Edit: Hanna
Đại phu rất nhanh đã chạy tới, lão phu nhân Khương thị cũng bị kinh động, sai ma ma đỡ đến Sùng An Đường thăm Ninh Như Ngọc.
Trong phòng, đại phu ngồi trên ghế đặt cạnh mép giường bắt mạch cho Ninh Như Ngọc, Ninh Như Ngọc nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, bụng ẩn ẩn đau, lão phu nhân Khương thị đỡ tay ma ma đi vào, bước nhanh chân đi đến bên cạnh đại phu, nha hoàn vội bưng ghế dựa lại đây, Khương thị ngồi xuống ghế, đánh giá Ninh Như Ngọc nằm trên giường, lại nhìn đại phu đang ngưng thần tập trung bắt mạch.
“Đại phu, tôn tức của ta thế nào?” Khương thị quan tâm hỏi.
Đại phu chép miệng không nói chuyện, thay đổi một tay khác bắt mạch cho Ninh Như Ngọc, Khương thị nhìn tới căng thẳng khẩn trương, sợ vạn nhất Ninh Như Ngọc có cái gì sơ suất, Hoắc Viễn Hành không có ở nhà, một người để ra quyết định cũng không có.
Thời gian chờ đợi kết quả là khó khăn nhất, cũng may bọn họ không phải chờ quá lâu, đại phu bắt mạch xong, đứng lên từ trên ghế, cười tủm tỉm chúc mừng Khương thị: “Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng lão phu nhân, Hầu phu nhân có tin vui rồi.”
“Ngươi nói không phải bị bệnh, mà là có tin vui?” Khương thị vô cùng kinh hỉ.
Đại phu nói: “Vô cùng chuẩn xác, Hầu phu nhật thật sự có tin vui rồi.”
“Thật sự là tốt quá, thật sự là tốt quá, cảm ơn đại phu, cảm ơn đại phu.” Khương thị cao hứng đến độ không biết nên nói cái gì cho phải.
“Chúc mừng lão phu nhân, chúc mừng hầu phu nhân!” Hạ nhân có mặt trong phòng đồng thanh nói lời chúc mừng.
Nàng có đứa nhỏ, nàng và Hoắc Viễn Hành có đứa nhỏ rồi, Ninh Như Ngọc kinh hỉ không thôi, run rẩy đưa tay xuống xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng của mình, bên ngoài còn chưa nhìn ra cái gì, không ngờ bên trong đã có một sinh mệnh bé nhỏ, cảm giác thật thần kỳ.
Ninh Như Ngọc kích động tới mức nước mắt đong đầy hốc mắt, trên mặt mang theo nụ cười vui vẻ, đời trước nàng gả cho Hoắc Viễn Thành 5 năm cũng không thể mang thai, vì thế ăn không ít đau khổ, nhìn thấy người khác tuổi còn trẻ đã mang thai, mang theo đứa nhỏ mà hâm mộ không thôi, đáng tiếc bụng nàng không biết cố gắng, mặc kệ ăn bao nhiêu thuốc bổ, điều dưỡng như thế nào, việc nên làm đều làm, nhưng vẫn không thể mang thai, đây là tiếc nuối lớn nhất ở đời trước của nàng.
May mắn may mắn, một đời này nàng trọng sinh, có cha nương thương yêu nàng, có phu quân sủng ái nàng, người hại nàng ở đời trước là Đường thị và Bạch Chỉ đều đã chịu báo ứng bị trừng phạt, bây giờ nàng lại mang thai, cuối cùng đã hoàn thành tâm nguyện của nàng, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng hạnh phúc.
Khương thị đang dò hỏi đại phu xem sau khi mang thai thì nên chú ý những việc gì, đại phu đều nói rõ ràng tỉ mỉ, Khương thị sai người ghi chép lại tất cả, cẩn thận dặn dò Trần ma ma đang đứng ở một bên, nói: “Ngươi là người hầu hạ Minh Tông nhiều năm, đây là đứa bé đầu tiên của Minh Tông, ngươi phải tận tâm tận lực chăm sóc mẫu tử các nàng, nhỡ kỹ những việc cần chú ý, ngàn vạn lần không thể xảy ra sơ sót.”
“Lão phu nhân yên tâm, nô tỳ nhớ rõ.” Trần ma ma kính cẩn trả lời.
Khương thị quay đầu lại, mỉm cười nhìn Ninh Như Ngọc đang nằm trên giường, đuôi lông mày khóe mắt đều nhiễm ý cười, trong ánh mắt nhìn về phía Ninh Như Ngọc tràn ngập từ ái, thanh âm ôn hòa quan tâm: “Bây giờ cháu là người có thai rồi, phải tự chăm sóc bản thân thật tốt, đừng quá mệt mỏi, có một số việc cứ sai người bên dưới đi làm, đừng tự tay làm hết mọi việc, cẩn thận mệt mỏi hại thân mình.”
Ninh Như Ngọc cười nói: “Cháu biết, cảm ơn tổ mẫu.”
Khương thị lại tiếp tục dặn dò: “Có thai thì nhất định phải cẩn thận, đặc biệt là mấy tháng đầu tiên lại càng phải chú ý hơn, bây giờ cháu mới mang thai, cảm giác thế nào, có chỗ nào không thoải mái? Nếu là có thì nhất định phải nói ra.”
Ninh Như Ngọc lập tức trả lời: “Cháu cảm thấy bị trướng bụng, hơi ẩn ẩn đau.”
Khương thị lộ ra vẻ mặt lo lắng khẩn trương, hỏi đại phu: “Đại phu, nàng bị làm sao vậy, có nguy hiểm lắm không?”
Đại phu nói: “Ta vừa mới bắt mạch cho Hầu phu nhân, ngài ấy mệt nhọc quá độ nên mới bị như vậy, sau này phải nằm nghỉ ngơi trên giường, tạm thời không nên làm lụng vất vả, tránh việc bị sảy thai.”
“Nghiêm trọng như vậy ư?” Khương thị lập tức biến sắc mặt: “Có cách giải quyết nào không vậy? Đại phu, ngươi ngẫm lại xem, nhất định phải giữ được đứa nhỏ này.”
Cảm giác vui sướng vừa mới dâng lên đã biến mất hơn một nửa trong nháy mắt, Ninh Như Ngọc lo lắng vỗ về bụng, ngón tay run rẩy, trong lòng tự trách không thôi, đều do nàng quá thô tâm đại ý, ngay cả việc đã mang thai mà cũng không biết, lúc trước còn đánh quyền ở trong sân, nhảy tới nhảy lui, nếu là đứa nhỏ này xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chắc chắn nàng không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.
“Đại phu, bây giờ ta phải làm như thế nào mới có thể giữ được đứa nhỏ này, chỉ cần giữ được đứa nhỏ này, ngươi bảo ta làm cái gì, ta cũng đều nguyện ý.” Ninh Như Ngọc cầu xin nhìn đại phu.
Đại phu bình tĩnh nói: “Cũng không nghiêm trọng như các người tưởng tượng đâu, trước tiên chỉ cần nằm trên giường tĩnh dưỡng là được, ta kê cho Hầu phu nhân mấy thang thuốc dưỡng thai, Hầu phu nhân uống xong thì sẽ không có việc gì.”
“Vậy làm phiền đại phu.” Khương thị nói.
Sau đó đại phu đi viết đơn thuốc, Khương thị sai người đưa bạc khám bệnh rất phong phú, Trần ma ma cầm đơn thuốc đi buốc thuốc, Hồng Châu phụ trách xuống phòng bếp sắc thuốc.
Khương thị ngồi với Ninh Như Ngọc một hồi lâu ở trong phòng, thật lòng quan tâm nàng, săn sóc nói: “Hiện tại cháu có đứa nhỏ, Minh Tông lại suốt ngày bận rộn, đi sớm về trễ, không thể thời thời khắc khắc ở bên chăm sóc cháu, cháu nhất định phải thông cảm cho hắn một chút.”
“Minh Tông bận làm chính sự, cháu hiểu rõ, tổ mẫu không cần lo lắng.” Ninh Như Ngọc hiểu được suy nghĩ của Khương thị.
Từ sau khi Hoắc Viễn Hành trở lại làm việc, một tháng có hơn nửa thời gian là đi sớm về trễ, vội đến mức hai người bọn họ còn không có thời gian rảnh ngồi xuống nói chuyện với nhau, nàng cũng đã có thói quen, huống hồ Hoắc Viễn Hành bận rộn làm việc quan trọng, há có thể đặt việc tình yêu nam nữ lên hàng đầu, nếu nàng không hiểu chừng mực mà náo loạn với chàng, chẳng khác gì gây thêm rắc rối cho chàng, điểm giác ngộ này nàng vẫn phải có.
Khương thị vui mừng mà vỗ vỗ lên tay nàng, nói: “Vất vả cho cháu rồi, ta đã sai người đi gọi Minh Tông về, có lẽ không bao lâu sau là hắn có thể trở lại.”
Cuối cùng mãi tới khi chạng vạng tối Hoắc Viễn Hành mới có thể ra cung, thị vệ canh giữ ngoài cửa cung vội vàng thông báo tin vui là Ninh Như Ngọc có thai cho chàng biết.
Khi biết được Ninh Như Ngọc có thai, đầu tiên Hoắc Viễn Hành sửng sốt, khuôn mặt tuấn tú lộ ra biểu tình ngốc lăng, một lát sau mới phản ứng lại, đây là chàng sắp được làm cha rồi, chàng được làm cha, vẻ mặt ngốc lăng lập tức biến thành cực kì vui mừng, đuôi lông mày khóe mắt đều không thể che giấu được ý cười, nhanh nhẹn xoay người leo lên lưng ngựa, dùng roi vụt mạnh vào mông ngựa, xông ra ngoài như tên bắn, chạy như điên trở về phủ Vũ An Hầu.
Hoắc Viễn Hành lưu loát nhảy xuống ngựa, ném dây cương cho gã sai vặt tới nghênh đón, thân ảnh chợt lóe, biến mất ở cửa.
“Đình Đình, Đình Đình, ta đã về rồi.” Sau khi tiến vào chính phòng của Sùng An Đường, Hoắc Viễn Hành lập tức cao giọng kêu lên, nha hoàn canh cửa cuống quít vén rèm cửa lên, Hoắc Viễn Hành mắt nhìn thẳng bước nhanh vào trong.
Ninh Như Ngọc đang nằm trên giường, giương mắt nhìn thấy Hoắc Viễn Hành bước vào, ánh mắt ôn hòa, ý cười đầy mặt.
“Minh Tông.” Ninh Như Ngọc muốn ngồi dậy từ trên giường.
Hoắc Viễn Hành vội vàng đi ba bước thành hai bước chạy tới trước giường, vừa đỡ lấy nàng vừa nói: “Nàng đừng đứng dậy, nằm xuống đi.”
Ninh Như Ngọc đành phải nằm trở lại.
Hoắc Viễn Hành ngồi trên ghế đặt cạnh giường, nắm tay nàng, hôn lên mu bàn tay nàng, mặt mày hớn hở nhìn nàng, nói những lời vô cùng ngốc nghếch: “Đình Đình, chúng ta có đứa nỏ, chúng ta có đứa nhỏ, ta được làm cha rồi, thật tốt, cảm giác này quá kỳ diệu, ta được làm cha rồi, ha ha ha……”
Giờ khắc này Hoắc Viễn Hành vui vẻ như một kẻ ngốc, hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ bình thường của chàng, nếu truyền ra ngoài, có lẽ không ai có thể tưởng tượng được, Hoắc Viễn Hành, người nổi danh lãnh khốc vô tình, trái tim sắt đá, thủ đoạn tàn nhẫn, sau khi biết được tin tức mình sắp làm cha thì sẽ có dáng vẻ ngốc nghếch như này, hoàn toàn không nhìn ra vẻ khôn khéo cùng cơ trí như ngày thường, chàng giống hệt như những nam nhân bình thường khác.
Ban đêm, Hoắc Viễn Hành ôm Ninh Như Ngọc nằm trên giường, nhiều ngày nay chàng bận rộn làm việc, Cảnh Tuyên Đế lại tái phát bệnh cũ, chàng nói một số việc có thể nói cho nàng nghe.
“Về sau có thể ta sẽ rất bận, mặc dù bệnh tình của Hoàng Thượng có thể khống chế được, nhưng đây là bệnh cũ của ngài ấy, bất kì lúc nào cũng có khả năng tái phát, Hoàng Thượng lại chưa lập Thái Tử, mấy hoàng tử đều như hổ rình mồi, một khi Hoàng Thượng xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chỉ sợ sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu.”
“Vậy chàng nhất định phải cẩn thận.” Ninh Như Ngọc nói.
“Ta biết.” Hoắc Viễn Hành ôm nàng, hôn một cái lên trán nàng, nói: “Ta sắp xếp Triệu Hưng đến bảo vệ bên người nàng, mặt khác tăng thêm vài thị vệ ở bên cạnh nàng, khi ta không có ở trong phủ, có bọn họ bảo vệ nàng thì ta cũng yên tâm hơn một chút.”
Ninh Như Ngọc không từ chối, tiếp nhận thị vệ mà Hoắc Viễn Hành sắp xếp, bây giờ là khoảng thời gian đặc biệt, hết thảy đều phải cẩn thận.
“Ngủ đi.” Hoắc Viễn Hành vỗ về bả vai nàng, Ninh Như Ngọc nhắm mắt lại, hai người ôm nhau ngủ.
Ninh Như Ngọc mang thai là việc lớn, mọi người trong phủ Vũ An Hầu cũng không tính sẽ giấu giếm, đầu tiên là sai người tới Ninh phủ báo cho hai người Từ thị và Ninh Khánh An biết, Từ thị lại sai người tới phủ Uy Viễn Hầu báo cho mọi người trong phủ Uy Viễn Hầu, Ninh Khánh An rất vui vẻ, trở về phủ Ngụy Quốc Công nói cho lão phu nhân La thị biết, bởi vậy, rất nhanh tất cả mọi người đều đã biết.
Vài ngày sau mới truyền tới tai Ninh Như Trân, sau hôm nàng ta đi làm loạn ở Túy Tiên Lâu, trở về thì bị Tiêu Dục Minh cấm túc, vốn dĩ nàng ta muốn sai người truyền tin về phủ Ngụy Quốc Công để cầu cứu, muốn để Thẩm thị tới cứu nàng ta, khổ nỗi người của nàng ta đều bị Tiêu Dục Minh phái người trông giữ, cho dù là kẻ nào cũng không thể ra khỏi phủ Nhị hoàng tử, Thẩm thị cũng không thể tới cứu nàng ta.
Sau khi bị cấm túc, tình thế của Ninh Như Trân trở nên thê lương, ngày hôm đó nàng ta uể oải ngồi bên cửa sổ, ánh mắt trông mong nhìn ra ngoài sân, chờ đợi Tiêu Dục Minh có thể xuất hiện, nhưng lại nghe được có tiếng hạ nhân bàn tán ở phía dưới hành lang.
“Ngươi biết không, phu nhân Vũ An Hầu mang thai rồi.”
“Chuyện này thì có gì hiếm lạ, tin tức này đã tuyền khắp Tấn Đô Thành, đường lớn ngõ nhỏ đều đang bàn tán xôn xao.”
“Lần trước Vũ An Hầu và phu nhân tới phủ chúng ta, ta có may mắn liếc mắt một cái, phu nhân rất đẹp nha, giống như tiên trên trời vậy.”
“Vũ An Hầu cũng rất anh tuấn, trai tài gái sắc, một đôi do trời đất tạo nên, hơn nữa lại rất thương yêu phu nhân, suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện cho phu nhân, bây giờ phu nhân lại có thai, chỉ sợ càng phải đau đến tận xương cốt……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...