Edit: Sahara
Nếu trước đây Diệp Kỳ cô chịu nghe theo lời đại ca nói một chút thì làm sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy? Cũng sẽ không bị người khác che mắt lâu như thế....
Nghĩ đến đây, Diệp Kỳ một lần nữa nhìn vào không khí vui vẻ hòa thuận rất ấm áp của một nhà bốn người trong đại sảnh, rồi sau đó xoay người rời đi khỏi đại sảnh với bóng lưng cô đơn một mình.
Vân Lạc Phong tựa hồ cảm nhận được cái gì đó, chậm rãi xoay đầu lại nhìn theo thân ảnh Diệp Kỳ đang đi càng lúc càng xa.
Con người chính là luôn kì lạ như vậy, nếu không gặp phải đả kích, bản thân vĩnh viễn cũng không thể thức tỉnh.
Nếu không trải qua chuyện của Tiết Nhu Nhi, Diệp Kỳ vẫn sẽ là một tiểu cô nương tùy hứng như cũ, mãi mãi cũng không biết chính mình đã phạm sai lầm thế nào.
_____
Diệp gia.
Trong U Lâm sâu thẳm, cánh cửa đá nặng nề đang đóng chặt bỗng từ từ mở ra, không bao lâu sau, một lão giả toàn thân mặc lục bào chậm rãi xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy lão giả đi ra khỏi thạch môn, mọi người đang đứng chờ bên ngoài đồng loạt quỳ xuống, cung kính hô to: "Chúc mừng gia chủ xuất quan!"
Lão giả khẽ gật đầu, đảo mắt qua mọi người một lượt rồi dừng lại trên người nam nhân đứng trước mặt: "Huyền nhi, trong mấy năm ta bế quan này, có xảy ra chuyện gì hay không?"
"Phụ thân!" Diệp Cảnh Huyền vâng vậng dạ dạ đáp: "Từ sau khi người bế quan, các trưởng lão trong tộc cùng nhất trí đưa ra quyết định, sung quân đại ca đến Diệp thành!"
Ý của sung quân, chính là trục xuất khỏi Diệp gia!
Đương nhiên, Diệp Cảnh Huyền vốn dĩ muốn đem hết tất cả mọi trách nhiệm đổ lên đầu Diệp Cảnh Thần, nhưng mà ông ta hiểu rõ, cho dù bản thân có nói dối thế nào thì cuối cùng cũng sẽ bị phụ thân nhìn thấu, nếu vậy còn không bằng cứ nói thẳng sự thật ra.
Cũng may lão giả kia chỉ nhíu mày một chút, chứ không có vì chuyện này mà trách tội Diệp Cảnh Huyền, sau đó thì Diệp gia chủ chỉ thở dài một tiếng bất đắc dĩ.
"Bọn họ đi cũng tốt, ở Diệp thành, so ra vẫn tốt hơn lưu lại Diệp gia!"
Nếu không phải Quân Phượng Linh không cách nào sinh con được, Diệp gia chủ cũng không đem vị trí thiếu chủ Diệp gia giao lại cho Diệp Cảnh Huyền! Nói đến cùng thì thân làm người đứng đầu Diệp gia, làm sao có thể không có một đứa con nào cho được?
Nhưng trên thực tế, so với đứa con thứ hai này, Diệp gia chủ lại càng thích Diệp Cảnh Thần thành thục, ổn trọng hơn.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Diệp Cảnh Huyền ghen ghét với Diệp Cảnh Thần.
Diệp Cảnh Huyền hơi hơi cúi mặt xuống, một thái độ ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ, nhưng đáy mắt lại âm thầm lộ ra tia hiểm độc.
Rời khỏi Diệp gia đối với đại ca mà nói, là có thể đạt được những ngày tháng bình an?
Không! Diệp Cảnh Huyền ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người đại ca kia của mình! Chỉ cần đại ca còn sống ngày nào, thì ngày đó ông không thể yên tâm mà ngồi vững trên cái ghế thiếu chủ Diệp gia này!
"Phụ thân!" Diệp Cảnh Huyền ngẩng đầu lên, tiếp tục nói: "Còn có một việc, con muốn bẩm báo lại với phụ thân, Vấn nhi hiện giờ đang qua lại với công chúa của hoàng thất, bệ hạ cũng đồng ý với mối hôn sự này, chỉ chờ khi phụ thân xuất quan thì sẽ chọn ngày lành đính hôn cho bọn họ!"
Công chúa hoàng thất Giang Mộng Dao, là đệ nhất mỹ nhân của hoàng thành, mỹ mạo vô song, thiên phú dị bẩm, ngay cả y thuật cũng cực kỳ xuất chúng! Có thể có được một người con dâu hoàn mỹ như vậy, cũng khó trách Diệp Cảnh Huyền lại vô cùng kiêu ngạo.
"A?"
Quả nhiên, nghe được lời này, Diệp gia chủ cũng thấy động tâm: "Rất tốt! Đúng là rất tốt! Có được sự ưu ái của hoàng thất, đối với việc phát triển của Diệp gia ta cũng rất quan trọng!"
Trong lòng Diệp Cảnh Huyền vô cùng vui vẻ, chỉ cần bước lên được chiếc thuyền của hoàng thất, thì cho dù năng lực của Diệp Cảnh Thần có cường đại đến đâu, cũng không thể nào đoạt quyền của ông ta được!
"Huyền nhi! Trong khoảng thời gian mà ta bế quan, có người nào đi đến hậu sơn hay không?" Diệp gia chủ hơi nhíu mày, cất giọng bình thản hỏi.
Diệp Cảnh Huyền cung kính trả lời: "Phụ thân xin yên tâm, hậu sơn là cấm địa của Diệp gia, không có người nào dám cả gan đến đó!"
"Thật không? Vậy để ta đến hậu sơn xem thử một chuyến!"
Diệp gia chủ như thế nào cũng cảm thấy trong lòng không được yên, vì vậy mà sau khi nói xong lời này, ông liền không hề chần chừ mà cất bước đi đến hậu sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...