Huyễn Trần Tử tính thời gian, lúc này chính là khi long thai hoàn toàn thành hình trước giờ dương cuối cùng, bỏ lỡ canh giờ này sợ rằng sẽ khó hấp thụ được long tử, y nhịn mười tháng chính là chờ khoảnh khắc này! Y nhìn sang Quân Ngọc Hàm, một cái nhìn liền nhận ra được linh lực của hắn trống không. Lạnh lùng cười một tiếng, vậy coi như là sự trừng phạt cho việc hắn dám phản bội mình đi, xem sau này còn dám phản bội y nữa không!
Quân Ngọc Hàm vô cùng giật mình nhìn Huyễn Trần Tử, không ngờ rằng Huyễn Trần Tử lại tìm đến nơi này, hắn bất giác che trước mặt Ngao Triệu, nghĩ mình nên giải thích cho Huyễn Trần Tử thế nào.
“Ngọc Hàm, ngươi còn không qua đây! Chẳng lẽ muốn bị con yêu long này hút hết tinh nguyên mà chết mới biết hối hận sao?” Huyễn Trần Tử cười lạnh nói.
Lời vừa nói ra, Ngao Triệu và Quân Ngọc Hàm đều vô cùng giật mình, Huyễn Trần Tử đây là có ý gì! “Sư phụ là có ý gì?”
Huyễn Trần Tử tiếp tục lãnh đạm nói: “Ngươi và yêu long này sống bên nhau lâu như vậy, chẳng lẽ không có cảm giác được linh lực trên người bị tiêu thất? Đợi đến khi linh lực của ngươi hoàn toàn biến mất chính là ngày ngươi bỏ mạng đấy! “
Huyễn Trần Tử nói ra lời này khiến Quân Ngọc Hàm kinh hãi, hắn quả thật cảm giác đực linh lực bên trong đan điền của mình thiếu hụt, lực bất tòng tâm, thế nhưng Ngao Triệu thật sự muốn tính mạng của hắn sao? Hắn… hắn không tin… “Ngao… Ngao Triệu sẽ không cần tính mạng của con…” Chỉ là lời này của hắn lại có phần lo lắng.
“Không ư? Ngươi đã chết đến nơi rồi mà còn khăng khăng một mực như thế! Ta sao lại có loại đồ đệ ngu si như ngươi!” Huyễn Trần Tử lớn tiếng quát, khiến cho Ngao Triệu trong lòng sinh giận, y gào lên: “Ta mới không cần mạng của Quân Ngọc Hàm! Ngươi tên đạo sĩ thúi từ đâu ra dám nói bậy bạ!”
“Yêu long, ngươi có dám nói mình không hút linh lực của Ngọc Hàm không?” Huyễn Trần Tử chất vấn, Quân Ngọc Hàm nhìn về phía Ngao Triệu hy vọng y có thể phủ nhận, không ngờ Ngao Triệu nhưng đám lại một tiếng “Phải”, khiến hắn trong lòng phát lạnh.
“Phải…” Ngao Triệu thấy đáy mắt của Quân Ngọc Hàm thất vọng, y cuống quýt giải thích, “Không phải là ta muốn hút linh lực của ngươi, mà là thai nhi trong bụng chỉ có khi hấp thụ được linh lực của ngươi mới có thể yên ổn được…”
“Thai nhi? Hoang đường!” Huyễn Trần Tử đột nhiên cắt đứt lời y, cười lạnh nói, “Ngọc Hàm à, cái lời nói dối vụng về này cũng có thể lừa gạt được ngươi sao? Thiên địa sinh vạn vật, sở dĩ phân ra âm dương, chính là âm dương kết hợp mới có thể tạo nên sinh mệnh phồn diễn(1) không ngừng, nếu như song dương cũng có thể sinh dục thì còn cần âm tính làm gì? Ngươi là người tu đạo sao có thể không rõ đạo lý này?”
(1) sinh sôi nảy nở
Nam tử không thể sinh dục sao? Sư phụ nói quả thật đích xác, hắn ban đầu cũng cảm thấy bất khả tư nghị, chỉ là Thu Chí Thủy kia cũng nói nam tử long tộc nhưng có thể dựng dục sinh tử…
Quân Ngọc Hàm kinh ngạc nhìn bụng của Ngao Triệu, Ngao Triệu mặc dù nói với hắn rằng nam tử long tộc muốn dựng dục hài tử cần ba năm, nhưng nơi đó lại tĩnh lặng đến nỗi làm hắn đối với hài tử này thật sự nảy sinh nghi ngờ. Nếu như song dương cũng có thể dựng tử thì đây chẳng phải là nghịch thiên sao? Mà Ngao Triệu chẳng phải là tội càng thêm tội? Thế nhưng Thu Chí Thủy kia cũng đã nói để Ngao Triệu dựng tử mới có thể cứu lấy một mạng của Ngao Triệu…
“Ngươi đạo sĩ thúi này bớt nói nhảm! Song dương dựng tử trong thiên địa này cũng không tính là chuyện hiếm lạ gì! Huống chi long tộc ta được ưu ái, không cần nghịch thiên cũng có thể song dương dựng tử…” Song dương dựng tử không phải là không tồn tại, chẳng qua là thuộc về con đường nghịch thiên, so với âm tính sinh tử không biết phải cực khổ biết bao nhiêu lần. Long tộc y mặc dù bởi vì thủy tổ vốn là vô tính mà gặp may mắn, so với các song dương dựng tử khác đơn giản hơn một chút, nhưng nam tử long tộc so với nữ tử hoài dựng vẫn phải cực khổ hơn rất nhiều, cho nên thời gian dài cho đến nay có rất ít long nam nguyện ý thừ nhận loại khổ sở này, y cũng là vạn bất đắc dĩ mới phải thừa nhận.
Lời còn chưa xong, đã thấy Huyễn Trần Tử đột nhiên thi pháp, nhất thời Ngao Triệu bị quăng đến giữa không trung, một khối cầu màu đen bán thấu bao vây quanh y, từng đạo hắc quang bắn vào trong cơ thể y.
Ngao Triệu chỉ cảm thấy thân thể giống như bị sinh sinh xé rách, càng như có vô số bàn tay đen kiên quyết xé bụng của y ra, đem long châu trong cơ thể y khoét ra! Không thể được! Y sợ hãi giãy dụa, hiện giờ chính là thời khắc mấu chốt nhất để long tử định hình, long châu tuyệt đối không thể rời khỏi cơ thể, nếu không chẳng những thai nhi khó giữ được mà ngay cả mẫu thể cũng phải bồi mạng theo!
Nhưng đạo hạnh của Huyễn Trần Tử lại vượt xa y, y bất chấp tứ chi bị thiêu cháy, đem tất cả linh lực tụ tập ở bụng đè nén long châu lại, nhưng vẫn tê tâm liệt phế cảm thấy long châu trong cơ thể mình từng chút từng chút bị móc ra, lục phủ ngũ tạng tựa hồ cũng theo đó bị đẩy ra ngoài! Cả người như bị vét sạch, long châu sắp ly thể rồi!
“Không ── không được ── Ngọc Hàm ──” Ngao Triệu lớn tiếng thảm thiết, đột nhiên khiến Quân Ngọc Hàm đang dại ra một chỗ thức tỉnh, hắn kinh hoàng bất chấp việc bất kính với Huyễn Trần Tử, dùng thân thể của mình cản bàn tay thi pháp của Huyễn Trần Tử lại, hét lớn: “Sư phụ! Không được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...