Edit: Sahara
Viện trưởng lão.
Các trưởng lão Diệp gia đang ngồi xung quanh một cái bàn dài, mà ngồi ngay vị trí trung tâm, nơi dành cho người có địa vị cao nhất trong chúng trưởng lão chính là Diệp Tường.
Đối với danh vọng của Diệp Tường trưởng lão trong Diệp gia, thì ngay cả Diệp Cảnh Huyền với thân phận là người kế vị gia chủ tương lai của Diệp gia, có đôi khi cũng không thể không nghe theo kiến nghị của Diệp Tường trưởng lão.
Cửa phòng chợt mở, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng đều đồng loạt nhìn về phía cửa, ngay sau khi thấy được nam nhân vừa đến, trong mắt của các trưởng lão đều có những tia sáng phức tạp giống nhau.
"Vào đi!"
Giọng nói già nua hơi trầm đục của Diệp Tường trưởng lão vang lên.
Dưới cái nhìn chằm chằm của các trưởng lão khác, Diệp Cảnh Thần chậm rãi đi vào, ông cất bước vững vàng, hơi thở trầm ổn, thần sắc trấn định. Chỉ riêng phong thái này thôi, thì Diệp Cảnh Huyền đã không thể nào so sánh với ông được rồi!
"Ngươi về rồi?" Diệp Tường nhàn nhạt nhìn Diệp Cảnh Thần đi vào trưởng lão viện, dùng ngữ khí không nóng không lạnh mà hỏi một câu.
"Phải! Ta về rồi!"
Diệp Cảnh Thần ông về rồi!
Hơn nữa, hiện giờ, ông tuyệt đối sẽ không lùi bước!
"Ta nghe nói, ngươi ở bên ngoài có một đứa con trai?" Diệp Tường hỏi thẳng vào vấn đề, không hề có lời dư thừa, vô nghĩa nào.
Diệp Cảnh Thần cười cười: "đúng vậy, nó xác thật là con trai của ta! Mấy năm qua để nó lưu lạc bên ngoài là lỗi của ta! Hiện giờ nó đã theo ta cùng trở về Diệp gia, nếu các ngươi đều nghi ngờ thì có thể tiến hành lấy máu nghiệm thân. Ta không có ý kiến!"
"Nếu đã như vậy, vậy chúng ta sẽ chọn ra một ngày để tiến hành lấy máu nghiệm thân. Thế thì... Cứ quyết định là vào ba ngày sau đi! Ngoài ra, chuyện này quan hệ trọng đại, ta cần phải báo lại với gia chủ!"
Diệp Tường nhàn nhạt mở miệng.
So với Diệp Cảnh Huyền, người mà Diệp Tường xem trọng chính là Diệp Cảnh Thần. Chỉ tiếc, thực lực Diệp Cảnh Thần cường đại, nhưng lại không có một đứa con trai con gái nào, cho nên không thể đảm đương được vị trí thiếu chủ Diệp gia.
Hiện tại, tuy rằng từ đâu nhảy được ra một đứa con trai, nhưng Diệp Tường lại nghe nói người này là một phế vật, không thể tu luyện, nếu không, nó cũng sẽ không bị đuổi khỏi Tiêu gia, nơi mà Quân Phượng Linh từng cư ngụ.
Thật đáng tiếc....
Diệp Tường cảm thấy rất tiếc hận, nếu đứa con trai này của Diệp Cảnh Thần có thiên phú tốt một chút thôi, thì bất luận phải dùng cách gì, Diệp Tường ông cũng sẽ giúp cho Diệp Cảnh Thần quay lại vị trí thiếu chủ Diệp gia.
"Các vị trưởng lão.... " hai mắt Diệp Cảnh Huyền lóe lóe lên vài cái, đứng dậy cười ha hả mà nói: "hiện giờ đại ca ta đã trở về Diệp gia rồi, Hiệu thuốc Diệp gia ở Diệp thành không còn người nào quản lý nữa, chi bằng để ta phái người đến đó trông coi đi! Như thế nào?"
Diệp Tường nhíu nhíu mày: "Diệp thành kia là của đại ca ngươi! Ngươi làm như vậy, rất không thỏa đáng!"
"Diệp Tường trưởng lão!" Diệp Cảnh Huyền ngoài thì cười nhưng bên trong thì không: "Diệp thành kia chỉ là một nơi hoang vu hẻo lánh, làm sao xứng để người cao quý như đại ca ở lại đó được? Cứ để ta phái người đến tiếp quản mọi việc thay đại ca ta thì vẫn tốt hơn!"
Diệp Cảnh Thần quét ánh mắt trào phúng về phía Diệp Cảnh Huyền, xem ra lời Phong nhi nói không hề sai chút nào, người đệ đệ này của ông vẫn chưa từ bỏ ý đồ chiếm lấy Hiệu thuốc Diệp gia làm của riêng. Cũng may là trước khi trở về, ông ta lấy hết toàn bộ dược liệu trân quý trong cửa hàng, ngay cả một ít thân tín của mình cũng đem theo về đây rồi.
Cái còn lại ở Diệp thành chờ Diệp Cảnh Huyền, chỉ là một cái vỏ rỗng mà thôi!
"Nhị thiếu gia đừng có quên, năm đó là chính ngươi đề nghị đưa đại ca ngươi đến Diệp thành, tại sao lúc ấy ngươi lại không nói Diệp thành hẻo lánh hả?"
Trong số những trưởng lão đang ngồi đây, có một vị trưởng lão mặc trường bào màu xanh nhìn thấy việc không vừa mắt, liền lên tiếng phản bác: "bây giờ đại thiếu gia làm cho Diệp thành trở nên phồn hoa giàu có như thế thì ngươi lại muốn giành về tay mình!"
Diệp Cảnh Huyền lập tức cảm thấy không vui, liếc mắt nhìn vị trưởng lão vừa mở miệng.
"Ta chẳng qua chỉ là muốn để đại ca qua đó một thời gian cho đầu óc tỉnh táo lại mà thôi, có lẽ huynh ấy sẽ nhận ra được sai lầm của mình mà hòa li với đại tẩu, ai ngờ huynh ấy lại cứng đầu như thế. Hiện tại ta vì đau lòng cho đại ca, cho nên mới để huynh ấy trở về Diệp gia."
Nghe thấy lời này, đám trưởng lão bình thường vẫn luôn cá mè một lứa với Diệp Cảnh Huyền cũng bắt đầu sôi nổi lên tiếng.
"Nhị thiếu gia nói rất đúng! Mặc kệ ngài ấy làm gì cũng đều là suy nghĩ cho đại thiếu gia mà thôi! Nhưng đại thiếu gia thì ngược lại, chó cắn Lữ Đồng Tân! Không biết lòng tốt của người khác! Bị hồ ly tinh bên ngoài mê hoặc tâm trí, không tiếc đối nghịch với huynh đệ ruột thịt của mình!"
_____
**chó cắn Lữ Đồng Tân: chỉ hành động làm ơn mắc oán; làm việc tốt không được báo đáp; xem lòng tốt của người khác thành lòng dạ xấu xa....
_Lữ Đồng Tân là một trong bát tiên, trong một lần giúp Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang Thần thoát khỏi nguy hiểm nhưng không được nó cám ơn mà còn bị nó cắn. Cho nên sau này người ta luôn dùng câu nói này để chỉ những hành động làm ơn mắc oán, hoặc mắng những kẻ không biết lòng tốt của người khác.
_ trong phim Tây Du Ký 1998 do Trần Hạo Dân đóng có phân đoạn về sự tích này, xem khá vui. Bạn nào muốn biết thêm chi tiết thì search Google nhé.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...