✵ Chương 041 ✵
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)
Từ Sùng Hạo móc từ trên người ra một viên thuốc tròn màu đen, bề ngoài bóng loáng, lớn bằng ngón tay cái, chỉ ngửi thôi cũng đã ngửi thấy một mùi rất đắng. Không biết là dùng những nguyên liệu nào làm ra, xem ra đó không phải là đồ tốt gì, dù sao thì đó cũng là thuốc độc khiến cho người khác thủng ruột nát bụng.
Tay Từ Sùng Hạo cầm viên thuốc độc, cố ý đem viên thuốc đó tới trước mặt Ninh Như Trân, để cho nàng ta có thể nhìn thấy rõ ràng viên thuốc. Bên khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười nguy hiểm, nói: "Ăn thuốc độc này vào, rất nhanh liền bị độc phát. Nếu như ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bảo đảm sẽ không ra ngoài nói bậy nói bạ bôi xấu thanh danh của Đình Đình, ta sẽ cho ngươi thuốc giải. Sau khi dùng thuốc giải, có thể bình an trong một tháng. Một tháng sau, nếu ngươi vẫn thành thành thật thật, ta sẽ cho ngươi thêm thuốc giải. Nếu không, ngươi chờ bị thủng ruột nát bụng mà chết đi!"
"..." Không muốn, không muốn. Cầu các ngươi...
Sắc mặt của Ninh Như Trân càng trở nên nhợt nhạt, mồ hôi lạnh từ trên trán nàng chảy xuống. Kiểu chết thủng ruột nát bụng quá ác độc, quá đáng sợ. Nàng vừa nghĩ tới hình ảnh đó không nhịn được cả người đều phát run, rùng mình từ dưới bàn chân lên thẳng tới đỉnh đầu. Những kiêu căng phách lối lúc trước không còn sót lại chút gì, trong lòng chỉ còn lại sợ hãi và sợ hãi.
"Hạo biểu ca, ca còn nói chuyện với nàng ta làm gì? Nàng ta trước kia hạ độc muội, vốn đã định bỏ qua cho nàng ta, nhưng nàng ta là người hồ đồ ngu xuẩn, thứ người như vậy căn bản không cần phải nói lời vô ích nữa. Trực tiếp cho nàng ta ăn thuốc độc đi, tránh cho nàng ta lại nhảy ra!" Lúc trước Ninh Như Ngọc cho Ninh Như Trân uống một chén thuốc tiêu chảy, coi như là đã xóa bỏ ân oán giữa hai người, nhưng Ninh Như Trân là kẻ tâm tư ác độc, căn bản không biết có chừng mực là gì, thỉnh thoảng vẫn còn nhảy ra khiêu khích nàng. Lần trước là nàng mềm lòng nương tay, hôm nay Ninh Như Trân rơi vào tay bọn họ coi như là nàng ta xui xẻo. Dù sao cũng phải để nàng ta trả giá thật lớn cho những hành động của mình, lần này phải trừng trị nàng ta, không để cho nàng ta có cơ hội tác quái nữa.
"..." Không muốn, không muốn. Cứu mạng, cứu mạng!
Trên mặt Ninh Như Trân tràn đầy vẻ hoảng sợ, nếu như nàng ta có thể lên tiếng, chắc hẳn tiếng thét chói tai có thể xuyên thủng màng nhĩ của người khác. Có điều rất đáng tiếc, nàng ta căn bản không có cơ hội này.
Tay trái Từ Sùng Hạo nắm xương cằm Ninh Như Trân, cưỡng ép nàng ta há miệng ra, tay phải cầm thuốc độc thuận thế nhét vào trong miệng nàng ta, hơn nữa còn nhét đến cổ họng trong miệng. Thuốc độc vào miệng là tan, nàng ta chỉ có thể nuốt vào thực quản.
Nàng ta ăn hết viên thuốc khiến cho người ăn vào bị thủng ruột nát bụng mà chết! Trong nháy mắt, Ninh Như Trân cảm thấy từ cổ họng đến thực quản rồi đến dạ dày đều nóng đau như lửa đốt, nhất định là chất độc đã bắt đầu phát tác, nhất định là chất độc đang ăn mòn cổ họng, thực quản và dạ dày của nàng. Nàng liều mạng lấy tay chụp lấy cổ họng, ý đồ muốn phun thuốc độc đã nuốt xuống ra.
Nàng không muốn chết, nàng không được chết...
Chân Ninh Như Trân mềm nhũn té quỵ xuống đất, nước mắt ào ào chảy xuống. Nàng đưa tay ra hướng về phía Từ Sùng Hạo, mặt đầy bi thương cầu xin tha thứ, cầu hắn cho nàng thuốc giải. Nàng không nói được lời nào, vì đã bị Từ Sùng Hạo điểm huyệt câm, chỉ có thể giống như kẻ điên cố gắng điều động bắp thịt trên mặt. Gương mặt nàng ta đầy vẻ dữ tợn biểu đạt dục vọng muốn sống, cố gắng hết sức há miệng ra, tay chỉ miệng mình ý muốn cầu thuốc giải.
Nhưng dường như là Từ Sùng Hạo ngại nàng ta quá bẩn, tránh nàng ta như tránh ôn dịch, mặt đầy chán ghét nói: "Ngươi cầu xin ta cũng vô dụng, ngươi hẳn phải cầu xin Đình Đình. Ban đầu là ngươi lòng dạ độc ác hạ độc Đình Đình, nên nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay. Lần trước Đình Đình bỏ qua cho ngươi, ngươi không những không biết hối cải, hôm nay còn tiếp tục muốn hại muội ấy. Đây là trừng phạt dành cho ngươi, nếu ngươi muốn có thuốc giải thì cầu xin Đình Đình đi."
Ninh Như Trân nghe được, dục vọng muốn sống khiến nàng bò tới chỗ Ninh Như Ngọc. Nàng đưa tay kéo y phục của Ninh Như Ngọc, không tiếng động ngẩng đầu cầu xin Ninh Như Ngọc, gương mặt nhợt nhạt không có chút huyết sắc nào, chỉ còn lại vẻ mặt cầu xin cùng hối hận.
Ninh Như Ngọc tránh sang một bên, không để cho Ninh Như Trân kéo váy nàng, mà đứng bên cạnh thờ ơ nhìn Ninh Như Trân, không hề dao động đối với cầu xin của nàng ta.
Người như Ninh Như Trân nên để cho nàng ta bị hành hạ nhiều một chút, chỉ có làm cho nàng ta chịu nhiều đau khổ, như vậy mới có thể nhớ kỹ về sau không tái phạm nữa.
Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi, cầu xin ngươi bỏ qua cho ta... Ninh Như Trân quỳ xuống đất dập đầu với Ninh Như Ngọc. Lúc này nàng vừa đau vừa hận Ninh Như Ngọc, chỉ mong Ninh Như Ngọc có thể nương tay buông tha cho nàng. Nàng thậm chí còn có chút hối hận vì ban đầu đã nghe lời thị vệ kia hạ độc Ninh Như Ngọc, làm con cờ cho người khác. Nàng càng hối hận ban đầu không trực tiếp độc chết Ninh Như Ngọc, để cho hôm nay Ninh Như Ngọc có cơ hội hành hạ nàng. Nàng như vậy lại càng nổi lên oán hận với sự ra đời của Ninh Như Ngọc, tại sao Ninh Như Ngọc lại sinh ra ở Ngụy Quốc Công phủ? Làm chuyện gì cũng đều mạnh hơn nàng, khiến cho nàng không cam lòng sống trong đau khổ. Tất cả mọi chuyện đều là Ninh Như Ngọc sai, Ninh Như Ngọc còn sống chính là một sai lầm.
Ninh Như Trân đã rơi vào trạng thái phân liệt, trên mặt vẫn luôn ra vẻ cầu xin tha thứ, trong lòng lại đang điên cuồng oán hận. Nàng không tìm được nguyên nhân nào từ trên người mình, chỉ đem hết tất cả tội trạng đổ lên đầu người khác. Nhưng nếu nàng muốn sống thì không khỏi không cúi đầu với Ninh Như Ngọc, không thể không cầu xin Ninh Như Ngọc tha cho nàng một mạng. Nàng vô cùng mâu thuẫn, trong lòng kịch liệt đấu tranh, thống khổ ôm lấy đầu, nằm co trên đất không ngừng run rẩy.
Từ Sùng Hạo tiến lên hỏi: "Sau này ngươi còn đối nghịch với Đình Đình nữa không? Còn cố ý bêu xấu muội ấy nữa không?"
Tinh thần và thể xác đồng thời hành hạ, Ninh Như Trân chỉ muốn sống, đầu tiên là gật đầu một cái, sau đó ý thức được mình biểu đạt sai rồi, lại không ngừng vội vàng gật đầu như gõ trống.
Mồ hôi theo trán Ninh Như Trân trượt xuống gò má, hòa với phấn trên mặt. Bên trái một vùng đen, bên phải một vùng đỏ, xấu xí đến nỗi làm cho người khác không dám nhìn thẳng.
Từ Sùng Hạo nhìn nàng ta bị dạy dỗ, hành hạ cũng đã hành hạ xong, nàng ta trúng chất độc này, khẳng định sau này cũng không dám tác quái nữa, chỉ biết thành thành thật thật mà sống. Hắn nói với Ninh Như Ngọc: "Đình Đình, ta thấy cũng ổn rồi, đợi thêm nữa chỉ sợ tính mạng của nàng ta cũng không còn, hay là đưa thuốc giải cho nàng ta đi."
Nếu như có thể, Ninh Như Ngọc thật muốn thay nguyên chủ thân thể này báo thù, có điều bây giờ không phải là thời cơ tốt để giết Ninh Như Trân, hơn nữa nếu làm vậy mình và Từ Sùng Hạo sẽ rước họa vào thân, liền gật đầu: "Đưa thuốc giải cho nàng ta đi."
Từ Sùng Hạo tiến lên phía trước, lấy từ trên người một viên thuốc màu trắng ra, nắm xương cằm của Ninh Như Trân sau đó nhét thuốc vào miệng nàng ta.
Ninh Như Trân ăn xong thuốc giải, cả người nằm trên đất cũng không phát run nữa, từ từ an tĩnh lại, ý thức bắt đầu khôi phục, tình trạng phân liệt cũng dần dần biến mất, giống như vừa trải qua cuộc chiến đấu ác liệt lại tìm về được một cái mạng.
"Ngươi phải nhớ kỹ, thuốc giải này chỉ có tác dụng trong một tháng. Một tháng sau ngươi phải uống thuốc giải tiếp, nếu không thì sẽ bị thủng ruột nát bụng mà chết." Từ Sùng Hạo cảnh cáo Ninh Như Trân lần nữa: "Bây giờ ta có thể giải huyệt câm cho ngươi, sau đó ngươi có thể đi. Nhưng nếu ngươi kêu người đến bắt bọn ta, hoặc là đem chuyện hôm nay tiết lộ ra ngoài nửa chữ, một tháng sau ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện có được thuốc giải, chờ bị thủng ruột nát bụng mà chết đi!"
Ninh Như Trân vội vàng lấy tay che miệng, nhìn về phía Từ Sùng Hạo tỏ ý nàng tuyệt đối sẽ không nói ra, cầu xin hắn bỏ qua cho nàng.
Lúc này Từ Sùng Hạo mới dùng ngón tay điểm hai cái lên người nàng ta. Sau khi giải huyệt câm, hắn chán ghét khoát tay nói: "Ngươi đi đi."
Ninh Như Trân bị Từ Sùng Hạo và Ninh Như Ngọc hung hăng trừng trị một trận, bây giờ trong lòng đối với bọn họ đều là oán hận và sợ hãi, căn bản không dám ở nơi này thêm một chút nào nữa, lại rất sợ nếu còn ở lại chỗ này bọn họ sẽ không cho phép nàng đi. Ninh Như Trân từ dưới đất bò dậy sau đó liền lảo đảo chạy đi, mấy lần ngã xuống đất lại bò dậy tiếp tục chạy như bay, giống như phía sau đang có yêu ma quỷ quái đuổi theo vậy.
Xử lý xong Ninh Như Trân, nhìn nàng ta liều mạng chạy đi như vậy, Ninh Như Ngọc và Từ Sùng Hạo không nhịn được liền cười mấy tiếng. Bởi vì có Ninh Như Trân làm nhạc đệm, cuối cùng còn xoa dịu được bầu không khí lúng túng giữa hai người bọn họ.
Từ Sùng Hạo quay đầu nhìn Ninh Như Ngọc, đôi mắt đen tràn đầy áy náy, lại xen lẫn một ít những ưu tư phức tạp khác, hắn nói với Ninh Như Ngọc: "Đình Đình, vừa rồi thật xin lỗi muội, thiếu chút nữa ta đã hại muội."
Ninh Như Ngọc nhìn hắn, có chút bất đắc dĩ, trong lòng cũng cảm thấy mệt mỏi. Nàng không phải là Ninh Như Ngọc chân chính, không biết nên đáp lại cảm tình của hắn đối với nàng như thế nào, hơn nữa bây giờ nàng đã thành vị hôn thê của Hoắc Viễn Hành, chuyện này không thay đổi được. Nàng không muốn tổn thương đến hắn, cũng không muốn khiến hắn khổ sở, đối mặt với lời xin lỗi của hắn, trong lòng nàng rất phức tạp, nhưng vẫn rộng lượng đón nhận.
"Sau này không được như vậy nữa." Ninh Như Ngọc nói với Từ Sùng Hạo.
Một cổ chua xót từ đáy lòng ập tới, Từ Sùng Hạo nhìn Ninh Như Ngọc chậm rãi gật đầu một cái: "Ta biết rồi, sau này sẽ không như vậy nữa."
"Vậy muội trở về đây." Ninh Như Ngọc không nhìn hắn nữa, vội vàng thi lễ một cái liền xoay người rời đi.
"Đình Đình..." Tay Từ Sùng Hạo nắm chặc núi giả, để lại rõ ràng dấu năm ngón tay trên núi đá.
Dọc theo đường đi, Ninh Như Ngọc cẩn thận tránh những người khác, cuối cùng cũng bình an vô sự trở về Y Lan Viện.
Vừa vào phòng, Ninh Như Ngọc liền phân phó Hồng Châu đi lấy y phục sạch sẽ, Hồng Ngọc đi sai người chuẩn bị nước nóng cho nàng tắm.
Hồng Châu cùng Hồng Ngọc nhận lệnh rời đi, chốc lát sau nước nóng đã chuẩn bị xong, Ninh Như Ngọc liền xoay người vào phòng tắm.
Chờ Ninh Như Ngọc tắm rửa thay y phục xong, lúc từ phòng tắm đi ra, Bích Hà cũng đã trở lại.
Lúc trước Bích Hà đi theo Ninh Như Ngọc, sau đó Hoắc Viễn Hành muốn Ninh Như Ngọc tiễn hắn ra phủ, cũng không để cho Bích Hà đi theo, nàng vẫn luôn đợi ở lương đình bên kia. Sau khi Từ Sùng Hạo trở về lương đình, nói cho nàng biết Ninh Như Ngọc đã trở về Y Lan Viện, nàng mới vội vàng trở về.
"Tứ cô nương, người không xảy ra chuyện gì chứ?" Bích Hà cẩn thận quan sát Ninh Như Ngọc. Thấy nàng vừa mới tắm xong, y phục trên người cũng đã đổi thành y phục nhẹ nhàng thoải mái của ngày thường, tóc còn ướt bù xù sau lưng, nhìn giống như mọi chuyện đều bình thường, nhưng lại có cái gì đó không đúng.
Ninh Như Ngọc cười nói: "Ta có thể xảy ra chuyện gì. Ta vẫn khỏe như vậy thôi! Tới lau tóc giúp ta đi."
Bích Hà nghe vậy thì hơi sững sờ, nhưng cũng không rối rắm quá lâu, tiến lên cầm khăn cẩn thận lau tóc cho Ninh Như Ngọc.
Chờ lau khô tóc cho Ninh Như Ngọc đã là nửa giờ sau, Ninh Như Ngọc miễn cưỡng nằm trên giường, nhắm mắt lại nói: "Ta hơi mệt, muốn nghỉ một lát, tất cả các ngươi ra ngoài đi."
Bích Hà cùng với Hồng Châu bọn họ đều cáo lui ra ngoài.
Trong phòng an tĩnh lại, Ninh Như Ngọc nằm trên giường, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Ninh Như Ngọc phiêu phiêu đãng đãng bước chân vào một vùng hoang dã tràn đầy mùi máu tanh. Nàng cứ tiến về phía trước nhưng không mục đích gì, đang đi liền bị thứ gì đó làm vướng chân, nàng định thần nhìn lại, cuối cùng nhìn thấy một thi thể binh lính. Nàng bị giật mình, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, sau đó lại đụng phải một vật cứng, quay đầu nhìn lại, thấy có người đang cầm đao lớn đứng sau lưng nàng. Toàn thân người kia đầy máu, khắp mặt cũng có máu, chỉ có mặt nạ bằng bạc bên trái là hiện lên ánh sáng lạnh như băng!
"Hoắc Viễn Hành!" Ninh Như Ngọc kêu một tiếng.
Hoắc Viễn Hành toàn thân đầy máu hơi chớp mắt nhìn nàng.
"Đình Đình!" Sau lưng có người kêu nàng.
Ninh Như Ngọc nhanh chóng quay đầu lại, cách nàng khoảng ba bước là Từ Sùng Hạo. Trên tay hắn cầm cây thương, phía trên còn có máu đỏ thẫm đang nhỏ xuống từng giọt, cùng với máu trên người hắn khiến người khác chói mắt...
Ninh Như Ngọc ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, máu theo thân thể bọn họ chảy xuống đất, trong mắt đều là màu đỏ, kích thích giác quan của nàng, hình ảnh khắp nơi đều là máu thịt tàn khốc, nàng không khỏi thét lên!
"Trời ơi, tại sao trên người các ngươi nhiều máu như vậy?"
Bọn họ không nói lời nào, chỉ chớp mắt nhìn nàng, sau đó cả hai người đều từ từ đi xa. Một người lui về phía bên trái, một người thì lui bên phải. Nàng nhìn xung quanh, không biết nên đuổi theo ai, lại không đuổi kịp ai cả, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nàng điên cuồng gào thét: "Các ngươi mau trở lại, mau trở lại đây!"
"Mau trở lại!" Ninh Như Ngọc chợt mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, trên mặt và cổ đầy mồ hôi lạnh, ngực phập phồng không ngừng, dồn dập thở dốc.
Bích Hà nghe được động tĩnh trong phòng, bước nhanh đến. Vừa bước tới liền thấy mặt mũi nhợt nhạt của Ninh Như Ngọc, trên mặt đều là mồ hôi lạnh, vội vàng lấy khắn ra lau mặt cho nàng, ân cần nói: "Tứ cô nương, người mơ thấy ác mộng sao?"
Ninh Như Ngọc sững sờ ngơ ngác, dường như vẫn chưa tỉnh lại từ trong ác mộng, theo bản năng kéo lấy tay Bích Hà. Lẩm bẩm một câu: "Thật đáng sợ, bọn họ không sao chứ?"
Bích Hà không biết bọn họ trong miệng Ninh Như Ngọc là ai, chỉ suy đoán có thể là có liên quan đến Hoắc Viễn Hành, liền hạ thấp giọng hỏi: "Tứ cô nương nói bọn họ là ai? Xảy ra chuyện gì sao?"
Ánh mắt Ninh Như Ngọc lóe lên, ngẩng đầu nhìn về phía Bích Hà, đầu óc mơ hồ dần dần tỉnh lại. Nhìn rõ người trước mặt là Bích Hà, nàng cũng ý thức được vừa rồi là ác mộng, từ trong miệng thốt ra một ngụm khí, chậm rãi nói: "Không có chuyện gì."
Không biết vì sao, Ninh Như Ngọc không muốn đem tình hình mình thấy trong mộng nói cho Bích Hà, nàng nói với Bích Hà: "Ta muốn uống nước, ngươi rót cho ta ly trà đi."
Bích Hà không yên lòng nhìn nàng một chút rồi mới xoay người đi châm trà. Nàng rất nhanh đã rót trà trở lại, nhìn Ninh Như Ngọc đang xoa trán sau đó đem ly trà đưa tới: "Mời Tứ cô nương dùng trà."
"Ừ." Ninh Như Ngọc nhận trà. Uống trà xong, nước ấm chảy xuống thực quản, xua tan giá rét cùng sương mù trong lòng nàng, lúc đó mới có cảm giác như hoàn toàn sống lại, nặng nề thở ra một hơi.
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trở đã tối hoàn toàn, Ninh Như Ngọc hỏi Bích Hà: "Bây giờ là giờ nào?"
Bích Hà nói: "Đã là giờ Dậu."
*Giờ Dậu: Từ 17 giờ đến 19 giờ.
Đã qua hai canh giờ, Ninh Như Ngọc lại hỏi: "Bên Phù Dung Hiên có động tĩnh gì không?"
Bích Hà nói: "Không có, vẫn luôn yên lặng, không có nghe nói là có chuyện gì phát sinh."
Như vậy sau khi Ninh Như Trân trở về vẫn luôn thành thành thật thật, không có chuyện gì phát sinh. Xem ra Ninh Như Trân thật sự tin rằng mình bị trúng độc làm cho thủng ruột nát bụng, sợ không lấy được thuốc giải nên không dám gây ra chuyện gì. Như vậy cũng tốt, Ninh Như Ngọc giáo huấn nàng ta như vậy cũng vì báo thù cho nguyên chủ thân thể này, còn nắm được điểm chí mạng của Ninh Như Trân, sau này nàng ta sẽ ngoan ngoãn không gây rối nữa, nàng cũng có thể giảm bớt được nhiều chuyện phiền toái.
Ninh Như Ngọc rất hài lòng với kết quả như vây, nàng từ trên giường đứng dậy, đi một vòng trong phòng, đang hoạt động gân cốt một chút thì có tiểu nha hoàn đi vào bẩm báo nói: "Nhị lão gia đã trở về, Nhị phu nhân nói tiểu thư qua Quế Hương Uyển dùng bữa tối."
"Được, ngươi trở về nói lại với Nhị phu nhân, lát nữa ta liền qua đó." Ninh Như Ngọc nói. Tiểu nha hoàn thi lễ một cái rồi lui ra ngoài.
Ninh Như Ngọc kêu Bích Hà lại búi tóc lên cho nàng, cài thêm trâm cài, thay y phục khác, sau đó mới đi đến Quế Hương Uyển.
Đến Quế Hương Uyển, nha hoàn chờ ở cửa phòng chính, Ninh Khánh An và Từ thị đang ở trong phòng nói chuyện. Nha hoàn ở bên ngoài bẩm báo một tiếng, một lát sau nghe được trong phòng kêu tiến vào, lúc này Ninh Như Ngọc mới vào phòng còn Bích Hà thì ở lại gian phòng ngoài.
Trong phòng, Ninh Khánh An ngồi trên ghế, trong tay bưng ly trà, dùng nắp trà vớt lá trà bên trong, một bộ dáng nghiêm trang. Từ thị ngồi bên cạnh, trong tay cầm khăn lụa thêu, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần hiện lên một mảnh đỏ rực, kiều diễm ướt át, rất giống với hoa tươi nở rộ trong vườn.
Chỉ cần nhìn vẻ mặt của hai người bọn họ cũng biết tình cảm của bọn họ rất tốt, Ninh Như Ngọc cũng là người từng trải nên hiểu rất rõ. Đời trước nàng cũng bị Hoắc Viễn Thành không nói lời nào liền kéo đi làm chuyện thân mật, chẳng qua là hai người trước mặt đều là lão phu lão thê mười mấy hai mươi năm, cảm tình còn có thể tốt như vậy, động một chút là tú ân ái. Ninh Khánh An thật sự là một nam nhân tốt, Từ thị được hắn cưng chiều như vậy, thật đúng là khiến người khác hâm mộ.
Ninh Như Ngọc chậm rãi tiến lên phía trước hành lễ. Từ thị nhanh chóng giơ tay lên miễn lễ cho nàng, đứng dậy đi tới bên cạnh, kéo tay nàng nói: "Nghe nói buổi chiều con mệt, về phòng liền ngủ, bây giờ đã khá hơn chút nào chưa?"
Ninh Như Ngọc chớp chớp mắt: "Ai nói với nương như vậy?"
Từ thị cười nói: "Đại cữu mẫu bọn họ lúc sắp đi lại không thấy con, ta định nói nha hoàn đi gọi con. Hạo biểu ca con nói con cảm thấy mệt, đã trở về nghỉ ngơi, kêu nha hoàn không nên đi quấy rầy, nên cũng không có đi gọi con."
Hóa ra là như vậy.
Ninh Như Ngọc nói: "Đại cữu mẫu bọn họ đi lúc nào vậy?"
"Sắp được một canh giờ rưỡi rồi." Từ thị nói
Như vậy là nàng từ trong vườn trở về Y Lan Viện không bao lâu sau bọn họ liền rời đi. Ninh Như Ngọc nói: "Cũng không đi tiễn bọn họ được, là con thất lễ rồi."
Từ thị sờ sờ đầu nàng nói: "Đại cữu mẫu con lúc sắp đi nói Ngoại tổ mẫu rất nhớ con, muốn con qua đó ở mấy ngày. Hạo biểu ca con nói con đã đồng ý ngày mai qua Uy Viễn Hầu phủ rồi, sáng mai Đại cữu mẫu sẽ phái người tới đón con."
Chuyện này sao lại quyết định nhanh như vậy?
Ninh Như Ngọc hơi bực bội, vẫn còn chưa thương lượng với nàng, bọn họ đã thay nàng làm chủ thương lượng xong mọi chuyện. Nàng rầu rĩ bĩu môi giống như đang mất hứng.
"Sao lại không nói trước với con một tiếng?" Ninh Như Ngọc đến ghế bên cạnh ngồi xuống, nhấp khóe miệng nói: "Hạo biểu ta đúng là có nói với con chuyện này, nhưng lúc đó con nói là muốn trở về thương lượng với nương một chút rồi mới quyết định là có đi hay không."
Thật ra nàng đang trốn tránh chuyện đi đến Uy Viễn Hầu phủ, đặc biệt là sau khi cùng Từ Sùng Hạo xảy ra những bất hòa kia. Nàng vẫn chưa làm rõ được tâm tình của mình, hơn nữa còn chưa chuẩn bị tâm lý xong, không biết nên nói với Từ Sùng Hạo như thế nào mới tốt. Nàng muốn tìm một phương pháp thích hợp, vừa không làm tổn thương Từ Sùng Hạo, vừa không làm khó mình. Nhưng trước mắt nàng vẫn chưa tìm được biện pháp tốt nào, muốn có nhiều thời gian hơn để suy tính vấn đề này, cho nên nàng không nghĩ nhanh như vậy đã phải đi gặp Từ Sùng Hạo.
Ninh Khánh An nhìn thấy vẻ mặt nàng không mấy cao hứng, để ly trà trong tay xuống nói: "Thế nào? Không muốn đến Uy Viễn Hầu phủ thăm Ngoại tổ mẫu con sao? Ngoại tổ mẫu con ngày ngày đều nhắc tới con, con làm sao cũng phải đến thăm một chút."
Nói thì nói như thế, nhưng Ninh Như Ngọc vẫn cảm thấy không được tự nhiên. Nàng không phải là không muốn đi thăm Ngoại tổ mẫu, nàng cũng không sợ đối măt với Từ Sùng Hạo, những lời này không tiện nói với Từ thị và Ninh Khánh An. Nàng rất rối rắm, chân mày trên gương mặt xinh đẹp cũng vo thành một nắm.
Ninh Khánh An thấy vậy, lắc đầu nói: "Nếu ngày mai con không qua Uy Viễn Hầu phủ thăm Đại cữu và Đại biểu ca của con, mấy ngày nữa bọn họ sẽ phụng chỉ đi Nam Cương, cũng không biết lúc nào mới có thể trở về, đến lúc đó con muốn gặp cũng gặp không được."
Ninh Như Ngọc chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía Ninh Khánh An nói: "Đại cữu và Đại biểu ca bọn họ sẽ phụng chỉ đi Nam Cương?"
"Đúng vậy." Ninh Khánh An nói: "Gần đây Nam Cương không yên ổn, Nam Cương Vương dã tâm bừng bừng, ý đồ muốn đánh về biên cương phía Tây nam của Đại Tấn Triều, Hoàng Oanh còn giết chết Lục công chúa, dù sao cũng phải đòi lại món nợ này với Nam Cương. Nếu không thì Hoàng Thượng làm sao có thể nuốt xuống khẩu khí này!"
Ninh Như Ngọc bỗng chốc hiểu ra, chuyện này và nàng còn có một chút quan hệ, đứng lên khẩn trương nhìn về phía Ninh Khánh An nói: "Cha, triều đình đã quyết định sẽ phái Đại cữu và Đại biểu ca bọn họ đi Tây nam xuất chinh sao?"
Ninh Khánh An gật đầu: "Ý chỉ mặc dù vẫn chưa đưa xuống, nhưng trên căn bản đã định rồi. Nhiều nhất là sáng ngày mốt thánh chỉ sẽ đưa đến Uy Viễn Hầu phủ. Đại cữu con phải dẫn binh đi Tây nam, Đại biểu ca con nhất định cũng phải đi theo, ra trận phụ tử binh*, Đại biểu ca con đã đi theo Đại cữu con ra chiến trường rồi nên lần này cũng sẽ không ngoại lệ. Mấy ngày sau bọn họ sẽ lên đường, lúc nào có thể trở về còn không biết, con còn không tới thăm bọn họ sao?"
*Ra trận phụ tử binh(上阵父子兵): Câu này Noãn nghĩ là ra trận thì cha con cùng đi. Có thể không đúng lắm, nếu ai biết nghĩa thì nói lại với mình nhé.
Ninh Như Ngọc nghe vậy, trong đầu liền hiện lên hình ảnh lúc trước nàng nằm mơ thấy. Khắp người Từ Sùng Hạo đều là máu, máu từ cổ, đầu vai, ngực không ngừng chảy xuống, nhiễm đỏ toàn thân hắn. Hắn đứng ở nơi đó, trong tay nắm cây thương gỗ màu đỏ, mỉm cười nhìn nàng.
Không không không, sẽ không. Ninh Như Ngọc chợt lắc đầu một cái, không muốn nhìn thấy hình ảnh trong mộng nữa, trong lòng không dừng được nói: Từ Sùng Hạo sẽ không có chuyện gì, nhất định không có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ bình an, nhất định sẽ bình an...
Nàng nhớ ra rồi, cảnh ở trong mộng là một nơi hoang dã, không khí tràn đầy mùi máu tanh nồng nặc, khắp nơi đều là thi thể, trong mộng nàng còn nhìn thấy Vũ An Hầu Hoắc Viễn Hành. Toàn thân Hoắc Viễn Hành cũng đầy máu, nhìn dáng vẻ cũng hết sức chật vật, bộ dạng giống như là đẫm máu sau khi chiến đấu hăng hái. Chẳng lẽ là bọn họ đều lên chiến trường, trải qua một trận chiến rất khó khăn? Thậm chí…
Sắc mặt Ninh Như Ngọc liền trở nên khó coi, vội vàng hỏi tới: "Cha, Vũ An Hầu có đi Tây nam không?"
Ninh Khánh An nhìn sắc mặt nàng khó coi như vậy, cho là nàng lo lắng cho Hoắc Viễn Hành, thầm nghĩ quả nhiên nữ nhi đã trưởng thành, có cảm giác tâm can bảo bối chính mình nuôi lớn đã thành bảo bối của người khác rồi.
"Vũ An Hầu còn phải làm những chuyện khác, tạm thời không nghe nói muốn hắn cùng đi Tây nam." Ninh Khánh An nói.
"Như vậy sao?" Vậy tình huống không giống với những gì nàng mơ thấy. Trong mộng nàng rõ ràng thấy Hoắc Viễn Hành, mà trên thực tế Hoắc Viễn Hành sẽ không đi Tây nam, nếu như hắn không ra chiến trường, vậy sự thật không giống như trong mộng. Đều nói trong mộng đều là giả, xem ra sự lo lắng của nàng đều là dư thừa, Ninh Như Ngọc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Khánh An nói: "Hình như con rất lo lắng cho Vũ An Hầu?"
Ánh mắt Ninh Như Ngọc lóe lên, không dám đối mặt với Ninh Khánh An, nàng hơi bối rối khi bị người khác nhìn thấu ý nghĩ trong lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...