“Làm gì vậy!” Ngao Triệu quay đầu lại nhìn Quân Ngọc Hàm, thì thấy Quân Ngọc Hàm lắc đầu nói: “Không thể!”
Ngao Triệu trừng nhìn Quân Ngọc Hàm, cả giận nói: “Nếu ngươi sợ Thủy Đức Tinh Quân thì có thể không cần đi, nhưng Hỏa huynh là huynh đệ của ta, hôm nay y gặp nạn, ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn?!”
“Chú ý cái gì?” Ngao Triệu không hiểu trừng Quân Ngọc Hàm, y có thể chú ý cái gì ư? Đương nhiên là Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa Đức Tinh Quân rồi! Mắt thấy Hỏa Đức Tinh Quân sắp bị Thủy Đức Tinh Quân ăn hiếp, y sao có thể thấy chết mà không cứu?! Huống chi Hỏa Đức Tinh Quân cũng là vì cứu mình mà bị Thủy Đức Tinh Quân làm khó!
“Chẳng lẽ ngươi không chú ý vừa rồi Hỏa Đức Tinh Quân đứng cạnh bờ sông, trên mặt nước lại không có bóng của y hay sao?” Quân Ngọc Hàm chỉ về phía Hỏa Đức Tinh Quân cách đó không xa, chẳng biết từ lúc nào nhị vị Tinh Quân bên kia thế mà lại… thế mà lại… phiên vân phúc vũ… Mặc dù hắn biết mọi chuyện phát sinh lúc này đều là hư ảo, nhưng cảnh tượng này vẫn làm hắn không nhịn được đỏ mặt.
“Cái gì?!” Ngao Triệu thất kinh, thuận theo ngón tay của Quân Ngọc Hàm nhìn, y cũng không có tị hiềm gì, ánh mắt hoàn toàn ngưng tụ lên cái bóng trên mặt đất. Cho dù là thần tiên, phàm là những ai có thực thể đều có bóng, thế nhưng ở dưới ánh sáng lại chi có một cái bóng của Thủy Đức Tinh Quân, không còn gì khác! Y đột nhiên quay đầu nhìn khắp xung quanh, lại phát hiện hoa cỏ cây cối xung quanh cũng hoàn toàn không có bóng, nói cách khác những thứ này đều là giả huyễn! Nhưng mà! Y không khỏi vươn tay chạm lên cây khô bên cạnh, cảm giác chân thật kia lại thật làm y buồn bực, thế này là chuyện gì!
Quân Ngọc Hàm cũng phát hiện ra điểm này, xem ra không chỉ có Hỏa Đức Tinh Quân là ảo ảnh, ngay cả hư cảnh xung quanh hắn cũng là giả! Hắn không yên tâm quay đầu lại thoáng nhìn qua Ngao Triệu, thấy cái bóng đen trên mặt đất của đối phương thì thở phào nhẹ nhóm, rồi nói: “Chúng ta sợ là vào ảo cảnh gì rồi! Trước kia ta nghe sư phụ… cũng chính là Huyễn Trần Tử từng nói, thế gian này có rất nhiều ảo cảnh, tuy đúng là ảo cảnh nhưng độ chân thật lại làm cho người khác không cách nào phân rõ được thế nào là hư thế nào là thực, mà khi lỡ vào trong ảo cảnh, nếu không thể tìm được Huyễn Nguyên(1) thì cả đời sẽ bị vây trong ảo cảnh không ra được.” Thế nhưng huyễn tưởng có giống thật đến thế nào đi nữa thì cuối cùng vẫn là hư, không cách nào trở thành thật được, cho dù có thể lừa gạt được cảm giác của người khác, nhưng không cách nào lừa gạt được đến cuối cùng…
(1) huyễn: huyễn ảo; nguyên: nguồn/ngọn/gốc –> nguồn gốc ảo cảnh
“Nói như vậy giữa Thủy Đức Tinh Quân và Hỏa huynh… xảy ra chuyện gì ở đây đều là giả dối?” Vậy thì tốt rồi! Bằng không y thật đúng là thẹn với Hỏa huynh! Hỏa huynh tâm cao khí ngạo như vậy nếu là bị cường bức, chỉ sợ sẽ đau khổ cả đời!
“…” Quân Ngọc Hàm một trận lặng yên, mới ấp úng mở miệng nói, “Chuyện này cũng chưa chắc, nếu nói ảo ảnh, có một phần là hư, nhưng phần hư này đều dựa trên cơ sở của thật, mà mọi chuyện xảy ra trước mắt đây, đương nhiên có thể là giả dối… nhưng cũng có thể là…”
“Cũng có thể là gì?!” Ngao Triệu nhíu mày, ý bảo Quân Ngọc Hàm nói tiếp.
“Cũng có thể là thật… Mặc dù chúng ta trông là hư, nhưng chuyện này cũng là những gì xảy ra chân thật trong quá khứ! Mà theo ý kiến của ta, ảo ảnh này vô cùng có khả năng lấy từ trí nhớ của Thủy Đức Tinh Quân…” Quân Ngọc Hàm thở dài nói, chỉ vì Huyễn Trần Tử am hiểu huyễn thuật, hắn từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cho nên có chút quen thuộc với đủ loại huyễn thuật. Ba người bọn họ cùng nhau rơi vào trong ảo ảnh này, sở dĩ tiến vào trong huyễn tưởng của Thủy Đức Tinh Quân chỉ sợ là bởi vì chấp niệm của Thủy Đức Tinh Quân mạnh mẽ nhất trong ba người bọn họ, mà một cảnh trước mắt này chỉ sợ là khắc cốt ghi tâm nhất của hắn ta… Lại không nhịn được một tiếng thở dài, mặc dù trước mắt là Thủy Đức Tinh Quân bị ảo ảnh mê hoặc, nhưng lại khiến trong lòng hắn có chút không biết thế nào ─ tình ý giữa bọn họ so ra còn kém si niệm sâu nặng của Thủy Đức Tinh Quân đối với Hỏa Đức Tinh Quân…
Nghe hắn nói xong, Ngao Triệu liền lặng yên, nếu là trí nhớ thì chính là chuyện xảy ra thật sự rồi, chẳng lẽ vì y mà Hỏa huynh phải hy sinh lớn đến thế này ư?! Vậy chẳng phải y thật quá có lỗi với Hỏa huynh rồi sao! Nhưng phiền não chính là mọi chuyện trước mắt đều chỉ là hư ảo, y chỉ có thể nhìn nhưng không cách nào ngăn cản! Đây rõ ràng là làm cho áy náy trong lòng y càng sâu! Bảo y sau này phải đối mặt với Hỏa huynh thế nào!
“Aiz…” Quân Ngọc Hàm lại thở dài, nói, “Trước mắt tất cả cũng chỉ là ảo ảnh, ngươi đừng để trong lòng, nói không chừng cũng chỉ là suy nghĩ của một mình Thủy Đức Tinh Quân mà thôi…”
“Vậy ư… Chỉ hy vọng là thế…” Ngao Triệu cười khổ, bản thân thật sự hèn nhát cực độ, chỉ có thể giống như con rùa đen rụt đầu tự an ủi mình, cho dù nó thật sự xảy ra trước mắt mình thì có thể làm gì đây?! Y vốn không phải là đối thủ của Thủy Đức Tinh Quân! Đến lúc đó chỉ sợ còn phải nhờ Hỏa huynh ra tay cứu giúp ─ thật sự là quá vô dụng mà! Y thật hận! Đây chính là bi ai của kẻ nhỏ yếu ư? Mệt y trước kia còn tự cho mình bất phàm là kẻ mạnh, hiện giờ xem ra con kiến còn mạnh hơn y vạn lần! Nắm quả đấm lại thật chặt hung hăng nện lên mặt đất cứng rắn, giờ phút này y chỉ biết làm như vậy để xả mối hận trong lòng thôi!
Quân Ngọc Hàm đau lòng cầm bàn tay mà y ngược đãi chính mình, bất đắc dĩ khuyên nhủ: “Ngươi chớ như vậy, thế gian chuyện không như ý là tám chín phần mười… Ta và ngươi làm sao khống chế được? Lúc này điều chúng ta có thể làm chỉ là ở bên cạnh giám sát, xem thử có thể kiếm thời cơ tìm ra sơ hở, tìm được Huyễn Nguyên, phá cảnh mà ra!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...