Quỷ Dị Khôi Phục Ta Có Thể Hóa Thân Thành Đại Yêu


"Nhị Hổ ngươi.

.

.

"Triệu Nhị Hổ khoát khoát tay: "Không có gì, năm đó ta không có nhớ kỹ câu nói này, cho nên một vị sư huynh đã thay ta trả đại giới —— cầm mệnh của hắn.

"Giang Thần nghe Triệu Nhị Hổ nói xong thì gật đầu nhẹ, vẫy vẫy tay, dòng nước lập tức kéo theo nữ quỷ đi đến trước mặt hắn, đối phương hé miệng, bắt đầu gào thét về phía hắn.

“Trói!” Giang Thần thi triển “Tiểu Tung Thủy Thuật” để dòng nước trói chặt cánh tay và hai chân nữ quỷ, sau đó nâng đối phương lên.

Mặc dù định xử lý con quỷ này, nhưng trước đó, hắn muốn để cho Trịnh Thiếu Minh nhận lấy ác báo.

Triệu Nhị Hổ nhìn thấy cảnh này thì cũng hiểu được suy nghĩ của hắn: “Tà pháp mà Trương Hiển Hải sử dụng gọi là Chết thay, hắn đem một đám người sống cùng với người bị quỷ để mặt đến cùng nhau, sau dùng đồ đồ vật che giấu khí tức của hắn, như vậy quỷ sẽ đi tàn sát những người sống gần đó.


”“Cứ mỗi một người bị giết thì hận ý đối với mục tiêu ban đầu của quỷ cũng giảm đi một phân.

”“Nhưng loại phương pháp này có một khuyết điểm, chính là người bị quỷ để mắt không được đi quá xa, cho nên Trịnh Thiếu Minh nhất định là ở trên miệng núi kia!”"Đi!" Giang Thần gật đầu, mang theo nữ quỷ đi về phía trước.

Triệu Nhị Hổ đuổi theo.

Lúc bọn hắn đi qua đám người, bọn họ nhìn thấy nữ quỷ kinh khủng thì đều vội vàng lui lại, chỉ có Tôn Điệp đột nhiên che miệng lại, mở to hai mắt nhìn.

Giang Thần vừa vặn thấy cảnh này, liền vẫy tay gọi cô đi qua.

Đối phương cũng rất thông minh, hiểu rõ đêm nay mạng của mọi ngươi đều được hai thiếu niên này cứu, cho nên không dám do dự mà lập tức chạy qua.

"Ngươi biết nữ quỷ này?”"Ân.

" Tôn Điệp mím môi, ánh mắt phức tạp nói: "Cô ấy tên là Tôn Mỹ linh, là người cũng thôn với ta, chúng ta được người của Trịnh thị nhìn trúng, sau khi tham gia huấn luyện thì đến làm nhân viên phục vụ của khách sạn Trịnh thị.

”Chuyện này Giang Thần đã biết.

Các khách sạn cấp cao đều có những yêu cầu đối với cơ thể, dung mạo của nhân viên phục vụ, quá trình tuyển dụng còn nghiêm khác hơn tiếp viên hàng không, cho nên những tập đoàn lớn thường sẽ có người chuyên môn đi chọn người ở các nơi tại Cửu Châu.

Ngoại hình của Tôn Điệp cùng Tôn Mỹ linh đều đạt bảy tám phần, được chọn trúng cũng rất bình thường.

“Tới một ngày, Tôn Mỹ linh đột nhiên hưng phấn nói cho ta biết, nàng được chọn đến làm việc cho một khu nghỉ dưỡng, tiền lương cao hơn hai ngàn.

” Tôn Điệp tiếp tục nói.


“Sau đó, chúng ta mất liên lạc với nhau, ta cũng không nghĩ nhiều, bởi vì khi làm việc ở các khu vực của Trịnh thị, đều có yêu cầu phải giữ bí mật, nếu rời đi thì sẽ bị tịch thu điện thoại.

”“Từ đó về sau, cứ mỗi đêm khi đi ngủ, ta đột nhiên cảm thấy miệng mũi rất khó chịu, hô hấp khó khăn, giật mình tỉnh lại phát hiện điện thoại vừa vặn lóe lên, phía trên có một tin nhắn dài, là cô ấy gửi qua.

”“Cô nói vận may của mình rất tốt, đi tới khu nghỉ dưỡng không được bao lâu thì gặp được thiếu gia Trịnh thi, đối phương rất có phong độ, còn theo đuổi cô ấy, tặng cho cô rất nhiều thứ, còn xin quản lý cho cô nghỉ vài ngày.

”"Nhưng đến ngày thứ ba, Trịnh thiếu liền mất kiên trì, lúc mời cô ăn cơm thì lén hạ dược, lúc cô mê mang đã giở trò hãm hiếp.

”“Cô rất sợ hãi, cho nên đã tìm quản lý của khu nghỉ dưỡng, muốn lấy điện thoại để báo án, nhưng đối phương nghe chuyện của cô có liên quan đến Trịnh thiếu, thế là chết sống không chịu giúp.

”“Buộc cô phải gây ầm ĩ trong khu nghỉ dưỡng, khiến cho tất cả mọi người đều biết chuyện này, đêm đó quản lý gọi toàn thể nhân viên đến họp, từ đó về sau cũng không ai đến nói giúp cô nữa.

”“Mà hành vi của Trịnh thiếu thì càng ngày càng quá phận, cuối cùng giống như chơi chán, bắt đầu trói cô lại, ném vào trong hồ để hù dọa, nhưng cuối cùng lại khiến cô chết đuối.

”Nghe nói như thế, tất cả mọi người ở đây đều trừng lớn mắt, nắm chặt nắm đấm, không nghĩ tới Trịnh Thiếu Minh lại không có giới hạn cuối, chuyện ác như vậy cũng dám làm.

"Ta xem xong rất sợ hãi, nếu như Tôn Mỹ linh nói là sự thật, vậy cô ấy đã chết, thì làm sao gửi tin nhắn cho ta được?” Lúc này giọng nói của Tôn Điệp đã hơi run run.

“Hơn nữa lúc ấy trên điện thoại của ta, không biết tại sao lại dính đầy nước, giống như vừa bị nhúng xuống nước vậy, ta còn cảm giác có một người đang đứng ở góc phòng, vì quá sợ hãi nên đã dùng chắn trùng kín mít cả người, mãi cho đến hừng đông mới dám cầm điện thoại lên, sau đó phát hiện tin nhắn kia đã biến mất.


”“Sau đó ta có đi tìm lãnh đạo để hỏi thăm tình hình của Tôn Mỹ Linh, nhưng lại nhận được câu trả lời là cô ấy vẫn tốt, ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đêm đó nằm mơ thấy ác mộng.

”“Nhưng không ngờ đây lại là sự thật, mà khu nghỉ dưỡng Thanh Nhã này chính là nơi cô ấy đã chết!”Tôn Điệp nhìn về bạn tốt năm xưa, sắc mặt rất phức tạp, vừa thống khổ, hối hận, cũng xen lẫn sợ hãi.

Giang Thần nghe xong cũng kịp phản ứng, trước đó chỉ có một mình Tôn Điệp nhìn thấy vết cào ở bên ngoài nhà khách, cái này có lẽ cũng không phải ngoài ý muốn, mà là Tôn Mỹ linh đang nhắc nhở cô cái gì đó.

“Hóa ra là một con quỷ còn lưu lại chút nhân tính!” Lúc này Triệu Nhị Hổ kinh ngạc nói: "Giang Thần, ngươi không thể giết nàng, con này quỷ tương đối đặc biệt, có tác dụng rất lớn với Âm Phủ.

”"Nói thế nào?" Giang Thần nói.

"Nói như vậy, mọi hành vi của quỷ đều muốn hại người, nhưng con quỷ nước này lại nỗ lực nhắc nhở bản tốt phát hiện ra chân tướng cái chết của mình.

”“Điều này chứng minh trong tiềm thức của nó vẫn còn sót lại chút nhân tính, tuy vẫn là quái vật, nhưng lại là bảo vật đối với Âm Phủ, khi Âm Sai dùng loại quỷ này để nhập vào thân thể thì tỉ lệ tử vong sẽ giảm hơn 40%!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui