Một người một rồng lo lắng đề phòng chạy theo lộ trình suốt một tháng, cuối cùng cũng chạy đến dưới chân núi Lôi Công. Nhìn thấy Lôi Công sơn, Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm rốt cuộc cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm, may mà trong một tháng này không có truy binh nào khác đuổi theo nữa, bọn họ không muốn bị ai phát hiện ra, liền bỏ qua Miêu trại lúc trước từng đến, trực tiếp chạy thẳng đến núi.
“Ngao Triệu mau lên thôi! Phía trước chính là Lôi Công sơn rồi!” Quân Ngọc Hàm hưng phấn nói, suốt một đường kinh hoàng khiếp sợ này, cảm giác một tháng chưa được ngủ qua một giấc trọn vẹn nào, tinh thần của hắn đã mỏi mệt đến cực độ, cũng may ngay bây giờ sắp được nghỉ ngơi rồi! Vì vậy hắn không nhịn được có hơi vội vàng nôn nóng.
“Nhưng mà, Ngao Triệu ngươi lúc trước có nói, núi Lôi Công này linh khí quá nặng không thích hợp cho thai nhi…” Quân Ngọc Hàm lo lắng nhìn bụng của Ngao Triệu, nhớ lại lời nói lúc trước của y.
“Không sao đâu, Long thai này đã qua được ba trăm ngày đầu tiên, đã mạnh hơn trước đây rất nhiều, linh khí nơi này mặc dù quá nặng, nhưng vẫn có thể chống đỡ được.” Ngao Triệu cười nói, nhưng trong lòng lại che dấu sự thật với Quân Ngọc Hàm. Linh khí quá nặng này quả thật sẽ khiến cho thai nhi cảm thấy khó chịu, hơn nữa Long Châu lúc trước phải chịu đựng tổn hại, e rằng khó mà chịu được sự hành hạ này. Thế nhưng y sẽ tụ tập lại hết tất cả linh lực bảo vệ cho Long Châu, trung hòa một chút linh khí của Lôi Công sơn, mặc dù khiến cho y phải chịu đại tổn, nhưng lại có thể bảo vệ được thai nhi. Cẩn thận cảm ứng Long Châu trong cơ thể, y ôn hòa cười, sống chết bây giờ đối với y đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần hài tử này không có chuyện gì, y có chết cũng nhắm mắt!
“Vậy thì thật tốt!” Quân Ngọc Hàm gật đầu, sau đó chạy lên trên núi, đột nhiên hắn cảm thấy được có cái gì đó không đúng, thình lình đẩy Ngao Triệu sang một bên, nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra lại nhanh, ngay sát na hắn đẩy Ngao Triệu ra, một quang cầu lập tức đánh trúng cánh tay trái của hắn!
“Ngọc Hàm! Ngươi không sao chứ!” Ngao Triệu kinh hãi nhìn đạo bào thanh sắc của Quân Ngọc Hàm thoáng chốc bị nhiễm thành màu đỏ sẫm, một vùng huyết thủy dưới cánh tay trái không ngừng lan rộng ra, y sợ hãi tiến lên đỡ lấy hắn.
“Không sao đâu…” Mặc dù trên miệng nói không sao cả, nhưng chân mày nhíu chặt và gò má tái nhợt của hắn đều nói rõ thương thế của hắn rất nặng, Ngao Triệu một trận đau lòng, trừng mắt nhìn kẻ đánh lén, liền thấy một người xung quanh là một chiếc vòng lửa màu thanh lam âm u, thân trên trần truồng bên dưới mặc một chiếc quần dài màu xám đậm, quấn ngang hông là một con mãng xà màu đen tuyền, dưới chân mang một đôi giày màu đỏ thiết ─ đó là thần Trừng Ác thiết diện vô tư nhất trong truyền thuyết!
Ngao Triệu không khỏi kinh hãi, Trừng Ác thần này vô tâm vô phế, pháp lực so với Thủy Đức Tinh Quân còn cao cường hơn, ra tay càng thêm vô tình tàn nhẫn! Y và Quân Ngọc Hàm ngay cả Thủy Đức Tinh Quân còn không đối phó được, chớ nói đến vị Trừng Ác thần trước mặt này! Thế nhưng cho dù đánh không lại y cũng phải thử một lần!
Đè nén xuống nỗi sợ hãi trong lòng, Ngao Triệu che người phía trước Quân Ngọc Hàm, trong tay vận ra hai con thủy long liền trực tiếp cộng kích về phía Trừng Ác thần. Thần Trừng Ác kia nhưng không hề để vào mắt, đứng yên ở đó không trốn cũng không tránh, mặc cho hai con thủy long kia trực tiếp đâm vào người mình. Thủy long kia lập tức hóa thành một vũng nước trong vắt, mà hắn nhưng không một chút thương tổn, chỉ nghe hắn gầm lên giận dữ: “Tội long, còn không mau nhận tội! Vậy thì lấy mạng đền tội đi!”
Hắn phi thân lên, hai tay tập kích Ngao Triệu, lòng bàn tay sinh ra ngọn lửa u minh, hai tay đánh lên ngực của Ngao Triệu. Ngao Triệu lảo đảo lui về phía sau một bước, thân thể vừa trượt xuống liền vô lực quỳ rạp dưới đất, chỉ cảm thấy trái tim như bị lửa đốt, ngọn lửa kia không hề nóng mà là u lạnh cùng cực, rõ ràng đang bị thiêu đốt nhưng khiến cho y trực giác toàn thân phát lạnh, dường như sinh sinh chết rét! Sắc mặt không khỏi trở nên xanh tái, mồ hôi lạnh giống như con suối vỡ tung tuôn thẳng ra!
“Ngao Triệu!” Quân Ngọc Hàm bất chấp thương thế của mình, tiến lên muốn kéo hai cánh tay xanh như sắt kia của Trừng Ác thần ra. Thần Trừng Ác nhưng không thèm nhìn hắn một cái, đanh thép vung tay lên, hắn liền bị ném ra xa mười trượng! Lập tức như cảm thấy xương cốt toàn thân đều sắp long ra thành từng mảnh, khó mà bò dậy khỏi mặt đất!
“A ─ a ─” Chỉ nghe thấy Ngao Triệu hét lên hai tiếng thảm thiết, máu tươi nóng rực theo xích sắt giống như nước suối tuôn ra giữa không trung, khiến cho Quân Ngọc Hàm té ngã trên đất cả trái tim theo đó như bị đâm xuyên thành cái động lớn!
“Ngao Triệu!” Hắn phát ra một tiếng bi hống, nhìn Trừng Ác thần, nhưng không có chút lòng thương hại, hai tay nắm lên hai đầu xích sắt, ném Ngao Triệu đang hấp hối lên giữa không trung, thân thể mềm nhũn của Ngao Triệu tựa như con rối gỗ bị treo lên, huyết thủy nhuộm đẫm thân thể của Ngao Triệu! Trong lòng hắn vừa đau đớn vừa căm phẫn, hai mắt không khỏi căng lên đến đỏ bừng, đột nhiên tụ lực, giọng nói như hồng chung xuyên qua hai tai của Trừng Ác thần: “Ngao Triệu ─”
—oOo—
Thông tin bên lề:
Trừng Ác thần: một vị trong cặp Hộ pháp phổ biến thường được thờ tụng là Khuyến Thiện và Trừng Ác (ngoài ra còn một số vị thần Hộ pháp khác). Thần Khuyến Thiện (còn được gọi là ông Thiện) thường tô mặt trắng, nét mặt thanh thản, tay cầm viên ngọc thiện tâm, là báu vật của Phật tử, khích lệ mọi người noi theo. Thần Trừng Ác thường tô mặt đỏ, nét mặt thần giận dữ, lăm lăm vũ khí để trừng trị kẻ ác tâm như răn đe mọi người lánh xa con đường dẫn đến sa ngã. Well, đương nhiên hình dáng thần thì mỗi nơi mỗi khác, nhưng ý nghĩa của các vị thần nói chung vẫn là vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...