✫ Chương 033 ✫
Edit + Beta: Tiêu Kỳ Y(Noãn Noãn)
Trong Ngụy Quốc Công phủ, Ninh Khánh An dẫn Hoắc Viễn Hành đến thư phòng nói chuyện, Ninh Như Ngọc thì theo Từ thị trở về Quế Hương Uyển.
Quế Hương Uyển tên như ý nghĩa, chính là trong sân có rất nhiều hoa quế, đến mùa là hương thơm hoa quế tản ra, trong vườn đều là mùi thơm của hoa quế, có thể theo cơn gió mà bay khắp các ngõ ngách trong phủ Ngụy Quốc Công.
Từ thị dắt tay Ninh Như Ngọc đi vào phòng chính, ngồi dựa vào giường gỗ chạm hoa lê, cẩn thận ngắm nhìn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Ninh Như Ngọc. Chân mày như núi xa, đôi mắt sáng ngời, cái mũi cao thẳng, đôi môi đỏ thắm xinh xắn, trạng thái tinh thần nhìn cũng không tệ lắm, chỉ là gương mặt dường như gầy hơn so với ngày trước, càng nhìn càng đau lòng.
"Gầy. Vất vả dưỡng gần một tháng mới dưỡng ra một chút thịt, trong chớp mắt lại gầy đi nhiều như vậy." Từ thị than thở một tiếng, chân mày cau lại, đau lòng ôm Ninh Như Ngọc vào lòng, thương tiếc nói: "Đã sớm nói không muốn con trở lại thư viện sớm như vậy, lần này đi lại liên lụy vào chuyện của Lục công chúa, đúng là hại con chịu khổ. Vừa nghĩ tới con phải chịu oan những tội kia, ta liền nuốt không trôi, đêm ngủ không thể chợp mắt, luôn lo lắng không biết con có xảy ra chuyện gì không. Những ngày qua rốt cuộc con sống như thế nào?"
Ninh Như Ngọc dựa vào lòng Từ thị, gương mặt xinh đẹp nở nụ cười, vì không để bà lo lắng, chỉ dịu dàng nói: "Nương, cũng không cực khổ như nương nghĩ đâu. Mọi chuyện đều tốt, con cũng không chịu khổ gì, may mà có Vũ An Hầu cứu giúp và có Bích Hà chăm sóc, nên con vẫn bình an."
"Còn nói bình an, vậy vết thương trên chân con là sao hả?" Từ thị vừa nói xong liền xem vết thương trên chân nàng, cho dù đã quấn băng vải nhưng vẫn có thể ngửi được mùi thuốc, nghĩ đến lúc ấy có lẽ là bị thương không nhẹ.
Ninh Như Ngọc co chân bị thương lại, không tiện nói cho Từ thị biết tình huống cụ thể lúc đó, cố ý lảng tránh nói: "Đây là lúc chạy trốn bị trẹo chân, sau này con sẽ cẩn thận, bảo đảm sẽ không như vậy nữa."
"Còn có lần sau?" Từ thị dựng chân mày lên. Đừng nghĩ bà chỉ có hình dáng xinh đẹp dịu dàng, thật ra gương mặt xinh đẹp của bà mà tức giận lên cũng rất dọa người.
Ninh Như Ngọc sợ hãi rụt cổ lại, vội vàng ôm lấy cánh tay Từ thị làm nũng, nói bảo đảm: "Không có lần sau, không có lần sau nữa, con bảo đảm."
Từ thị cũng đau lòng nàng, đưa tay sờ mặt nàng, thở dài nói: "Con nói cho ta biết những chuyện xảy ra mấy ngày nay đi."
"Chuyện cũng đã qua rồi, còn có cái gì để nói đâu?" Ninh Như Ngọc hơi bĩu môi. Lục công chúa cũng đã chết rồi, cho dù nàng ta lúc còn sống có làm cho nhiều người chán ghét đi nữa thì người chết là đại, những ân oán trước kia cũng theo cái chết của nàng ta mà tan thành mây khói. Ban đầu nghĩ đây là chuyện lớn nhưng giờ nghĩ lại thì chuyện cũng không quá lớn, cũng không có gì để nói.
Từ thị lại không cho là như vậy, nắm cả người Ninh Như Ngọc, hốc mắt hơi đỏ lên, dịu dàng nói: "Con nói cho nương nghe một chút đi, nương muốn biết. Trước kia lúc trở về con rất ít khi cùng nương nói chuyện trong thư viện, xem như là có nói thì cũng nói những chuyện tốt không nói những chuyện xấu. Nếu lần này không xảy ra chuyện như vậy, nương cũng không biết ở trong thư viện con đã chịu nhiều ủy khuất như thế, ta làm nương như vậy đúng là quá sơ ý."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Như Ngọc cũng đã trở nên khẩn trương, vội nói: "Chuyện này sao có thể trách nương, đây là tự con không muốn nói thôi. Con ở trong thư viện thật ra thì cũng rất tốt, tất cả tiên sinh và bạn học đều rất thích con, con cũng không có xảy ra chuyện xấu gì. Mỗi lần thi đều xếp hạng nhất, mọi người thường xuyên khen ngợi con, duy chỉ có một chỗ không tốt là Lục công chúa. Có thể nàng ta nhìn ai cũng không vừa mắt, giống như có bệnh vậy, thường xuyên đi khắp nơi gây rối, người như vậy không đáng để con nhớ trong lòng, càng không đáng để con trở về đặc biệt kể với người. Những chuyện con nói lúc trở về nhà đều là những chuyện tốt, chuyện không tốt thì chớp mắt con đã quên. Làm người lúc còn sống vốn đã sống rất vất vả rồi, cần gì phải nhớ đến những chuyện không tốt kia? Mỗi ngày trải qua thật vui vẻ mới là điều tốt nhất. Nếu giống như Lục công chúa, cả ngày lẫn đêm đều không chịu được người khác tốt hơn mình, động một chút là gây chuyện, vậy cũng quá mệt mỏi rồi! Bây giờ ngay cả mạng để đi gây chuyện cũng không có, càng không có gì đáng nói cả."
Lục công chúa đúng là không làm thì không chết, lần này làm liền chết đi như vậy. Ninh Như Ngọc suy nghĩ một chút liền lắc đầu, tâm tình rất mâu thuẫn, người như Lục công chúa, nàng cũng không biết có nên đồng tình hay thương xót cho nàng ta không.
Từ thị nói: "Sau này lúc trở về con phải kể hết mọi chuyện cho nương nghe, cho dù là chuyện tốt hay xấu thì đều phải kể. Con kể ra như vậy nương mới biết được, nương mới có thể an tâm, sau này nếu có xảy ra chuyện gì, nương mới có thể bảo vệ con được."
Từ thị nhớ tới chuyện vừa xảy ra với Ninh Như Ngọc, trong lòng vẫn rất sợ hãi. Cũng may là không bị Thất công chúa cưỡng ép bắt vào cung, nếu thật sự bị bắt vào cung rơi vào tay Thục phi nương nương, bây giờ rất có thể đã mất mạng rồi. Dù có may mắn bảo vệ được tính mạng, thì người cũng đã bị phế. Cho dù sau này có bắt được hung thủ giết người thật sự là Hoàng Oanh, Ninh Như Ngọc chịu tội này cũng chỉ có thể nhận không. Nghĩ đến như vậy, Từ thị lại ôm chặt Ninh Như Ngọc, hận không thể đem nàng nhập vào thân thể của bà, giống như lúc nàng còn bé được bà ôm trong lòng. Bảo vệ nàng, giúp nàng che mưa chắn gió, gánh vác hết tất cả những nguy hiểm, chỉ cần nàng bình an mạnh khỏe là tốt rồi.
"Nương..." Ninh Như Ngọc vùi vào lòng Từ thị, cảm nhận được sự ấm áp đến từ mẫu thân, nghe được trái tim bà đập thình thịch, lỗ mũi nàng đau xót, hốc mắt nóng lên, nước mắt liền rơi xuống.
Đời trước mẫu thân của nàng chết sớm, hàng năm phụ thân lại dẫn binh ở bên ngoài, không để ý tới nàng. Kế mẫu lại là người tâm tư độc ác, khẩu phật tâm xà, thường xuyên đối xử nghiêm khắc với nàng sau lưng phụ thân, khiến cho nàng tuổi còn nhỏ đã phải chịu nhiều khổ cực, chịu nhiều đau khổ. Nàng chưa bao giờ cảm nhận được tình thương của phụ mẫu, loại tình thương này ở trong trí nhớ của nàng đã là chuyện rất xa vời. Chỉ có lúc còn bé, mẫu thân còn sống cảm nhận được một ít, trong đêm khuya trời đông giá rét, lúc nàng cảm thấy mệt mỏi thì sẽ thường xuyên nhớ lại ký ức lúc còn bé đó, xem những ký ức đó là pháp bảo mà an ủi trái tim bị tổn thương của mình.
Bây giờ sống lại một đời, nhận được tình yêu thương của phụ mẫu, bọn họ là thật tâm mà yêu thương nàng. Lúc nàng gặp phải nguy hiểm cần sự giúp đỡ, cho dù khó khăn hiểm trở, bọn họ vẫn sẽ cố gắng loại bỏ muôn vàn khó khăn đó, suy nghĩ đầu tiên là phải làm sao để cứu nàng, phải bảo vệ nàng, an ủi nàng như thế nào. Điều này làm nàng cảm thấy rất hạnh phúc, trong lòng vừa ngọt ngào nhưng cũng vừa đau, nước mắt không khống chế được mà chảy xuống.
"Cảm ơn nương." Ninh Như Ngọc nói với Từ thị.
Từ thị giúp nàng lau sạch nước mắt trên mặt, cười nói: "Con là nữ nhi của ta, ta che chở con là chuyện đương nhiên."
"Nương..." Ninh Như Ngọc ôm lấy Từ thị, hít sâu một hơi, đè xuống những cảm xúc chua xót trong lòng, chỉ để lại tư vị của hạnh phúc ngọt ngào, vui vẻ nói: "Nương, người thật tốt, con muốn mãi mãi ở bênh cạnh người, hiếu thuận với người."
"Được được được, mãi mãi ở bên cạnh nương, không đi đâu cả." Từ thị lòng tràn đầy vui vẻ đáp ứng, chân mày khóe mắt đều tràn ngập ý cười, gương mặt đã xinh đẹp bây giờ lại càng đẹp hơn, như gió xuân thổi nhẹ qua vườn hoa, khiến trăm hoa đua nở.
Sau đó hai mẹ con lại nói vài lời thân mật, Từ thị dùng mọi cách truy hỏi đến cùng, Ninh Như Ngọc đành phải kể lại những chuyện xảy ra trong thư viện, Lục công chúa cố ý tìm nàng khiêu chiến như thế nào, Nàng lại đối đáp ra sao. Sau khi Lục công chúa chết, Thất công chúa bức bách nàng như thế nào, Bích Hà đã dùng cách gì đưa nàng rời khỏi thư viện, sau đó lại như thế nào mà gặp được Hoắc Viễn Hành, Ninh Như Ngọc đều nói lại một lần.
Từ thị nghe xong, vô cùng đau lòng cho Ninh Như Ngọc, ôm Ninh Như Ngọc vào lòng không nhịn được mà khóc một trận. Ninh Như Ngọc phải khuyên can mãi mới dỗ được Từ thị, sau đó kêu nha hoàn mang khăn với nước ấm vào để rửa mặt trang điểm lại lần nữa.
Xong xuôi tất cả, hai người ngồi trên giường nói chuyện phiếm, thường xuyên truyền ra tiếng nói cười vui vẻ.
Trong phòng rất náo nhiệt, Ninh Khánh An với vừa đi tới sân đã muốn vội vàng vào trong phòng, tiếc là Hoắc Viễn Hành đang đi bên cạnh ông, bước chân không nhanh không chậm, bình thường dửng dưng như ngày thường vậy. Ninh Khánh An không còn cách nào khác chỉ có thể đi bên cạnh hắn, đè xuống những vội vàng ở trong lòng, cùng hắn bước từng bước một tiến về phía trước.
Ngày thường vào lúc này, Ninh Khánh An cũng không cần nha hoàn đi vào bẩm báo mà trực tiếp đi vào trong phòng. Nhưng hôm nay bên cạnh còn có Hoắc Viễn Hành, dù trong lòng có gấp gáp như thế nào đi nữa cũng phải làm bộ như rất bình tĩnh.
Sau khi nha hoàn vào thông báo một tiếng, Từ thị và Ninh Như Ngọc đã ra ngoài đón, hành lễ xong thì vào trong phòng ngồi xuống. Nha hoàn bưng nước trà lên, chén trà sứ Thanh Hoa, trà Bích Loa Xuân thượng hạng, mùi thơm của trà bay khắp phòng.
Từ thị và Ninh Khánh An ngồi trên ghế gỗ điêu khắc hoa sen, Ninh Như Ngọc đứng phía sau Từ thị, Hoắc Viễn Hành ngồi trên ghế phía bên tay phải, vừa nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy nàng.
Từ thị đã nghe được quá trình Hoắc Viễn Hành cứu Ninh Như Ngọc, vô cùng cảm kích đối với Hoắc Viễn Hành, lại nói Ninh Như Ngọc tiến lên nói lời tạ ơn với Hoắc Viễn Hành.
"Tạ ơn cứu mạng của Hầu gia." Ninh Như Ngọc nghe lời tiến lên phía trước, hành lễ với Hoắc Viễn Hành, cảm kích nói.
"Đây là chuyện tại hạ nên làm." Hoắc Viễn Hành miễn lễ cho nàng, biểu tình trên mặt nhàn nhạt không nhìn ra bất kỳ ưu tư nào. Mặt nạ bên trái như thường lệ hiện ra ánh sáng thanh lãnh, chỉ có ánh mắt sâu thẳm như đầm nước nhìn Ninh Như Ngọc. Ánh mắt đó bình tĩnh không gợn sóng, nhưng lại giống như sóng lớn cuộn trào mãnh liệt trên mặt biển, dường như muốn nhấn chìm tất cả.
Ninh Như Ngọc nhìn hắn, đúng lúc đối diện với ánh mắt thâm thúy của hắn, nàng không khỏi bị ánh mắt của hắn chấn nhiếp, trong lòng hơi kinh hãi, giống như con thỏ bị kinh sợ vậy, vội vàng thu ánh mắt về, cúi đầu xuống đi nhanh trở về phía sau lưng Từ thị.
Đứng sau lưng Từ thị, tim của Ninh Như Ngọc vẫn đập rất nhanh. Trong đầu nàng không tự chủ được mà xuất hiện hình ảnh vừa rồi nàng đối mặt với Hoắc Viễn Hành, trong ánh mắt của hắn nàng thấy được hình bóng của nàng, hắn đem cả người nàng bao phủ lại, không có chỗ trốn.
Một khắc đó, nàng cảm thấy hắn ở trước mắt và hắn lúc ở sơn trang có chút không giống nhau. Không biết có phải nàng suy nghĩ nghiều hay không, nhưng trong chớp mắt đó trong đầu nàng liền xuất hiện một câu nói ----- Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp!
Ninh Như Ngọc thầm nghĩ: Cảnh Tuyên Đế đã tứ hôn cho bọn họ, chuyện này vốn đã như vậy, không thay đổi được.
Mãi đến sau này, sau khi gả cho Hoắc Viễn Hành, cuối cùng Ninh Như Ngọc mới hiểu rõ được, cái gọi là "Ơn cứu mạng, lấy thân báo đáp!" chính là "Lấy thân báo đáp" như thế nào ----- mỗi đêm đều bị dày vò đến chết đi sống lại, khóc lóc xin tha mới thật sự là "Lấy thân báo đáp." Nhưng đó là chuyện của sau này.
"Đình Đình, Đình Đình..."
"Vâng?" Ninh Như Ngọc đang thất thần thì chợt nghe Từ thị gọi nàng, trên mặt lộ vẻ mê mang nhìn về phía Từ thị: "Nương, sao vậy?"
Từ thị cười nói: "Ta và cha con muốn giữ Hầu gia lại cùng nhau dùng bữa tối. Hầu gia nghe nói con làm giấm cá Tây Hồ và Quế hoa đường ngẫu rất ngon, nên muốn nếm thử một chút, con đi tới phòng bếp làm đi."
Hả?
Ninh Như Ngọc hơi sững sờ, hình như nàng đã bỏ lỡ chuyện gì đó. Tại sao lại muốn giữ Hoắc Viễn Hành lại cùng ăn bữa tối? Không phải hắn còn có việc bận sao?
Luôn cảm thấy có chỗ kỳ lạ, Ninh Như Ngọc nhẹ nhàng ngước mắt lên nhìn Hoắc Viễn Hành. Không biết có phải là nàng hoa mắt hay không, hình như nàng thấy khóe miệng Hoắc Viễn Hành như có như không mà cười một cái? Hoắc Viễn Hành đang cười!!!
Tác giả có lời muốn nói: Hoắc Viễn Hành đang cười!!!
Hoắc Viễn Hành: Ta muốn ăn thịt...
Ninh Như Ngọc: Làm cho chàng chén thịt kho tàu!
Lời của Editor: Đừng quên tặng hoa cho mỗi chương nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...