Edit: Sahara
"TIỂU THƯ, CHÚNG THUỘC HẠ NGUYỆN THEO NGƯỜI CÙNG CHINH PHỤC VÔ HỒI ĐẠI LỤC!"
Đúng vậy!
Cái bọn họ muốn không phải là một quốc gia nhỏ bé, mà là cả đại lục...
Nhưng có thể nói ra lời nói khí phách bậc này, trong thiên hạ, cũng chỉ có mỗi mình Vân Lạc Phong!
Thiếu nữ này kiêu ngạo mà cuồng vọng, nếu ông trời đắc tội cùng cô, cô sẽ làm ngược lại cả ý trời! Huống chi chỉ là một mảnh đại lục.
Quân Phượng Linh rốt cuộc cũng hiểu tại sao Vân Lạc Phong lại có nhiều thuộc hạ trung thành đến như vậy! Là bởi vì mỗi một câu mà Vân Lạc Phong nói đều có thể đánh sâu vào cảm xúc trong lòng người.
Đồng thời khiến cho người ta tin tưởng cô một cách vô điều kiện.
Nghĩ thế, Quân Phượng Linh lại lặng lẽ đứng nhìn Vân Lạc Phong.
Chỉ thấy thiếu nữ kia một thân bạch y trắng hơn tuyết, phong hoa tuyệt đại, trên mặt cô phảng phất có tư thái bễ nghễ thiên hạ, trong gió nhẹ, một thân thẳng tắp, cuồng vọng mà khí phách vô song.
Tựa như cá chép ngộ phong vân mà biến thành rồng!
Nữ tử ngữ vậy, rồi cũng sẽ có một ngày hóa thành một con đại long cường đại, ngao du khắp bốn phương trời.
Quân Phượng Linh bất giác thầm cảm thấy thật may mắn, may mắn là con trai nhà mình ở trong biển người mênh mông mà tìm thấy được Vân Lạc Phong, hơn nữa còn có được tình yêu của thiếu nữ này.
"Thông gia của ta ở đâu?"
Lão gia tử trừng mắt, nhìn ngó chung quanh.
Thời điểm mà ông nhận được tin tức, biết được mẫu thân Vân Tiêu vẫn còn sống. Cho nên vào lúc này đây, người mà ông muốn gặp nhất chính là thông gia của mình.
"Vân lão gia tử!"
Quân Phượng Linh mỉm cười, tiến lên nói: "Ta chính là mẫu thân của Tiêu nhi, ta hẳn là phải nên cảm tạ người, đã nuôi dạy ra được một đứa cháu gái ưu tú như thế, cho nên mới giúp ta có được một đứa con dâu vừa ngoan vừa ưu tú."
"Đó là đương nhiên!" cái đuôi của lão gia tử đã muốn vểnh lên trời: "Cháu gái ta tất nhiên là cô nương ưu tú nhất!"
Điều kiện đầu tiên là lão gia tử có một cái đuôi trước!
Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Vân Lạc Phong nhìn tới, lão gia tử liền vội vàng ho khan hai tiếng, thu hồi lại một chút vẻ kiêu ngạo của mình: "Kỳ thực, đứa nhỏ Vân Tiêu này, ngay từ ánh mắt đầu tiên thì ta đã thích nó rồi! Cũng sớm muốn tác hợp cho hai đứa nó! Thông gia, bây giờ gặp được ngươi cũng vừa hay, mau mau làm hôn sự cho hai đứa nó đi thôi, cũng tránh cho ta cứ vì chúng mà nhọc lòng. À phải, Vân Tiêu, đứa nhỏ này đâu rồi?"
Khuôn mặt của Vân Lạc Phong liền trầm xuống, thở dài mà nói: "Vân Tiêu đi rồi! Chắc phải qua một đoạn thời gian ngắn nữa mới trở về được! Đợi chàng về rồi thì chúng con sẽ thành thân!"
"Là vậy à!" lão gia tử trông có vẻ uể oải hơn một chút: "Vậy chờ thêm một đoạn thời gian ngắn nữa thì tổ chức hôn sự. Dù sao con cũng không được kéo dài nữa. Vân Tiêu vừa về thì phải lập tức thành thân!"
"Như vậy là tốt nhất!"
Quân Phượng Linh và lão gia tử vô cùng ăn ý với nhau. Hai người một già một trẻ cười đến hai mắt cong vòng.
"Tiêu nhi cũng nói, chờ khi lão gia tử người tới thì sẽ lập tức thành thân! Hiện tại thì mọi người cũng đã tới đông đủ cả rồi, hôn sự này không thể trì hoãn nữa!" Quân Phượng Linh cười cười đi đến bên người lão gia tử: "Một khi đã như vậy, thì sau này chúng ta chính là người một nhà. Lão gia tử cứ xem Diệp gia như là nhà của mình, không cần khách khí!"
Kế tiếp, hai người trông ngóng con và cháu của mình thành thân, liền không coi ai ra gì bắt đầu sôi nổi bàn bạc xem tổ chức hôn lễ thế nào,.....
Vân Lạc Phong khẽ cong cong khóe môi, nhìn về một mảnh xanh thẫm xa xăm trong không trung, đáy mắt bỗng hiện lên một tia âu sầu lo lắng.
Vân Tiêu, chàng rốt cuộc khi nào mới trở về?
Sau khi lão gia tử cùng Quân Phượng Linh thương nghị hồi lâu, liền theo Quân Phượng Linh đến Diệp gia.
Điều khiến Vân Lạc Phong không ngờ tới chính là, lão gia tử nhà mình là cùng với lão nhân gia cổ hủ Diệp Thiên vô cùng ăn ý với nhau, nháy mắt đã trở thành trà hữu của nhau, mỗi ngày điều mở tiệc trà đãi khách, dường như chỉ hận gặp nhau quá muộn.
Vì thế, Vân Lạc Phong liền gặp phải bi kịch, mấy thứ như linh trà trong nhẫn không gian của cô căn bản đều bị trấn lột sạch sành sanh.
Đặc biệt là Diệp Thiên, so với cách tính keo kiệt của lão gia tử, thì ông ấy hào phóng hơn nhiều, lại đi dùng linh trà mà đãi khách, thế cho nên Diệp gia bây giờ mỗi ngày đều có người đến uống chùa linh trà, ngay cả hoàng đế cũng không ngoại lệ, mấy lần đại giá quang lâm chỉ vì muốn uống một ngụm linh trà...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...