“Vậy giải dược ở đâu?” Nhạn Nhi lại tiếp tục hỏi
Tô Tiện Nhiễm nở nụ cười, hỏi ngược lại: "Ngươi không chú ý tới sao, mùi hương trên người ta có chút đặc biệt”
Nhạn Nhi tiến sát vào người nàng một chút, quả nhiên phát hiện mùi hương trên người nàng bây giờ với mùi hương hàng ngày có chút bất đồng, nhưng không rõ ràng lắm.
Cuối cùng nàng đã hiểu : tiểu thư đem giải dược bôi trên người, khi ra ngoài lại kịch liệt ho khan để ùi bay ra, nhưng Lý Phù Mạt và Tô Uyển Dung lại có chút chán ghét nàng nên sợ bị lây bệnh từ nàng liền trốn ra xa chút, đặc biệt là Tô Uyển Dung đã sớm nghi ngờ trên người tiểu thư có khí độc cho nên không dám tới gần nàng, nhưng chỉ sợ là người tự ình là thông minh ngay cả mùi hương trên người tiểu thư cũng không dám ngửi nên mới trúng độc.
“Tiểu thư người thật thông minh, lợi dụng lòng ghen ghét của nhị tiểu thư, kích thích nàng, khiến nàng làm ra chuyện đối với tiểu thư bất lợi, sau tiểu thư có thể sử dụng một chiêu đổi trắng thay đen, ngất đi để lừa gạt mọi người, cuối cùng lại tìm một người khác thay tiểu thư tham gia việc trọng đại ba tháng sau, Còn về những nhiễu loạn trong phú liền để cho nhị phu nhân cùng nhị tiểu thư gánh vác vậy.”
Trong mắt Tô Tiện Nhiễm khẽ lướt qua một tia sáng mờ mịt, cúi đầu nói : “Nếu không phải nàng muốn tính kế với ta, thì ta cũng không hại nàng”
Nhưng nếu để nàng tra ra được chuyện Phàm Nhi năm đó cũng cùng với nàng ta có liên quan thì cũng không trách được nàng tâm ngoan thủ lạt.
“Tiểu thư, nếu người xảy ra chuyện, vậy có hay không sẽ liên lụy đến tướng phủ”
Tô Tiện Nhiễm lắc đầu cười yếu ớt, chắc chắn nói: “Sẽ không”
“Vì sao?” Nàng tuy rằng tin tưởng trí tuệ của tiểu thư , nhưng Nhạn Nhi vẫn không rõ, sự tự tin của tiểu thư là từ đâu?
“Ngươi cũng biết vì sao hoàng thượng lấy ta?” Khóe miện nàng nổi lên một chút trào phúng.
“Chẳng lẽ không phải là coi trọng tiểu thư sao?” Nhạn Nhi kinh hãi.
Nàng bật cười: “ Ngươi xem xem cục diện trên tiền triều cùng hậu cung sẽ biết, hoàng thượng lấy ta chính là muốn mượn sức của Hữu tướng phủ, nếu thật sự là muốn muộn sức thì ta có thật sự “chết” hắn sẽ lại lấy Tô Uyển Dung”
Về phần vì sao không lấy Tô Uyển Dung trước thì đó là phần trí tuệ của đương kim thánh thượng.
Nhạn Nhi nghe xong lời của nàng liền hiểu Hoàng thượng lấy tiểu thư chẳng qua là lấy hậu cung khống chế triều đình.
Tiểu thư nói về tiền triều hậu cung, chỉ đơn giản là đang nói đên Vũ Văn gia tộc.
Hậu cung bây giờ Hoàng Hậu là Vũ Văn Vi Nhi cai quản, mà tại tiền triều quyền lực lại trên tay của Vũ Văn Cường, Thái Tử chính là con của Hoàng Hậu tay cầm trọng binh, mà Thái Tử Phi lại là con gái của đương triều thái sư…
Bộ tộc của Hoàng hậu thế lực quá lớn chỉ sợ ngay cả hoàng thượng đều phải có tâm phòng bị.
Nhạn Nhi đột nhiên ngẩng đầu kinh hãi: “Tiểu thư hiện tại người không chết, vậy ngày kia không phải sẽ phải vào cung sao?”
Tô Tiện Nhiễm lại đột nhiên chuyển đề tài, nói chuyện như không có quan hệ gì với mình: “Ngươi vừa nói, mấy vị đại nhân trong triều tới bái phỏng cha ta? Người tới ngươi có thể biết rõ bọn họ là những người quen hay là lạ mặt?”
“Tiểu thư, ngươi sao còn tâm tư chú ý đến những chuyện như thế này?” Nhan Nhi đã gấp đến độ dậm chân: “Hiện tại quan trọng nhất không phải là tìm biện pháp để từ hôn sao?”.
“Ngươi vẫn là trả lời câu hỏi của ta trước đã”
“Là những vị đại nhân đã tới phủ ta vài lần, chắc cũng có quan hệ tốt với lão gia”
Tô Tiện Nhiễm bỗng nhiên nở nụ cười: “Tốt lắm”.
Ánh mắt Nhãn Nhi sáng lên: “Tiểu thư người có biện pháp rồi”
Tô Tiện Nhiễm đột nhiên đứng lên đi đến trước cửa sổ, nhìn cảnh trong viện nói: “Ngươi cũng hiểu, những người đó tới chơi có ý nghĩa gì?”
Nhạn Nhi cũng đi đến phía trước cửa sổ, thập phần khó hiểu: “Tiểu thư người đừng hỏi ta, mau nói đi, người rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Nha đầu nhà ngươi, chính là lười” Tô Tiện Nhiễm lấy tay khẽ cốc lên trán nàng mà oán trách.
Sau khi thu lại tay, nàng nghiêm mặt nói: “Hoàng thượng tuyển phi thì nhất định sẽ ở trên triều đình tuyên thánh chỉ, nhưng lúc nãy lão gia vừa mới vào triều đã quay trở lại, sau lại có người đến thăm, nói như vậy Hoàng thượng cũng chưa muốn phong phi luôn mà cho lão gia thời gian suy nghĩ, quan viên khác dĩ nhiên ghen tị.”
“Nga, bằng hữu của lão gia quan tâm nên sau khi triều sớm liền tới phủ hỏi rõ mọi chuyện” Nghe Tô Tiện Nhiễm giải thích, Nhạn Nhi đã hiểu tất cả.
Hoàng thượng khẳng định là cũng hiểu rõ được, lấy con gái của đại thần sẽ tổn hại đến thánh nhan, nên sẽ để cho tiểu thư sau ba tháng tiến cung rồi mới tiến hành đại điển phong phi.
Bởi vậy lão gia trong lòng không vui trở về phủ, bằng hữu trong triều vốn không biết chuyện gì xảy ra cho nên qua phủ bái phỏng. Nếu như là người lạ mặt chắc chắn là đến nịnh bợ này nọ…Nhạn Nhi cảm thán trí tuệ Tô Tiện Nhiễm ở trong lòng, chỉ vì một điểm này mà có thể đoán ra được mọi chuyện, xem ra nàng còn rất nhiều điều cần học a.
Nếu hoàng thượng không chính thức phong phi, vậy thì tiểu thư vẫn có thể tìm cách bỏ xuống ý chỉ của hoàng thượng.
Nhưng tiểu thư tìm lý do nào để nói với hoàng thượng, làm cho hoàng thượng tin đây?
Tần vương hiển nhiên là người tốt nhất để chọn lựa, hắn có chiến công hiển hách lại là con trai của đương kim hoàng hậu, hoàng thượng coi trọng hắn, tuy rằng hiện tại hắn không ở trong kinh thành nhưng chỉ cần tiểu thư nói đã cùng Tần Vương định hôn cả đời, hoàng thượng nhất định sẽ không làm khó nàng. Nhưng nếu tiểu thư không muốn làm vậy, chỉ vì lúc trước hắn ruồng bỏ hôn ước của nàng với hắn, mà cưới con gái của đại tướng quân đương triều Mô Vân Thường làm chính phi.
Nhạn Nhi tuy không hiểu vốn nam tử Tần quốc ba vợ bốn nàng hầu đều là chuyện bình thường vì sao chỉ vì Môn tiểu thư mà cố chấp kiên trì cả đời chỉ một đôi?
Nàng dĩ nhiên sẽ không thể biết linh hồn Tô Tiện Nhiễm không phải là đại tiểu thư tướng phủ trước kia mà là một linh hồn hiện đại.
“Tiểu thư vậy người định làm gì bây giờ?” Tiểu thư không chịu gả cho Tần Vương như vậy đương nhiên càng không muốn gả cho đương kim hoàng thượng.
Tô Tiện Nhiễm khỏ xử ngẩng đầu, nhìn giường chằm chằm không nói chuyện, làm sao bây giờ? Nàng xác thực không biết.
Lúc đầu Nhạn Nhi không chú ý tới tới thần sắc của nàng biến hóa, theo lời của nàng mà nghĩ biện pháp ứng biến. Tiểu thư không muốn gả hầu môn, duyên cớ đều vì người kia…Hầu Môn! Nhất thời nghĩ đến câu nói kia, vì thế:
“Tiểu thư không phải còn Tiêu công tử sao? Nếu không trước khi hết ba tháng lần đâu người gả cho Tiêu công tử đi, như thế hoàng thượng sẽ không cố gắng chia rẽ các người”.
Tô Tiện Nhiễm phiền muộn không nói, bây giờ nàng như thế nào giải thích “Tiêu lang” đều không có tồn tại?
Nhạn Nhi thấy nàng một lúc lâu không nói gì, cũng nhìn theo ánh mắt nàng liền hiểu được ý tứ của nàng, là lo lắng cho người kia đi.
Đột nhiên có ánh sáng chợt lóe, nàng kêu lên: “Tiểu thư, nếu không người nói với hoàng thượng người thích Ngọc Ngưỡng công tử. Ngọc Ngưỡng công tử có chút danh vọng trên giang hồ, như vậy hoàng thượng cũng sẽ không làm khó hai người”.
Tô Tiện Nhiễm chậm rãi lắc đầu; ý tưởng này nàng đã sớm nghĩ đến nhưng : “Ngọc Ngưỡng công tử thế lực không lớn, không thể chống lại triều đình a”
Thế lực?
Nhạn Nhi liền có chủ ý khác: “Tiểu thư vậy Tuyết Thương Sơn trang thế lực đã đủ lớn chưa?”
“Ý ngươi nói Tuyết Vô Ưu?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...