Hỏa Đức Tinh Quân vốn định đẩy tay hắn ra thì vì lời nói của hắn mà đột nhiên ngừng lại, y kinh ngạc nhìn Thủy Đức Tinh Quân, hắn đang nói cái gì vậy?!
“Ngươi ─ sao lại có thể?” Song vẻ đau thương chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt của Thủy Đức Tinh Quân kia, lại khiến y không tự chủ mà ngơ ngác, ánh mắt đó y rất quen thuộc, đó là ánh mắt mà mấy trăm năm qua y vẫn dùng để nhìn Ngao Triệu, thế nhưng y thật khó mà tưởng tượng được có một ngày Thủy Đức Tinh Quân lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn mình! Hắn… không phải hắn nên ghét mình mới đúng sao!
Mà việc y quay đầu đi trong mắt Thủy Đức Tinh Quân không nghi ngờ gì là phản ứng căm ghét mình, hắn không yêu cầu xa vời bản thân sau khi làm ra chuyện như vậy với Hỏa Đức Tinh Quân y còn có thể tha thứ cho mình, chỉ là một khi tình cảm bị đè nén bộc phát ra hắn cũng khó có cách nào áp chế lại nữa, nếu như hận thì dứt khoát để y hận đi!
Hắn vô vọng cười, ôm thật chặt lấy cả người Hỏa Đức Tinh Quân, cứng ngắc nói: “Không phải là ngươi muốn lưu ta lại nhân gian sao? Muốn ta không còn đuổi giết Ngao Triệu nữa sao?” Thấy Hỏa Đức Tinh Quân vì lời nói này mà đột nhiên quay đầu nhìn mình, mặt hắn càng thêm lạnh, trong lòng càng đau đớn, bắt buộc bản thân nói tiếp: “Ta có thể không đuổi đuổi giết Ngao Triệu, có thể lưu lại nhân gian, chỉ cần ngươi ủy thân cho ta!”
“Ngươi ─” Hỏa Đức Tinh Quân trợn mắt trừng Thủy Đức Tinh Quân, thế nhưng y còn chưa kịp phản ứng gì, hai chân lõa lồ đột nhiên bị Thủy Đức Tinh Quân giơ lên, không chút dự liệu nào, lửa nóng từng xuyên qua y cứ như vậy cứng rắn xông vào, “A ─” một tiếng hét thảm, nhưng chi làm Thủy Đức Tinh Quân khẽ dừng lại một chút, tiếp theo hắn không chút lưu tình trừu sáp, mỗi lần ra vào tựa hồ như muốn xé rách thân thể của y ra thành hai nửa vậy, khiến y khó mà chịu đựng rên lên thành tiếng: “Thủy… Thủy Đức… Đừng để ta hận ngươi… A…”
“Hận ư? Cũng tốt, cũng tốt! Ít nhất như vậy trong lòng ngươi còn có ta! Nếu không yêu thì hận đi!” Tuyệt vọng cười to, động tác phía dưới càng nhanh thêm, mỗi một lần tiến vào đều như nhồi sự tuyệt vọng khổng lồ vào bên trong cơ thể của Hỏa Đức Tinh Quân, mà tốc độ tấn mãnh kia khiến ý thức của Hỏa Đức Tinh Quân càng lúc càng mờ mịt, y vô thần nhìn lên bầu trời, thân thể đã đau đến mức không còn là của mình nữa rồi. Đau ư? Đột nhiên y nở nụ cười, y cho rằng mình đã sớm không còn tri giác nữa, thì ra là y vẫn còn! Thì ra là y còn sống, y liệu có phải hẳn nên cảm tạ Thủy Đức Tinh Quân hay không? Ngay từ lúc y yêu Ngao Triệu, ngay từ lúc giữa y và Ngao Triệu rành rành gang tấc cũng là thiên nhai, ngay từ lúc y đau lòng đến chết lặng, y đã cho là mình chết rồi, thật không ngờ mình vẫn còn biết đau, vẫn còn sống! Đau đớn của thân thể như kỳ tích phân tán đi sự chua xót trong lòng, y không khỏi có chút buồn cười.
Được thôi! Bản thân đã định là không chiếm được thân tâm của Ngao Triệu rồi, mà còn bị Thủy Đức Tinh Quân… Chẳng bằng thành toàn cho hắn đi! Hắn và mình đều là có ái nhưng không thể yêu, là kẻ đáng thương chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu yêu người khác! Mặc dù y không thể giao trái tim mình cho Thủy Đức Tinh Quân, mà khối thân xác hư hỏng này nếu như hắn muốn, vậy thì lấy đi…
Nghĩ như vậy, y buông bỏ từ chối, mà thân thể không còn căng thẳng nữa tựa hồ cũng bắt đầu có chút biến hóa vi diệu, một điểm nào đó bên trong cơ thể đột nhiên bị đụng chạm, y cảm giác được có một dòng điện xoay tít trong người, lại sinh ra khoái cảm mạnh mẽ, thân thể y bắt đầu không tự khống chế được nổi lên biến chuyển cực lớn, khiến y không khỏi thất kinh. Mặc dù là giao thân thể ra, nhưng phản ứng như vậy lại làm y thật sự xấu hổ không chịu được, không nhịn được lại bắt đầu giãy dụa, đáng tiếc thân thể tựa hồ càng lúc càng hưởng thụ khoái cảm này, hai tay rõ ràng nên đẩy ra của y lại vô lực gục trên người Thủy Đức Tinh Quân, khiến trong lòng Thủy Đức Tinh Quân một trận mừng như điên, lại càng ra sức trừu động…
Vật đổi sao dời, hai vị Tinh Quân không ngừng thở dốc cuối cùng cũng không thể khống chế nổi cơ thể mình nữa, một luồng nhiệt triều kịch liệt xông thẳng lên đầu, Thủy Đức Tinh Quân chợt đem nhiệt lưu vung vào trong người Hỏa Đức Tinh Quân, mà viêm lưu kia không ngừng đập lên điểm nào đó trong cơ thể, y cũng không khống chế nổi cũng đem dịch thể cực nóng bắn lên trên người Thủy Đức Tinh Quân.
Thủy Đức Tinh Quân bị độ ấm của dòng dịch này làm cho sợ hết hồn, rồi mừng rỡ nhìn Hỏa Đức Tinh Quân sắc mặt ửng hồng, thì ra không chỉ có mình chiếm được khoái cảm, người phía dưới cũng có phản ứng. Hắn vui mừng nhìn Hỏa Đức Tinh Quân. Hỏa Đức Tinh Quân cho rằng hắn chuẩn bị mở miệng nhục nhã, ảo não xấu hổ quay đầu đi, nhưng không ngờ Thủy Đức Tinh Quân tựa như có được bảo vật vui sướng hôn lên thân thể mình, khiến y không nhịn được quay đầu lại nhìn, lại thấy nụ cười ngốc nghếch khó có được của hắn. Nhìn trên khuôn mặt lạnh lùng tuấn tú đột nhiên xuất hiện thần thái như vậy khiến cho y không tự chủ được bật cười, làm Thủy Đức Tinh Quân càng mừng rỡ hơn, vừa rỗi chẳng lẽ là hắn nhìn nhầm ư?!
“Hỏa… Hỏa Đức… Ngươi… ngươi cười rồi?” Hắn không nhịn được lắp bắp hỏi, bộ dạng kia thật đúng là ngốc đến triệt để, Hỏa Đức Tinh Quân lại có chút nhớ nhung muốn bật cười, chung sống hơn ngàn năm, hắn đúng là không ngờ được Thủy Đức Tinh Quân sẽ có loại dáng điệu ngây thơ chân thành thế này! Chỉ sợ rằng bất cứ thần tiên nào trên trời quen biết Thủy Đức Tinh Quân thấy bộ dạng này của hắn cũng phải giật mình trợn mắt hốc mồm đi!
Xem ra hắn quả thật rất thâm tình với mình, thì ra thâm tình của Thủy Đức Tinh Quân đối với y chưa từng che dấu, chỉ là mình vẫn luôn nhìn Ngao Triệu chưa bao giờ nhìn kỹ vào mắt hắn, mới có thể không phát hiện được sự chờ đợi trong mắt này. Hỏa Đức Tinh Quân không khỏi thở dài, một chữ “Tình” này không chỉ hành hạ người phàm, cũng làm cho thần tiên phải chịu đau khổ a! “Ngươi… Đứng lên đã…”
“Được!” Hỏa Đức Tinh Quân lại chịu dùng vẻ mặt ôn hòa nói chuyện với mình, là chuyện Thủy Đức Tinh Quân vạn lần không ngờ tới, hắn nghe lời thối lui khỏi cơ thể Hỏa Đức Tinh Quân, cứ như học sinh một mực cung kính ngồi bên cạnh đợi Hỏa Đức Tinh Quân phát thoại, không khỏi khiến ánh mắt của Hỏa Đức Tinh Quân cũng phải mềm xuống. Thôi vậy! Như y mới vừa nghĩ, bản thân đã khó có thể nhận được tình yêu chân thành, chẳng bằng thành toàn Thủy Đức Tinh Quân đi, dù sao thân thể của mình đã bị hắn lấy rồi! Huống chi còn có kéo hắn không đuổi giết Ngao Triệu nữa… Nhớ đến Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm, y khẽ cười khổ, thì ra nhớ đến Ngao Triệu y vẫn còn đau lòng nha!
Thu lại thiên tư vạn tự trong lòng, y mở miệng nói: “Nơi này hoang giao dã ngoại, ta và ngươi tuy là Thần Quân người phàm không thể thấy được, nhưng khó tránh khỏi có Tán tiên đi qua… Bị nhìn thấy… Thật sự không ổn… Chẳng bằng mượn Long Cung của Ngao Triệu dùng một chút… tạm lánh một đoạn thời gian đi!”
“Ngươi… ngươi nói cái gì!” Thủy Đức Tinh Quân quả thật khó tin nổi tai của mình, có phải là hắn nghe nhầm rồi không? Hay là nơi này có người thứ ba đang nói chuyện?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...