẹp mắt. Bà hỏa tốc lệnh cho người mua hai nha hoàn đó về, lại để cho ma ma hiểu phương diện kia dạy dỗ thật tốt một phen, mới chịu đựng đau lòng để cho người đem hai nha hoàn đó đưa đến Sùng An Đường.
Đáng tiếc, Hoắc Viễn Hành này có mắt nhưng không biết vàng nạm ngọc, thấy hai nha hoàn đẹp như thế cũng không động lòng, thật là giống như hòa thượng vậy, liền trực tiếp đuổi người ra ngoài, còn hù dọa hai nha hoàn nói không cút sẽ chết, một chút lòng thương hương tiếc ngọc cũng không có.
Nửa giờ trước, sau khi Đường thị biết hai nha hoàn đẹp tựa tiên nữ lại bị Hoắc Viễn Hành đuổi ra ngoài, cũng đã ở trong phòng phát một trận lửa giận.
Lúc trước bà vì hai nha hoàn này mà hao hết tâm tư, tốn không ít tinh lực và tiền bạc, ai ngờ vẫn không lọt được vào mắt Hoắc Viễn Hành, quả thật không hiểu Hoắc Viễn Hành này rốt cuộc là người gì.
"Ta cũng vì tốt cho ngươi, vì suy nghĩ cho thân thể của ngươi." Đường thị mặt đầy nụ cười cứng ngắc, không nghĩ tới sau khi Hoắc Viễn Hành đuổi hai nha hoàn kia đi còn đích thân đến cửa "Hưng sư vấn tội". Bà cho rằng nhiều nhất là sau khi hắn đuổi người ra ngoài cũng sẽ không hỏi tới, giống như hai nha hoàn lúc trước vậy. Vậy mà giờ đây hắn sẽ vì chuyện này mà tự mình đến cửa, bà ngượng ngùng không biết phải giấu mặt đi đâu.
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Hoắc Viễn Hành nhìn lướt qua Đường thị nói: "Nhị thẩm cũng sẽ không có chuyện gì liền quản chuyện trong phòng Đại ca sao? Ta nghĩ thân thể ta rất tốt không cần Nhị thẩm quan tâm." Tay người này duỗi ra cũng quá dài rồi đi? Trước hãy quản tốt nhi tử của chính ngươi, rồi lại tới quản đứa cháu này, không nên chỗ nhi tử không có quản tốt liền muốn khoa tay múa chân với ta, ngươi còn không xứng.
Đường thị nghẹn một cái, không biết nên nói như thế nào, trong lòng thầm hận không dứt, mắng to Hoắc Viễn Hành đem lòng tốt của bà cho là lòng lang dạ thú. Bà rõ ràng là quan tâm tới hắn, hắn ở trong binh doanh nhiều năm như vậy, cũng không biết bình thường làm sao thư giải, tốt bụng an bài cho hắn hai người thân thiết, hắn còn không cảm kích, thật là vô cùng đáng ghét.
Nhưng mà Hoắc Viễn Hành mặc kệ Đường thị nghĩ như thế nào, hừ lạnh một tiếng: "Dù sao cũng dùng nhiều bạc như vậy mới mua được nha hoàn, nếu như Nhị thẩm cảm thấy ta trực tiếp đem hai nha hoàn kia đưa đến Vạn Hoa Lâu thì quá đáng tiếc, ngược lại ta có một chủ ý có thể giải quyết vấn đề khó khăn này, chính là cho Nhị thúc và Đại ca mỗi người một nha hoàn, sẽ không cảm thấy lãng phí."
Đường thị biến sắc, chỉ tay vào hắn nói: "Ngươi..."
"Nhị thẩm." Hoắc Viễn Hành cướp lời trước một bước nói: "Thời gian Đường Nhị cô nương ở tạm Vũ An Hầu phủ đã quá dài, nàng ta là một cô nương chưa gả đi, ở lại trong phủ ta không quá thích hợp, Nhị thẩm vẫn nên tìm ngày đưa nàng ta về Đường gia đi."
Đường thị giận đến cả người phát run, ngực phập phồng không ngừng, miệng mở to thở hổn hển, lạnh lùng nói: "Nàng ta ở là Nhị phòng."
Hoắc Viễn Hành liếc mắt lạnh qua, ngay tại trong nháy mắt đó, Đường thị bỗng chốc nhận ra mình đã nói sai, đáng tiếc lời đã nói ra khỏi miệng, căn bản không thu về được, chỉ nghe Hoắc Viễn Hành dùng giọng nói không có chút nhiệt độ nào nói với bà: "Nhị thẩm, người đứng trách ta không nói đến chuyện tình cảm, người để cho Đường Nhị cô nương ở tại Vũ An Hầu phủ đánh chủ ý gì ta đều biết rõ ràng. Người nói nàng ta ở là Nhị phòng, hôm nay lúc ta trở về phủ lại thấy nàng ta đi dạo trong vườn trước Sùng An Đường, ta mặc kệ nàng ta có tâm tư gì, đánh chủ ý gì, tóm lại nơi này là Vũ An Hầu phủ, mọi chuyện đều do ta định đoạt. Nếu như Nhị thẩm không nỡ đưa nàng ta đi, kiên trì muốn lưu nàng ta ở lại Nhị phòng, như vậy ngày mai ta sẽ để cho thợ mộc tới đem Nhị phòng thông thành lối đi tới chính viện Vũ An Hầu phủ bên kia, sau này Nhị phòng từ trắc viện bên kia mà mở cửa ra vào. Từ nay về sau Vũ An Hầu phủ và Nhị phòng tách ra mà sống."
"Ngươi có ý gì? Ngươi đây là muốn phân gia?" Đường thị biến sắc, thanh sắc câu lệ mắng to: "Lão phu nhân vẫn còn ở đây, bây giờ ngươi muốn phân gia, ngươi đây là bất hiếu, là đại nghịch bất đạo!"
Hoắc Viễn Hành không để ý nhíu mày: "Tùy Nhị thẩm nghĩ như thế nào, tâm ý ta đã quyết, người nhìn mà làm đi."
"Ngươi bắt nạt người quá đáng..." Đường thị còn muốn mắng nữa, Hoắc Viễn Hành cũng đã hất ống tay áo rời đi, hoàn toàn không cho bà bất kỳ cơ hội nào.
Qua nhiều lần cân nhắc ước lượng trước sau, cuối cùng Đường thị vẫn còn biết sợ, quyết định này thứ hai liền đưa Đường Linh rời đi.
Mặc kệ Đường thị có nguyện ý hay không, có thừa nhận hay không thì Vũ An Hầu phủ chính là do Hoắc Viễn Hành định đoạt. Hắn muốn ai ở thì người đó có thể ở lại, hắn không muốn người nào lưu lại thì bà thật sự không thể nghĩ được hắn sẽ làm những gì. Nếu đem chuyện này nháo đến lão phu nhân Khương thị ở nơi đó, lão phu nhân Khương thị cũng không nhất định sẽ đứng về phía bà, Đường Linh từ đầu đến cuối vẫn là người ngoài, lão phu nhân Khương thị tuyệt đối sẽ không vì một người ngoài mà đánh vào mặt Hoắc Viễn Hành, không làm tốt thì thật sự có khả năng sẽ theo ý của Hoắc Viễn Hành mà phân gia.
Một khi phân gia, Nhị phòng bị tách ra, vậy sẽ thành Nhị phòng Hoắc gia mà không phải là Nhị phòng Vũ An Hầu phủ. Bây giờ ra ngoài, Nhị phòng bọn họ dù sao vẫn còn có thể dùng danh hiệu người ở Vũ An Hầu phủ, làm chuyện gì cũng có thể thuận lợi hơn một chút. Nhưng mà sau khi phân gia, vậy thì không nhất định, Nhị lão gia và Hoắc Viễn Thành cũng không có thành tựu gì lớn, cuộc sống của Nhị phòng lúc đó so với hiện tại sẽ càng khó khăn hơn, không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Suy nghĩ ra là một chuyện, tiếp nhận lại là một chuyện khác. Đối với lần này Đường thị tức giận không thôi, ở trong phòng đập không ít đồ tốt, sau đó lại đau lòng không dứt, những thứ kia đều là dùng bạc trắng mua được!
Oán hận của Đường thị đối với Hoắc Viễn Hành thật sự có thể so với trời cao, so với biển sâu. Hận đầu tiên là hận năm đó lão Hầu gia đối xử thiên vị với Hoắc Viễn Hành, thà rằng bồi dưỡng Hoắc Viễn Hành không có phụ mẫu cũng không chịu bồi dưỡng Hoắc Viễn Thành, nói gì mà Hoắc Viễn Hành là trưởng tử đích tôn, dù cha Hoắc Viễn Hành là thế tử đã chết thì tước vị Vũ An Hầu cũng nên để lại cho hắn. Hận thứ hai là hận Hoắc Viễn Hành là một con bạch nhãn lang. Bà dù sao cũng là người nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, đối với hắn không hề kém hơn đối với Hoắc Viễn Thành, thậm thì còn muốn tốt hơn nhiều. Có gì ăn ngon, có đồ tốt gì cũng đưa qua cho hắn trước tiên, làm có một đoạn thời gian Hoắc Viễn Thành thậm chí đã oán trách bà, hỏi bà rốt cuộc Hoắc Viễn Thành là nhi tử ruột thịt của bà hay là Hoắc Viễn Hành mới là nhi tử ruột của bà? Đáng tiếc là bà gần như là toàn tâm toàn ý đối tốt với Hoắc Viễn Hành, nhưng căn bản Hoắc Viễn Hành đều không cảm kích, còn đối nghịch với bà ở khắp nơi, thật là cực kỳ đáng hận!
Nhưng mà mặc kệ Đường thị hận Hoắc Viễn Hành ra sao thì vẫn không thay đổi được sự thật Hoắc Viễn Hành là Vũ An Hầu. Tất cả mọi việc lớn nhỏ trong Vũ An Hầu phủ đều là hắn định đoạt, bà có quản trung quỹ trong phủ thì vẫn là phải xem sắc mặt của Hoắc Viễn Hành mà làm.
Đối với oán hận của Đường thị, ít nhiều thì Hoắc Viễn Hành có thể đoán được, có điều hắn cũng không để ở trong lòng, mặc kệ Đường thị có dằn vặt thế nào, tóm lại cũng không thể ra ngoài được.
Khi Trần ma ma ngày thứ hai lại đây nói cho hắn biết Đường thị đã đưa Đường Linh rời đi, sau khi hắn nghe xong ngay cả mí mắt cũng không nâng lên một chút, chỉ "Ừ" một tiếng coi như đã biết.
Trần ma ma lại nói: "Hai nha hoàn kia cũng bị Đường thị đưa đi."
Hoắc Viễn Hành lúc này mới ngẩng đầu lên nói: "Ngược lại bà ta cũng thức thời."
Nếu như không thức thời, hắn tự có phương pháp đối phó với Đường thị, nguyên nhân là vì chính mình, liền phải chịu đựng kết quả phải ra ngoài sống, Đường thị gánh vác không được, lựa chọn lùi bước.
Trần ma ma ở trong lòng kinh thường nghĩ: Nếu đã không có lá gan đó, sợ hãi thủ đoạn của Hoắc Viễn Hành, vậy mà lúc trước lại đem hai nha hoàn kia tới, thật là không hiểu nổi Đường thị nghĩ như thế nào, thật là không có chuyện liền muốn tìm chuyện để bị đánh.
"Ma ma thay ta đi một chuyến đến Ngụy Quốc Công phủ đi." Hoắc Viễn Hành bỗng nhiên nói.
Trần ma ma vừa nghe đến Ngụy Quốc Công phủ liền đoán được Hoắc Viễn Hành là muốn bà đi thăm Ninh Tứ cô nương, liền cười nói: "Chuyện Hầu gia phân phó, nô tỳ nhất định làm theo."
Hoắc Viễn Hành nói: "Ta mới vừa ăn bánh ngọt ma ma làm, vị không tệ, lấy một chút đưa cho Ninh Tứ cô nương đi."
Trần ma ma lộ vẻ mặt vui mừng, đây là Hoắc Viễn Hành càng để tâm đến Ninh Tứ cô nương, bà nói: "Vì sao Hầu gia không tự mình đưa đi? Thuận tiện đi thăm Ninh Tứ cô nương một chút cũng tốt."
"Ta còn có việc." Mặt Hoắc Viễn Hành đầy vẻ bình tĩnh, đưa tay cầm thư trên bàn lên nhìn. Trần ma ma thấy vậy, biết Hoắc Viễn Hành đây là không muốn tiếp tục nói nữa, bà hành lễ rồi cáo lui ra ngoài. Trở lại đi đến phòng bếp nhỏ đem bánh ngọt lúc trước bà làm xong sắp xếp thành một hộp, bỏ vào trong hộp đựng thức ăn, sau đó ngồi lên xe ngựa đi đến Ngụy Quốc Công phủ đưa bánh ngọt tới cho Ninh Như Ngọc.
Hoắc Viễn Hành đứng ở bên cửa sổ thấy Trần ma ma ra cửa mới xoay người ngồi xuống lại bên cạnh án kỷ, tay phải xoa nhẹ một chút lên chỗ đau ở cánh tay trái. Trên tay hắn có vết thương, đợi hắn dưỡng thương tốt rồi lại đi thăm Ninh Như Ngọc.
...
Y Lan Viện - Ngụy Quốc Công phủ.
Ninh Như Ngọc lại kéo Bích Hà ngồi xuống bồi nàng, đương nhiên Bích Hà thua có chút thê thảm đến nỗi không nỡ nhìn, ngay cả Hồng Châu cũng không nhìn nổi, đứng ở bên cạnh bận rộn giúp Bích Hà, chỉ điểm cho nàng nên hạ cờ như thế nào.
"Hạ bên này." Hồng Châu chìa ngón tay chỉ lên một vị trí phía bên trái bàn cờ, đem quân cờ mà Bích Hà muốn hạ xuống đặt trên bàn cờ.
Ninh Như Ngọc đưa tay chỉ Hồng Châu cười nói: "Xem đánh cờ không nói gì mới là quân tử."
Hồng Châu cười phản bác: "Nô tỳ không phải quân tử, nô tỳ là tiểu nữ tử."
"Hồng Châu nói đúng, chúng ta đều là tiểu nữ tử." Hồng Ngọc cũng nói giúp vào, còn đưa tay chọc chọc Bích Hà một chút, hỏi Bích Hà là có phải như vậy hay không.
Bích Hà nhìn Hồng Ngọc một chút, lại nhìn Hồng Châu một chút, cười nói với Ninh Như Ngọc: "Tài đánh cờ của Tứ cô nương quá tinh xảo, nô tỳ không phải là đối thủ của Tứ cô nương."
"Chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó bồi dưỡng." Ninh Như Ngọc phì cười một tiếng, mấy nha hoàn cũng cười theo, tiếng cười vang vọng ở trong vườn, rất náo nhiệt.
Có nha hoàn dẫn Trần ma ma vào sân, đi lên phía trước hành lễ với Ninh Như Ngọc. Ninh Như Ngọc nhận ra là Trần ma ma liền giơ tay lên miễn lễ cho bà, để cho nha hoàn mang ghế tới cho bà ngồi. Trần ma ma sau khi tạ ơn thì ngồi xuống, chỉ ngồi một phần ba của ghế, duy trì thái độ cung kính.
"Hầu gia phân phó nô tỳ đưa chút bánh ngọt tới cho Tứ cô nương." Trần ma ma cười nói: "Đây đều là nô tỳ tự mình làm, mong rằng Tứ cô nương không chê."
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc Hoắc: Nếu muốn bắt được tâm của nàng, thì trước phải bắt được dạ dày của nàng.
Đình Đình: Ta cho chàng cơ hội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...