Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Edit: Sahara

"Đệ muội, vừa rồi bọn muội ở lại tửu lầu có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

Mấy người Vân Lạc Phong đang đi trên đường phố nhộn nhịp, bỗng nhiên Diệp Hi Mạch lại đưa tay lên sờ sờ gáy của mình rồi hỏi.

"Cũng không có gì!" Vân Lạc Phong hơi hơi cong khóe môi: "thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên trở về thôi!"

"Không có chuyện gì? Vậy tại sao chúng ta lại phải rời khỏi tửu lầu trước chứ? Hơn nữa, những người ở tửu lầu lúc nãy cứ len lén mà liếc nhìn muội liên tục. Đệ muội, muội nếu như đã đến hoàng thành này rồi, thì người làm ca ca như ta đây khẳng định sẽ bảo vệ muội chu toàn, ta tuyệt đối sẽ không để cho muội chịu sự khi dễ của bất cứ kẻ nào!"

Diệp Hi Mạch vỗ vỗ mạnh lên ngực, thề thốt đảm bảo.


Vân Tiêu dường như là nhìn không thuận mắt việc Diệp Hi Mạch cứ bày ra tư thái anh hùng trước mặt Vân Lạc Phong, nên liếc ngay ánh mắt lạnh căm của mình về phía Diệp Hi Mạch: "nàng đã có ta bảo vệ, không phiền đến huynh!"

Một câu này chẳng thể nào đả kích được Diệp Hi Mạch, cho nên Vân Tiêu tiếp tục bồi thêm một câu: "dựa vào thực lực của huynh, cũng không bảo vệ được nàng!"

Diệp Hi Mạch tức khắc liền im bặt, ai bảo Vân Tiêu chọc đúng ngay vào chỗ đau của hắn.

Tuy Diệp Hi Mạch tự nhận rằng thiên phú của mình cũng không kém, nhưng vẫn không thể so sánh được với Vân Tiêu.

"Diệp Kỳ, ngươi chẳng qua chỉ là một con chó do Diệp gia chúng ta thu nhận nuôi dưỡng mà thôi, sao ngươi dám kêu gào trước mặt người Diệp gia chúng ta hả? Có phải ngươi đã quên mất thân phận một con chó của mình rồi không?"

Đột nhiên, trên đường phố nhộn nhịp bỗng vang lên một giọng nói thập phân kiêu căng ngạo mạn, nháy mắt đã thu hút sự chú ý của Vân Lạc Phong.

Cách đó không xa, Diệp Kỳ đang bị một đám người vây quanh ở giữa, một trương dung nhan kiều tiếu bây giờ đỏ bừng, ánh mắt ngập tràn oán hận.

"Diệp Thiên Lâm, nếu không phải do ngươi nói xấu nghĩa mẫu của ta, ta cũng sẽ không mắng ngươi! Là do bản thân ngươi sai trước, ta không có sai!"

Diệp Kỳ gắt gao cắn cắn môi: "hơn nữa, cho dù ta có là một con chó được thu dưỡng, thì cũng là con chó của nghĩa phụ nghĩa mẫu, không liên quan gì đến các ngươi cả!"


"Á a... Thật đúng là một con chó trung thành hộ chủ!" Diệp Thiên Lâm cười lạnh một tiếng: "Diệp Kỳ, ngươi đừng có quên, tất cả chi phí ăn mặc của ngươi trong bao nhiêu năm qua đều là của Diệp gia ta! Ta bảo ngươi làm cái gì thì ngươi phải làm cái đó! Bây giờ ngươi mau bò qua háng của ta ngay lập tức, nếu không, ta sẽ khiến cho ngươi và Diệp Hi Mạch không có một ngày lành nào cả!"

Diệp Kỳ tức giận mà siết chặt hai nắm đấm, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống lửa giận trong lòng mình, bèn lao tới đánh thẳng một quyền vào mặt của Diệp Thiên Lâm.

Tức thì, lỗ mũi Diệp Thiên Lâm liền chảy xuống hai vệt máu đỏ tươi, hắn ta đưa tay lên quẹt qua vết máu ở mũi một cái, sau đó sắc mặt liền đen lại mà nhìn vào vết máu trên tay.

"Nha đầu thúi, ngươi lại dám động thủ với bổn thiếu gia? Ngươi cho rằng dựa vào nghĩa phụ nghĩa mẫu kia của ngươi thì có thể bao vệ được ngươi hay sao? Đừng quên, lục công chúa của hoàng thất chính là tẩu tẩu tương lai của bổn thiếu gia ta!"

Diệp Kỳ sau khi đánh xong một quyền kia thì đã hối hận rồi, bước chân cũng không tự chủ được mà lui về sau, tuy nhiên, nghe xong lời Diệp Thiên Lâm nói thì lại không cam lòng mà chịu thua hắn ta như thế, cho nên vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, nói: "Lục công chúa thì có gì ghê gớm chứa? Nhị tẩu của ta còn lợi hại hơn ả nhiều!"

"Ha ha.." Diệp Thiên Lâm cười châm chọc: "Nhị tẩu của ngươi? Ngươi đang nói tới thê tử của tên tạp chủng mà Quân Phượng Linh mang về đó hả? Ả có thể so sánh được với công chúa của hoàng thất à? Thật là nực cười! Y thuật của ả cao minh hơn công chúa hay là gia thế của ả mạnh hơn công chúa? Ta nói cho ngươi biết, sư phụ của Mộng Dao công chúa chỉ xếp sau địa vị của Huyền Thiên đại sư trong Thiên Vân Quốc mà thôi! Ngươi cho rằng nhị tẩu của ngươi có chỗ nào có thể so sánh được với công chúa hả?"


Đương nhiên là y thuật!

Ban đầu, vào thời điểm mà Diệp Kỳ chưa biết thân phận thật sự của Vân Lạc Phong, cô cũng giống như bao người khác, khinh thường Vân Lạc Phong, hơn nữa còn bị Tiết Nhu Nhi nhiều lần lợi dụng, cũng luôn cho rằng Vân Lạc Phong không hề có bản lĩnh gì cả.

Nhưng về sau, sau khi đã biết được Vân Lạc Phong chính là nhị tẩu của mình, thì Diệp Kỳ đã không còn dám xem thường Vân Lạc Phong nữa.

Huống chi, người nhị tẩu này của cô còn có thể chữa khỏi chứng bệnh không thể mang thai của nghĩa mẫu, loại y thuật cường hãn như thế, Mộng Dao công chúa có thể sánh bằng được sao?

Thế nhưng, Diệp Kỳ tự biết những chuyện này không thể tiết lộ cho người khác biết được, cho nên lúc này chỉ có thể cắn chặt môi mình, không nói một tiếng nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui