Quỷ Đế Truy Thê
"Chi phí của Vân cô nương cứ tính cho ta."
Ngay tại lúc Ngô Kỳ làm khó Vân Lạc Phong thì một giọng nói dịu dàng truyền đến từ sau lưng nàng.
Khi nhìn thấy diện mạo nam tử ở phía sau đang đi tới sắc mặt Ngô Kỳ vốn đang ngạo mạn lập tức cứng đờ.
Biểu cảm kia còn khó coi hơn là ăn phải phân, nhưng vẫn không thể nói câu nào.
Nam tử kia mặc cẩm y hoa phục, tôn quý vô cùng, cả người cũng toát ra khí thái mà không phải dạng người như Ngô Kỳ có thể so sánh được.
Gương mặt dịu dàng của hắn luôn chứa ý cười, đôi mắt cũng chứa đầy ánh sáng ấm áp.
Tuấn mỹ vô song, dịu dàng như ngọc!
Đột nhiên mấy chữ này nảy ra trong đầu Vân Lạc Phong, không khỏi khiến nàng nhìn người nam tử kia nhiều hơn một chút.
Chẳng qua.....
Tuy hắn luôn tươi cười nhưng nụ cười kia không chạm tới đáy mắt.
Ánh sáng ấm áp trong đôi mắt kia chỉ là để che dấu sự xảo trá và âm hiểm như hồ ly của hắn mà thôi.
"Tứ hoàng tử!" Trên mặt Mộ Vô Song vẫn duy trì nụ cười khéo léo.
Dường như vừa rồi người sai Ngô Kỳ gây khó dễ cho Vân Lạc Phong là ai đó chứ không phải nàng ta.
"Thì ra ngài cũng đến đây bái phỏng Vinh lão?"
Cao Thiếu Thần cười cười, mở cái quạt xếp trong tay ra.
Ánh mắt ôn hòa lúc đầu bây giờ trở nên có chút khinh thường.
"Ta không phải đến bái phỏng Vinh lão, chỉ là đến mua chút ít dược liệu.
Không nghĩ rằng lại thấy cảnh các người gây khó xử cho Vân Lạc Phong.
Lâm chưởng quỷ, chi phí của Vân Lạc Phong ta sẽ trả."
"Tướng quân phủ dù nghèo nhưng năm trăm vạn thì vẫn có." Vân Lạc Phong nghiêng mặt liếc mắt nhìn Cao Thiếu Thần, rồi di chuyển tầm mắt về phía Lâm chưởng quỷ: "Dược liệu này ta mang đi trước.
Ngươi đến phủ Tướng quân lấy tiền.
Nhưng mà cái giá này của các ngươi thật sự quá đắc rồi, không bằng...!ngươi tặng cái cây kia cho ta đi."
Ánh mắt Vân Lạc Phong lóe lóe sáng, tay chỉ về một góc dược thảo nơi góc phòng, tươi cười thoải mái nói.
Lâm chưởng quỷ hơi ngạc nhiên, sau đó lại cười cười lễ phép: "Vân cô nương, đây chỉ là một góc thảo dược bình thường rất thường gặp, cũng chẳng có tác dụng gì, nếu người thích thì cứ việc mang về."
"Đa tạ!"
Vân Lạc Phong cũng không khách sáo, cầm lấy dược liệu đã mua, nâng góc thảo dược tặng kèm lên rồi đi thẳng ra cửa lớn, đầu cũng không ngoảnh lại.
Cao Thiếu Thần nhìn bóng dáng bạch y biến mất ngoài cửa lớn mới chợt hồi thần, rồi bật cười: "Không nghĩ tới Vân gia Vân Lạc Phong lại hoàn toàn khác với lời đồn bên ngoài.
Có lẽ hoàng huynh của ta sắp mất đi một bảo bối rối."
Mộ Vô Song đứng bên cạnh Cao Thiếu Thần, sau khi nghe hết lời này trong lòng thấy rất khó chịu.
Cái gì gọi là thái tử sắp mất đi bảo bối? Mình mới là nữ nhân xứng đôi với thái tử.
Phế vật Vân Lạc Phong kia ngay cả tư cách làm thiếp cho thái tử cũng không có.
"Chúng ta đi."
Giáo dưỡng tốt không cho phép cô ta bùng nổ nơi đông người, sau khi nhìn Cao Thiếu Thần một cái liền dẫn theo đám tùy tùng rời khỏi Y Các.
"Tứ hoàng tử điện hạ, không biết ngài muốn mua dược liệu gì?" Lâm chưởng quỷ thấy bọn họ đi hết rồi thì quay sang Cao Thiếu Thần, tươi cười lễ phép hỏi.
Trong mắt Cao Thiếu Thần hiện lên tia sáng gian xảo như hồ ly, hắn nói: "vừa rồi Vân Lạc Phong mua những dược liệu gì, ngươi lấy một phần giống như vậy cho ta."
"Xin đợi một lát, ta đi chuẩn bị ngay."
Tâm tình Lâm chưởng quỷ rất tốt.
Nhiều ngày nay hắn chưa từng bán được nhiều dược liệu quý như vậy.
Cho nên, bây giờ trên mặt hắn không phải là nụ cười lễ phép nữa, mà là cười từ trong nội tâm phát ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...